Lý Thiên Thành nhớ ra còn một chút chuyện vẫn chưa nói rõ với y, cứ như vậy mà đi mất thì cũng không đúng lắm, vì vậy hắn lại quay trở về.
Đến lúc dừng chân ngay cánh cửa Từ Thanh cung, một âm thanh cực lớn phát ra làm cho hắn choáng váng.
Lý Thiên Thành ngớ người ra, hắn đứng một lúc mới mở cửa bước vào.
Khi vào tới phát hiện trước mặt là cảnh tượng Sở Diên một tay ôm bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn có một vài mảnh vỡ lung tung dưới mặt đất.
Rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ nhọn đang ghim sâu vào da thịt y, khiến cho máu loang lổ khắp nơi.
Chẳng mấy chốc xiêm y trắng tinh đã nhuộm đỏ máu tươi, Sở Diên thều thào thở dốc từng cơn.
Mày nhíu lại không ngừng co rút, đau đớn từ bụng đang truyền tới, cùng với đau đớn từ bệnh cũ khiến y như muốn vỡ vụn.
Cánh tay vẫn còn bị mảnh vỡ ghim vào, nó chen lấn vào da thịt y không ngừng sâu hơn, càng sâu thì máu lại càng nhiều.
Chỉ cần chậm trễ thêm một chút, cái mạng này cũng không còn nữa.
Y vẫn nhắm chặt mắt, chẳng thể nào nhận thức được, cơ thể cũng chìm vào mê man.
Lý Thiên Thành lúc này mới kinh hãi vội tới đỡ y dậy, hắn nhìn y khó khăn thở dốc, giống như muốn đem toàn bộ sức lực mạnh mẽ trút ra hết vậy.
Chỉ còn lại một thân thể đầy rẫy vết thương, chi chít chồng đống lên nhau, máu không ngừng chảy, chúng nhỏ giọt khắp nơi, xuôi theo cánh tay, chảy xuống y phục trắng.
...!
Hắn gấp gáp bế y dậy, đầu óc không ngừng Nghĩa đến kết cục kia.
Hắn sợ nhất là nhìn thấy người bên cạnh hắn lần lượt chết đi, hắn hoảng hốt, lo sợ vội ôm y, ở trong vòng tay hắn, chỉ có hắn mới nghe rõ được tiếng tim đập của y.
Hắn lo lắng trấn an y giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Sẽ không có chuyện đâu, nhất định không có chuyện gì, ta sẽ không giận ngươi nữa, cũng không oán ngươi, chỉ cần ngươi không sao!"
Tuy là trấn an y, nhưng lại rất giống đang tự trấn an hắn, hắn sợ y sẽ chết, hắn sợ người bên cạnh sẽ không còn.
Vẻ mặt hắn luôn lạnh nhạt, nhưng bàn tay đang ôm lấy Sở Diên đã sớm run rẩy đến lợi hại, luôn cố gắng ôm y thật chặt vào lòng.
Thời khắc mở cánh cửa ra, nhìn thấy Sở Diên ngã xuống đất hắn đã rất sợ rồi.
Giống như nhìn thấy nương hắn ngã từ thành cao kia xuống, hắn sợ y xảy ra chuyện nếu như vậy hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.
Hắn sẽ không chịu nổi con người của hắn, hắn lại làm những chuyện mà chính hắn cũng đã quên từ lâu.
Hắn rất muốn nhưng chính hắn đã làm được gì đâu? Chính hắn còn không biết hắn đang làm gì, hắn chẳng thể bảo vệ được ai, ngày trước không bảo vệ được nương, để bây giờ nhìn thấy người trước mặt thương tích đầy mình hắn cũng chẳng làm gì được.
Hắn khổ không?
Có lẽ là khổ đi! Đấu tranh lâu như vậy, ngay cả người diễn kịch hay nhất cũng không thể tiếp tục diễn thì hắn sao có thể tự mình tự mình làm kẻ lạnh lùng.
"Sẽ không sao, trẫm nhất định không để ngươi có mệnh hệ gì, nhất định không để ngươi chết!" Hắn cố gắng kìm nén lại cảm xúc đang xâm lấn đó, lấy một thế đứng hoàn hảo, sau đó ôm y chạy đến thái y viện.
Chỉ có Lưu thái y mới có thể cứu được Sở Diên, nhiều lần y lâm vào nguy hiểm chỉ có ông ấy mới có thể cứu được y.
Y thuật của Lưu thái y tốt như vậy, chưa bao giờ nói với hắn một câu vô phương, có lẽ lần này cũng vậy, chỉ cần mang y tới nhất định có thể cứu được.
...!
Thái y viện.
Lưu thái y đang bận rộn điều chế dược liệu, từng cánh hoa cà thảo dược được ông mài nó thành bột, tán nhuyễn và cho vào một chiếc lọ nhỏ để dùng dần.
Mỗi một ngày ông ấy đều bận rộn như vậy, bởi lẽ trong thái y viện này, Lưu thái y là người nắm trong tay được phương thuốc cao siêu, chưa bao giờ khiến học trò khác phải thất vọng.
Đại đa số trong thái y viện này, những thái y ở đây đều học dược từ Lưu thái y, suy cho cùng vẫn là Lưu thái y giỏi nhất, mới lấy được lòng tin của Lý Thiên Thành.
"Lưu thái y không xong rồi, hoàng thượng đang ôm Sở phi cả người đầy máu!" Tiểu thái giám nhìn thấy hắn thì giật cả mình, trong bụng thầm nghĩ chắc hoàng thượng lại lên cơn thú tính mới khiến cho Sở phi tàn tạ như vậy.
"Cái gì? Sao...!sao có thể?" Lưu thái y kinh ngạc vội chạy ra, lập tức nhìn thấy Lý Thiên Thành gấp gáp chạy lại.
Nhìn thấy Sở Diên đã thều thào trong ngực hắn càng làm Lưu thái y thêm nhăn nhó.
Đây lại là lần thứ bao nhiêu Lý Thiên Thành mang Sở Diên với cơ thể tàn tạ đến đây rồi?
Có thể là vô số lần rồi, nhiều quá đến mức chẳng thể nào đếm xuể!
"Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lưu thái y cúi đầu nhìn vết thương rồi lại nhìn cơ thể đang run rẩy của y.
Trong tầm mắt đã hiện nghi hoặc, có lẽ do bản tính của hắn nên lúc này đây, bất luận là ai cũng sẽ nghi ngờ chính hắn đã làm thế với y.
Chỉ riêng Lý Thiên Thành mới biết, chính hắn chẳng làm gì đến y, hắn chẳng qua đến chậm một chút.
Thương tích này cũng chẳng phải hắn gây ra!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...