La Phi nhận điện thoại, nhìn thấy bộ dạng sôi sục căm phẫn của Trịnh Thiên Dã, cô run run áp điện thoại vào lỗ tai: “Dạ, chào bà nội.”
Bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy khí thế của bà nội Trịnh Thiên Dã: “Tiểu Phi à, Thiên Dã ngã bệnh, sao con có thể bỏ đi làm vậy chứ? Bà muốn dẫn người qua đó chăm sóc nó, nó lại không chịu, nên con cố gắng chăm sóc nó cho tốt nhé. Đi làm chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao cũng là công ty của nhà mình, có đi hay không cũng được mà con, nhưng Thiên Dã thì con nhất định phải chăm sóc, tuyệt đối đừng để nó có sơ xuất gì…”
La Phi nghe đến nỗi da gầu giật tăng tăng, sau hồi lâu, nghe thấy đầu dây bên kia cuối cùng cũng nghỉ thở một chút, cô nhanh chóng nói chen vào: “Yên tâm đi nội, con sẽ chăm sóc Thiên Dã thật tốt.”
Bà Trịnh vừa nghe cô bảo đảm, cũng không còn lo lắng khác nữa, sau khi dặn dò mấy câu nên làm gì nấu cháo gì, liền gác máy.
La Phi cầm điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trịnh Thiên Dã, trong lòng cô thầm thề, nhất định phải lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này, rời khỏi con người lộn xộn đó.
Cuối cùng là tuổi còn trẻ nền tảng tốt, bệnh tới thì như núi đổ, bệnh đi thì như kéo tơ.
Uống thuốc không bao lâu, cơn sốt của Trịnh Thiên Dã gần như lui hết. Chẳng qua là lâu lâu mới ngã bệnh, toàn thân anh vẫn còn khá uể oải, nói tới nói lui cũng là hầm hừ như làm nũng.
La Phi chỉ cảm thấy dau đầu run lên từng hồi, mấy lần kích động muốn ném người này ra ngoài cửa sổ.
Vì nghĩ dù sao anh cũng khó chịu, La Phi miễn cưỡng phát huy chức năng “bạn gái”, nấu canh hầm cháo cho anh, nhưng đến khi gọi anh đến bàn ăn cơm, vấn đề khiến La Phi đau đầu lại kéo đến.
Trịnh Thiên Dã đại boss lại tựa vào lưng ghế, chống đầu thở dài: “Làm sao bây giờ? Một chút sức lực cũng không có, Phi Phi à em phải đút anh mới được!”
La Phi siết nắm tay, khẽ thở dài nhìn người ở đối diện. Người này thật đúng là khéo che đậy mà! Lúc trước không nói tới chuyện bản thân mắc bệnh thần kinh tiềm ẩn, chưa có người nào phát hiện ra; hiện giờ mới phát hiện ra, anh ta đúng là một tên vô lại, siêu cấp vô lại!
La Phi nghiêm mặt dằn cái chén thật mạnh xuống bàn, hít sâu mấy hơi, mới nén được kích động muốn ụp chén cháo lên đầu anh. Sau một hồi, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, nở nụ cười giả tạo trên mặt: “Nếu cậu chủ Thiên Dã không có sức, vậy để em hầu hạ cậu chủ nha.”
“Vậy còn được!” Trịnh Thiên Dã thoáng ngờ vực, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tức giận của La Phi, vẻ mặt anh hơi đắc ý.
Phục vụ Trịnh đại boss ăn cơm xong, La Phi thật sự không chịu nổi sự phiền hà này, nên đưa anh vào phòng ngủ để ngủ, với “mỹ danh” là nghỉ ngơi.
Tất nhiên, La Phi rõ ràng xem nhẹ chỉ số đáng ghét của Trịnh Thiên Dã. Tuy rằng nằm ở trên giường, anh cũng không chịu yên lặng, chưa được ba phút lại muốn ăn trái cây, chưa được năm phút lại đòi uống nước, chưa được mười phút lại muốn La Phi hát cho anh nghe.
Ở lần cuối cùng này, khi Trịnh Thiên Dã yêu cầu La Phi vào phòng hôn nhẹ để an ủi người bệnh yếu đuối là anh, rốt cuộc La Phi cũng bùng nổ, cô kéo chăn trùm lên đầu anh, đè cả người lên chăn.
Cho anh ngạt thở chết luôn đi!
Bị trùm trong chăn, Trịnh Thiên Dã vùng vẫy, cuối cùng sức của anh không lớn bằng La Phi, mấy lần cũng không thoát được, liền xoay người làm chủ, ném La Phi xuống giường, cả cơ thể đè lên người cô, giả bộ bóp cổ cô, trong mắt lộ ra tia hung ác: “Dám mưu sát chồng, không muốn sống à?”
Rõ ràng biết anh hay nói đùa, nhưng nghĩ đến chuyện anh là người bệnh mắc chứng chướng ngại thần kinh, La Phi chứng kiến khóe mắt muốn rách ra của anh, vẫn không tránh khỏi có chút rùng mình.
Cho đến khi Trịnh Thiên Dã nhếch miệng để lộ hàm răng trắng sáng, khuôn mặt tràn đầy vẻ gió xuân ấm áp, La Phi mới hoàn hồn, nhẹ nhàng thở ra.
Trịnh Thiên Dã cười sảng khoái, đặt La Phi trên người, tay đặt trên cổ cô, xoay qua đối mặt với anh: “Bây giờ chê anh phiền à? Còn sau này nữa mà, hôm nay thế nào anh cũng phải trừng trị em mới được, bằng không sau này em sẽ đè đầu cưỡi cổ anh mất.”
La Phi thầm nghĩ không xong rồi, Trịnh Thiên Dã đã cúi mặt xuống, dán lên môi cô, đầu lưỡi nóng ấm nhanh chóng chui vào giữa làn môi chưa kịp ngậm lại của cô.
Tuy rằng cơn sốt trên người đã hạ, nhưng môi lưỡi của anh vẫn như ngày thường, vẫn nóng bỏng không ít.
La Phi bị anh hôn đến nhớp nháp, nhất thời như bị đặt trong nồi nước, vừa ẩm ướt vừa khô nóng.
Anh liếm mút một hồi, như là giải tỏa được sự tham lam, rời khỏi môi lưỡi La Phi, thỏa mãn chép miệng. Lại mặt kề mặt nói: “Anh có người bạn là bác sĩ từng nói, bài thuốc trị bệnh cảm tốt nhất chính là vận động trên giường.”
Ta khinh!
Bạn bè vứt đi, khó trách từ trước đến giờ Trịnh Thiên Dã là loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hóa ra đến cả thằng bạn làm bác sĩ cũng không đáng tin đến vậy.
La Phi nghiêm mặt đẩy anh: “Em cũng nghe bác sĩ nói, lúc bị cảm cần phải nghỉ ngơi nhiều mới có thể mau khỏi bệnh được.”
Trịnh Thiên Dã làm bộ cân nhắc: “Em nói vậy cũng có lý, sau khi vận động xong thì nghỉ ngơi thật nhiều, chưa đến ngày mai, bệnh cảm này của anh chắc chắc sẽ khỏi một cách hoàn toàn triệt để.”
Nói xong, hai tay đã cởi sạch sẽ quần áo trên người La Phi.
Ông tướng này bây giờ đã ngựa quen đường cũ, không đợi La Phi từ chối thì đã cởi sạch đồ trên người rồi.
Bốn năm ngày không “khai hỏa”, Trịnh đại boss hiện rất đói, chiếc quần ngủ dưới thân còn chưa cởi hết, đã nắm người anh em tràn trề sinh lực kia nhét vào cơ thể La Phi.
Cơ thể hơi sốt, kết hợp với sự khô nóng đang lan rộng của tuyến thượng thận, La Phi bị Trịnh Thiên Dã đốt cháy đến toàn thân khó nhịn, lúc bắt đầu còn hơi phản kháng, dần dần thì hoàn toàn chìm đắm trong lửa nóng vô hạn.
Để cơ thể đạt được sung sướng thật ra rất dễ, cho dù Trịnh Thiên Dã là đối tác không hề có kỹ xảo, chỉ làm lung tung bậy bạ nhưng sự sung sương lại không cách nào nén xuống được.
Hoặc là nói, đây chỉ là màn dạo đầu, La Phi đối với người ở trên cô đã không vùng vẫy mãnh liệt nữa. Cô giật mình nhận ra, đây thật sự là một bé trai chưa lớn trong lốt người đàn ông trưởng thành.
Cô ghét anh, nhưng cũng tội nghiệp anh.
Điều La Phi không hiểu chính là, Trịnh Thiên Dã ngã bệnh, tại sao còn có thể tràn trề sinh lực như vậy? Mấy lần giày vò tới lui, mới hoàn toàn mềm nhũn người, mồ hôi đầm đìa ôm lấy cô, nằm trên giường thở dốc.
Trịnh Thiên Dã lấy lại nhịp thở bình thường, quay đầu cọ cọ cái trán ướt nhẹp của mình lên mặt La Phi, cười xấu xa nói: “Ra nhiều mồ hôi như vậy, bệnh cảm này sẽ khỏi hoàn toàn.”
La Phi nhất thời không quen với loại thân mật đột ngột xuất hiện này, còn không quen hơn cả việc thể xác tiếp xúc thân mật, cô nghiêm mặt đẩy anh ra, mất tự nhiên oán trách: “Bẩn chết đi được.”
Trịnh Thiên Dã vui vẻ cười ha ha, hồi lâu sau, người họ Trịnh nào đó thỏa mãn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lại hôn cô một cái rồi nói: “Cuối tuần này là sinh nhật của anh, anh muốn mời mấy người bạn về nhà dùng cơm, đến lúc đó em cùng anh về nhà nhé.”
La Phi hả một tiếng, “… Không cần đâu.”
Trịnh Thiên Dã nghiêm mặt: “Thế nào? Ngay cả sinh nhật của anh cũng không dự à? Anh nói cho em biết, anh đã nói với người trong nhà, còn có bạn bè anh nữa là sinh nhật năm nay muốn giới thiệu em cho mọi người biết. Nếu em không đi, anh phải ăn nói thế nào với họ. Hơn nữa, mấy cuối tuần vừa rồi, anh bảo em theo anh về nhà dùng cơm, em đều kiếm cớ từ chối không đi, cuối tuần này cho dù trời có sập xuống, em cũng phải theo anh về nhà.”
La Phi im lặng chôn đầu giữa hai đầu gối, bấm tay nhẩm tính, còn có ba ngày nữa là đến cuối tuần, không biết có kịp thu dọn đồ đạc chạy trốn không nữa.
Ông trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...