Hôm nay, Phương Minh Hoa bị mẹ mình bắt tới đây, ngày ngày mẹ anh ta đều ở nhà lải nhải với anh ta rằng hai đứa con nhà anh họ đáng yêu cỡ nào. Vì vậy, hôm nay Phương Minh Hoa phải tới tận nhà chú Hai xem rõ thực hư thế nào. Nhưng không may, vừa xuống xe đã bị trẻ con nhà người ta đang đá banh đá cho một phát, banh trúng ngay đầu, Phương Minh Hoa xoa đầu cố gắng nghĩ cách để cứu vớt hình tượng oai phong của mình, vì vậy lửa giận trong lòng ùn ùn kéo tới.
Phương Chính thấy mình đã gây họa, vội vàng chạy tới trước mặt người bị hại. Hạ Hi Tuyền nhìn thấy con mình làm đau người ta, chưa biết người bị đau là ai, nhưng dựa vào bản năng cũng biết cho dù ai mà tự nhiên bị như vậy cũng chẳng có gì hay ho, thấy con trai chạy tới Hạ Hi Tuyền vội vàng dắt theo Nguyên Bảo tới.
"Chú à... xin lỗi chú!" Phương Chính cẩn thận áy náy, thuận tiện ném trái banh về phía sau cho đồng bọn.
Nghe được tiếng xin lỗi, Phương Minh Hoa bỏ tay xuống, thấy một bé trai nhìn mình nói xin lỗi, Phương Minh Hoa điên lên, quát: "Nếu nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa, hả?"
Phương Chính chưa từng gặp tình huống như vậy, hơi buồn bực, nghĩ chút lại nói: "Vậy con bồi thường tiền cho chú, được không ạ?"
Phương Minh Hoa tức giận nói không nên lời, ngón tay chỉ vào Phương Chính còn không ngừng run, chẳng lẽ anh ta là người đi lừa tiền trẻ con sao chứ, lời này mà đồn ra thì không biết thế nào đây!
Hạ Hi Tuyền vừa đi tới thì nhìn thấy là Phương Minh Hoa, liền yên lòng, gọi: "Minh Hoa..."
Phương Minh Hoa nghe có người gọi mình, quay đầu lại, thấy là Hạ Hi Tuyền thì chào: "Chị dâu..." Thấy sau lưng cô còn có một bé gái xinh xắn đi theo, thì biết rõ là Nguyên Bảo mà ngày ngày mẹ anh vẫn nói suốt đây. Phương Minh Hoa cười thân thiện với Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo, chào con. Chú là em trai của ba con, con phải gọi chú là chú nhỏ!"
Đôi mắt nhỏ của Nguyên Bảo trừng: "Chú xấu xa! Chú làm gì mà lại quát anh trai con vậy!?"
"Hả...?" Phương Minh Hoa kinh ngạc. Sau đó chỉ vào Phương Chính hỏi: "Chị dâu, đây là Phương Chính à?"
Hạ Hi Tuyền gật đầu cười: "Xin lỗi, tụi nhỏ chơi không đúng mực, em không sao chứ? Phương Chính xin lỗi chú đi con!"
"Xin lỗi chú!" Phương Chính nghe lời nói xin lỗi, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện.
Phương Minh Hoa đại lượng xua tay, tỏ ý không việc gì, Phương Chính nhìn âm thầm khinh thường, rồi dắt em gái mình đi về nhà.
Lần này tới nhà họ Phương, Phương Minh Hoa mang theo nhiệm vụ của ông nội tới, nói đúng hơn là tháp tùng người cả nhà đến Bắc Kinh ăn Tết. Mã Anh nhìn cháu trai cháu gái của mình, rất muốn nói ‘vậy thì hãy đi đi’, ba chồng mình còn chưa từng gặp hai đứa chắt nội này đấy. Nhưng khi thấy Hạ Hi Tuyền bên cạnh thì không nói gì.
Hạ Hi Tuyền nhìn thấy vẻ mặt của bà, thì nói: "Vậy chúng ta tới Bắc Kinh đón Tết đi, nhưng mà Minh Vĩ chị không biết có đi được không!"
"Mẹ đoán có lẽ phải đầu năm mới đi được, ở đơn vị Minh Vĩ, tối 30 là không thể vắng mặt." Mã Anh nói.
Hạ Hi Tuyền hiểu gật đầu: "Vậy khi nào chúng ta lên đường đây?"
Phương Minh Hoa cười: "Ý của ông là càng sớm càng tốt!"
"Vậy thì ngày mai đi, Hi Tuyền, con còn chuyện gì phải xử lý không?"
"Không ạ." Hạ Hi Tuyền lắc đầu một cái. Hôm qua, Hạ Thiên Minh đã đưa Diệp Uyển Vân về Bắc Kinh, nên giờ cô cũng muốn đến Bắc Kinh xem xét tình hình xem thế nào.
Sau khi đã xác nhận, Mã Anh hỏi Nguyên Bảo và Phương Chính: "Sắp được tới nhà cụ nội rồi, các con có vui không?"
"Vậy có tiền lì xì không?" Nguyên Bảo cười hì hì hỏi.
Hạ Hi Tuyền che mặt quay đầu đi chỗ khác, thật mất mặt mà, rồi nghĩ thầm, cô con gái yêu trừ ‘ăn’ với ‘tiền’ ra thì còn có thể muốn thứ khác sao?!
Mã Anh nghe xong thì cũng đau đầu, cái con bé này sao lại mê tiền đến vậy chứ!
Lúc này, Phương Minh Hoa cảm thấy cô cháu gái rất thú vị, lập tức lấy ví tiền ra, chuẩn bị cho lễ ra mắt.
Mã Anh vừa thấy động tác của anh ta thì quát ngay: "Minh Hoa! Đừng, nếu không bác và chị dâu con sẽ giận đó."
Lúc này Phương Minh Hoa mới thu tay moi tiền lại, cười nói: "Bác gái đừng cứng nhắc như vậy. Con không nói nữa, ngày mai con sẽ tới đón mọi người, đi chuyến bay 10h sáng đó nha." Nói xong cũng chuẩn bị đi, lại muốn nhéo khuôn mặt nhỏ của Nguyên Bảo, nhưng bị Nguyên Bảo lập tức nghiêng đầu tránh thoát.
Hạ Hi Tuyền cười cười, tiễn Phương Minh Hoa ra ngoài. Trên đường vào, Hạ Hi Tuyền gọi điện cho Phương Minh Vĩ, nghe tiếng có lẽ Phương Minh Vĩ còn đang bận.
"Bọn em quyết định đến Bắc Kinh đấy, anh thì sao? Định khi nào đi?"
"Đi đi, ông nội anh cũng muốn gặp hai đứa nhỏ, nhưng em đã nói năm nay đón Tết ở đơn vị mà, bà xã?!" Phương Minh Vĩ có chút tủi thân nói.
"Anh vội cái gì, sau này cũng không phải là không có cơ hội..." Thật ra thì Hạ Hi Tuyền cũng muốn đến đơn vị đón Tết, nhưng xét thấy... hay là thôi đi.
"Ha ha... bà xã, qua năm chúng ta làm thủ tục nha?" Phương Minh Vĩ suy nghĩ chút rồi nói, nếu không anh không yên lòng!
"Vâng..." Hạ Hi Tuyền nhỏ giọng trả lời.
"Em nói cái gì?" Phương Minh Vĩ cố ý đùa cô.
Hạ Hi Tuyền nổi đóa: "Em nói ‘có thể’..."
"Ha ha... Anh sẽ chuẩn bị hồ sơ sẵn." Phương Minh Vĩ cười nói, giờ này mà có vợ con ở bên cạnh thật là tốt.
"Hừ... Mọi người sẽ đi chuyến bay 10 giờ sáng mai, đến nơi em sẽ nhắn tin cho anh, thế nha!" Hạ Hi Tuyền khom lưng đổi giày.
"Ừ, vậy mọi người đi đường cẩn thận, nhớ chú ý tụi nhỏ, hành lý đồ đạc đấy. Đến Bắc Kinh có người tới đón không?" Phương Minh Vĩ hỏi cặn kẽ. diê~nđa`nlêquyđôn.c()m
"Vâng, vâng, có." Hạ Hi Tuyền trả lời từng thứ từng thứ: "Được rồi, anh đừng lo, chú Hoa đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Tới đó, Phương Minh Vĩ mới không nói nữa: "Vậy được, tới nơi nhớ gọi cho anh nha." Nói xong thì cúp điện thoại.
Phương Minh Hoa làm việc cẩn thận, nên tất cả mọi người nhất định sẽ được ngồi khoang thương gia. Lúc máy bay cất cánh, Nguyên Bảo và Phương Chính bị ù tai khóc một trận, chờ máy bay vững vàng mới yên tĩnh lại, lo lắng nên Hạ Hi Tuyền hỏi chúng còn khó chịu không, lần đầu tiên ngồi máy bay nên cuối cùng hưng phấn cũng trở lại với hai đứa, chúng cười lắc đầu, nằm ở cửa sổ hào hứng bừng bừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Buổi trưa thì tới sân bay Bắc Kinh, Hạ Hi Thần nhận được điện thoại nên cũng tới, kỳ kèo chị gái mình gắng về nhà họ Hạ trước. Thật ra thì nhà họ Hạ và nhà họ Phương đi cùng một đường, nhưng nhà họ Hạ ở khu vực ngoại thành, dĩ nhiên Hạ Hi Tuyền biết theo lý không thể về nhà mình trước được, chỉ có điều là cũng mười mấy năm rồi cô chưa về, lần này đúng là khó xử thật!
Cuối cùng, Hạ Hi Thần đưa ra một đề nghị chẳng đáng tin chút nào: "Nếu không thì chị, em với chị đi về, còn để cho họ về nhà họ Phương?!"
Hạ Hi Tuyền trừng mắt nhìn anh ấy, đề nghị kiểu gì không biết nữa, cũng may là Nguyên Bảo được Trình Bội Nhàn bế nên không nghe thấy. "Em về nhà trước đi, tối chị sẽ về."
Hạ Hi Thần bất đắc dĩ: "Vậy về em báo cáo sao đây?"
"Em có cả một đống cách, còn cần chị dạy em ư. Mẹ ở đâu vậy?"
"Nhà họ Diệp!" Hạ Hi Thần đành nói, giờ thì cậu anh ‘nhốt’ mẹ anh ở nhà họ Diệp rồi, gần như chẳng bước một bước vào nhà ba anh. diê~nđ@`nlêquyđo^n.c()m
Hạ Hi Tuyền gật đầu: "Vậy tối chị sẽ tới nhà họ Diệp trước, lúc đó sẽ gọi điện cho em nha!" Sau khi đuổi Hạ Hi Thần đi, đoàn người Hạ Hi Tuyền mới trở về nhà họ Phương.
Đến nhà họ Phương thì ông cụ Phương đã đứng chờ ở cửa rồi, Hạ Hi Tuyền thấy vậy áy náy trong lòng, vội vàng giao tụi nhỏ cho mấy người Mã Anh, dìu ông cụ vào trong trước, tránh bị lạnh.
Mặc dù nhà họ Phương có ba đứa cháu trai, nhưng cho tới bây giờ chưa có đứa chắt nào. Ông cụ Phương vẫn nghĩ rằng tới lúc nhắm mắt xuôi tay cũng sẽ không được thấy đứa chắt nào, nhưng thật không ngờ ông vẫn được thấy. Từ hơn 10h sáng đã ra ngoài ngóng rồi, ông cụ Phương cứ ngóng vô số lần, cuối cùng cũng thấy xe lái tới, giây phút nhìn thấy hai đứa bé xuống ấy, ông cụ Phương kích động tới nỗi râu bạc rung rung. Có người lớn cùng đi, Phương Chính và Nguyên Bảo cũng không sợ người lạ, huống chi mọi người còn nói trước đây là cụ nội, cho nên lúc nhìn thấy ông cụ Phương thì chúng khéo léo chào: "Chúng con chào cụ!"
"Giỏi, giỏi! Ôi, dáng vẻ hai đứa này thật giống người nhà họ Phương chúng ta, mau mau vào đi, kẻo lạnh." Ông cụ Phương kích động nói.
Hạ Hi Tuyền nghe cách ông cụ Phương khoa trương thì nhịn không được cười lên, chỉ có điều tất cả mọi người đều rất vui nên chẳng ai phát hiện ra.
Ông cụ Phương xuất thân cũng là lính kháng chiến, lại cao lớn, nên cho dù đã hơn 80 tuổi rồi nhưng thân thể đều rất khỏe mạnh, lúc này thì mỗi tay ôm một đứa chắt ở đó nói chuyện.
Hạ Hi Tuyền nhìn cảnh hòa thuận trong nhà, không khỏi có chút lo lắng về tình hình ở nhà họ Diệp và nhà họ Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...