Vọng Tưởng Giang Sơn


"Cố Thanh, ta muốn làm tân nương của ngươi!"
Dương Xuân nhìn y ánh mắt dâng lên cảm giác chua xót, hắn muốn được làm tân nương của Cố Thanh, chí ích phải có một danh phận đường hoàng.
Nhưng hắn không cầu hai nhà hoà hợp, chỉ cầu được cùng y bái đường, vén khăn trùm đầu.
Bỗng dưng trong lòng hắn tham muốn được làm một tân nương, khoác lên người một bộ hỉ phục, mang theo bao nhiêu vui sướng cùng y kết bái phu thê.
Thế nhưng Cố Thanh không đáp lại, ngược lại còn hờ hững cho qua.

Y mặc định không thể cùng Dương Xuân sánh đôi, bởi vì giữa bọn họ không thể tồn tại được hai từ bách niên.
Ràng buộc y không muốn!
Một khi bọn họ kết bái, cũng đồng nghĩa đến việc cả đời này Dương Xuân là thê tử của y.


Nếu như ngày sau Cố Thanh quy sẽ tiên, Dương Xuân sẽ trở thành một góa phụ đúng nghĩa, vậy sao này hắn còn tìm được ai khác nữa?
"Xuân nhi...!ngươi nên suy nghĩ thật kỹ đi...!ta không muốn ngươi phải khổ sở!" Cố Thanh nhẹ giọng vuốt ve tấm lưng gầy gò của hắn, từng đầu chí cuối động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Thế nhưng lời nói này không hề khiến Dương Xuân thỏa mãn, ngược lại còn cảm thấy mình đang bị từ chối.
Hắn trầm ngâm một lát rồi kéo Cố Thanh đến gần, bàn tay thon dài thẳng thừng động xuống đai lưng y.
Khẽ kéo nhẹ đai lưng, phút chốc ngoại y đã thùng thình.
"Xuân nhi ngươi muốn làm gì, không được...!không được động vào chỗ đấy!"
Nhưng Dương Xuân đây là muốn gạo nấu thành cơm, có như vậy Cố Thanh mới không thể từ chối hắn.
Phút chốc làm cho Cố Thanh sững người y nắm chặt tay Dương Xuân không cho hắn động đậy.
Tuy nhiên người này quả thực gan rất lì cư nhiên vây lấy y không buông.
"Đừng giả vờ ta biết ngươi cũng rất thích, hà tất phải tự mình kìm nén? Chân ngươi cũng run lên rồi đừng có cố chấp như vậy nữa, Cố Thanh chúng ta động phòng đi!"
Vừa nghe đến hai từ động phòng hai con ngươi của Cố Thanh phẳng lặng không chớp.
Y ngẩn người trong miệng lặp đi, lặp lại hai từ động phòng!
Cố Thanh thừa biết hai từ động phòng này có nguyên căn rất lớn, chung quy một khi đã động phòng cũng là chính thức đánh dấu Dương Xuân là của y.
Không ngờ Dương Xuân lại nghĩ đến biện pháp này muốn ép y cùng hắn động phòng.
"Xuân nhi không được làm càn!" Tức giận lắc nhẹ bả vai hắn.
"Vì sao ta lại không được làm càn? Cố Thanh người nói cho ta biết vì sao ta lại không được làm càn?" Dương Xuân càng nói càng tiến tới, người trực tiếp đè lên Cố thanh, tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hóp sâu của y, khỏe mắt hơi cay...
Cánh môi màu đào nhẹ nhàng lướt trên môi y, giống như chuồn chuồn lướt...!nhẹ nhàng chạm lên cánh môi kia.
Ánh mắt Dương Xuân nhìn Cố Thanh chăm chú tưởng chừng thời khắc này không muốn rời đối phương, hoặc là vừa mới nhắm mắt một cái Cố Thanh liền đi khuất dạng.
Cánh môi lại tiếp tục gặm nhấm, lần này Dương Xuân không nhẹ nhàng nữa mà là trực tiếp cắn xuống cánh môi tái nhợt của y, miệng luôn mút mát từng chút một...!Đem đầu lưỡi cựa quậy sâu bên trong, không chờ hắn có cơ hội mở miệng cắn lại, Dương Xuân lập tức giữ thế thượng phong, không dễ gì tha cho đối phương.
"Xuân nhi...!Xuân nhi mau xuống đi đừng mà..."

Tuy vậy Dương Xuân không những không xuống mà còn kéo quần tụt xuống.
Mạnh mẽ, dứt khoát đem vật bé nhỏ nhồi nhét vào bên trong người Cố Thanh.
Vật nhỏ vừa tìm được một nơi ở mới, lập tức ra vào liên hồi.
Cố Thanh nắm chặt đệm lót đến nỗi ứa ra mồ hôi, hai mắt mông lung nhìn Dương Xuân thô bạo trên giường.
Người này khắc trước vẫn còn ôn hòa, nhu thuận, lúc này đây lại như sói dữ liên tục cắn phá con mồi.
Dương Xuân nghiến răng nói: "Nếu như ngươi, nếu ngươi không muốn thú ta về làm thê tử...!Vậy thì ta...!ta sẽ làm phu quân của ngươi!"
Cố Thanh nằm dài trên giường, cả người vô lực nhìn Dương Xuân cứ như thế đem vật kia vừa ra vừa vào.
Dịch thể nhờn nhợt từ bên trong nhẹ nhàng lõm xuống ướt đẫm một mảnh chăn đệm.
Dương Xuân không dừng lại, giống như có một cổ khí lực thúc đẩy hắn tiếp tục chiếm lấy Cố Thanh, đem y hòa quyện vào trong cơ thể, thậm chí còn không muốn buông ra.
"Cố Thanh, Cố Thanh, mau gọi phu quân!"
Y giống như vừa bị hắn cho uống bùa mê, cứ như vậy gật đầu nghe răm rắp.
"Phu...!quân..."
Dương Xuân mỉm cười gặm xương xương quai xanh xinh đẹp.

"Gọi lại đi, rõ một chút..."
Cố Thanh rất ngoan, nghe vậy liền gọi lại, hơi thở hồng hộc phả vào mang tai Dương Xuân.
"Phu quân, ngươi đừng thượng chết ta!"
Dương Xuân gật đầu, hai tay mơn trớn lên khối thịt rắn chắc, cơ bụng rõ múi, chạm đến đâu cũng cảm giác được sự mạnh mẽ.
Không ngờ vào một ngày đẹp trời, chính Dương Xuân đã đem cánh hoa này mạnh mẽ dập tàn.
"Thê tử của ta, thật sự rất phối hợp!"
Phong Lưu phóng khoáng, đây mới là tính cách của Dương Xuân.
"Hứa với ta, đời này ngoài ta ra, tuyệt đối không được ở bên cạnh kẻ khác!"
Dương Xuân nhỏ giọng nói khẽ vào tai Cố Thanh, buộc y hứa hẹn, song vẫn duy trì tư thế, không để người dưới thân di dời.
"Được! Ta hứa với ngươi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận