Editor: Cogau
Thoáng cái đã tới Tết Dương lịch. Sáng hôm đó, Hạ Hi Tuyền phải tới trường họp, để tiết kiệm thời gian, đưa Phương Chính và Nguyên Bảo đến trường luôn.
Đây là lần đầu tiên Phương Chính và Nguyên Bảo tới chỗ làm việc của Hạ Hi Tuyền, vừa xuống xe cái là đã chạy khắp nơi.
“Phương Chính, Phương Nguyên! Hồi nãy ở trên xe mẹ đã nói với các con thế nào?” Hạ Hi Tuyền hét hai đứa đang chạy loạn.
Phương Chính và Phương Nguyên nhìn nhau, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt của Hạ Hi Tuyền: “Mẹ, bọn con muốn lên núi đó chơi!” Phương Chính nhìn Hạ Hi Tuyền chỉ vào một bên sườn núi nhỏ nói.
“Không được. Mẹ phải đi họp, mà trường rộng thế đến lúc đó mẹ tìm không thấy các con.” Hạ Hi Tuyền từ chối.
Phương Chính vẻ mặt đau khổ nắm tay em gái, đi theo sau Hạ Hi Tuyền vào khu của giảng viên.
“Thầy Lâm!” Hạ Hi Tuyền đi tới phòng quản lý, gõ cửa phòng nhân viên quản lý, gọi.
“Ah, cô Hạ! Có chuyện gì sao?” Thầy Lâm là một người hơn sáu mươi tuổi, hiền lành, gặp ai cũng cười tít mắt cả.
“Thế này ạ, thầy Lâm. Hôm nay, con mang theo tụi nhỏ tới, thầy trông giúp con 1 lúc được không ạ?”
“Được. Ôi, hai đứa này đáng yêu quá! Cô để ở đây đi, tôi trông giúp cô cho.” Thầy Lâm vui vẻ nói.
“Tốt quá! Cám ơn thầy. Phương Chính, Phương Nguyên nghe lời ông đó nha, mẹ họp xong sẽ xuống ngay!” Hạ Hi Tuyền dặn dò con trai con gái.
“Vâng, mẹ. Mẹ cứ đi họp đi, nhất định chúng con sẽ nghe lời!” Phương Chính nói xong, dắt theo Nguyên Bảo lễ phép chào thầy Lâm: “Chào ông ạ!”
“Giỏi, giỏi. Chào các cháu!” Thầy Lâm vui mừng rung cả râu.
Hạ Hi Tuyền thấy hai đứa cũng rất ngoan, liền quay người đi lên lầu.
Vì vậy, mỗi thầy cô trước khi đi họp, nhìn thấy hai đứa trẻ ngồi ở phòng của thầy Lâm đều tò mò hỏi: “Thầy Lâm, đây là con nhà ai vậy ạ?”
“Nhà cô giáo Hạ.” Thầy Lâm cười ha hả nói.
“Thật sao, đây là hai đứa sinh đôi nhà cô giáo Hạ sao?” Giảng viên của Học viện kinh tế đều biết nhà Hạ Hi Tuyền có hai đứa con sinh đôi, vẫn luôn rất tò mò, nghe nói là con của Hạ Hi Tuyền thì đều cố ý chạy vào ngó.
Vì vậy, sáng nay, Phương Chính và Phương Nguyên kháu khỉnh đều bị tất cả giảng viên của Học viên kinh tế tới nhìn.
Sau khi ngó xong, lại hưng phấn chạy đi nói với Hạ Hi Tuyền: “Cô Hạ, hai đứa con nhà cô thật đáng yêu!”
Hạ Hi Tuyền cũng hết chỗ nói.
Cả buổi sáng, Phương Chính và Phương Nguyên thật mất hứng, dù là ai bị nhìn ngó cả buổi sáng như vậy cũng sẽ mất hứng thôi. Cũng may, giảng viên của Học viện Kinh tế rất hào phóng, lúc đi, trong tay Phương Chính và Phương Nguyên mỗi người đều được mười mấy bao lì xì, hai đứa toe toét cười. Vì vậy, Hạ Hi Tuyền bắt đầu buồn rầu, nhiều bao lì xì thế, sau này biết trả lễ thế nào đây? Hơn nữa cũng không ghi tên, nhưng may là tiền không nhiều, đều là 100nghìn, để lúc quay về mời họ ăn bữa cơm đi!
Buổi chiều đến nhà họ Phương thì Mã Anh đã chờ ở cổng như lần trước rồi, nhưng lần này có điều khác là, Mã Anh dắt hai đứa nhỏ đứng ở cổng chờ Hạ Hi Tuyền xuống xe rồi mới cùng nhau vào nhà.
Sau khi vào nhà, lại bưng canh hạt sen từ phòng bếp lên cho họ, hơn nữa còn tự tay đưa cho Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền hoảng sợ lập tức đứng lên đưa hai tay nhận lấy.
“Hi Tuyền! Hôm nay đừng đi vội, phải ở đây ăn cơm tối đã!” Mã Anh ôn tồn nói.
Hi Tuyền nhìn vẻ mặt điềm đạm của Mã Anh, trong lòng run lên, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng, đang định từ chối.
“Tết năm nay, đương nhiên là muốn cả nhà đoàn tụ, đừng từ chối!” Sau đó, Mã Anh lại thêm một câu.
Hạ Hi Tuyền cười, gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy được rồi, con lái xe lâu thế cũng mệt, đi lên nghỉ ngơi trước đi!” Mã Anh đứng lên nói.
Hạ Hi Tuyền lập tức xua tay từ chối, mặc dù cô rất mệt nhưng lại để cô đi ngủ, hơn nữa còn là ngủ ở đây thì cho dù có ngủ cô cũng ngủ không yên được.
“Đừng cậy mạnh! Mẹ cũng từng nuôi con, hơn nữa con còn lái xe lâu thế, lên đây đi! Phương Chính Nguyên Bảo, các con chơi ở trong nhà thôi nha, đừng ra ngoài đấy!” Mã Anh nói xong, đứng lên đi lên lầu.
Hạ Hi Tuyền không thể làm gì khác hơn là đành đi theo sau bà lên, trong lòng không ngừng nghi ngờ, rốt cuộc bà ấy muốn làm gì vậy chứ?
“Nhìn xem, có phải căn phòng này vẫn giống như trước không?” Mã Anh đẩy cửa ra hỏi Hạ Hi Tuyền, đây là phòng của Phương Minh Vĩ và Hạ Hi Tuyền lúc trước, Hạ Hi Tuyền đi vào nhìn, thật sự là giống y chang trước đây. Quay lại nhìn Mã Anh, Hạ Hi Tuyền chần chừ hỏi: “Chuyện này?”
Mã Anh đi vào ngồi lên giường, nhìn Hạ Hi Tuyền cười nói: “Vào đi, chúng ta nói chuyện một chút!”
Hạ Hi Tuyền nhìn Mã Anh, không hiểu được rốt cuộc bà ấy muốn làm gì.
Thấy dáng vẻ của Hạ Hi Tuyền, Mã Anh thở dài: “Con đừng sợ, mẹ chỉ muốn nói chuyện với con thôi.”
Hạ Hi Tuyền đi tới trước giường, ngồi ở ghế bên cạnh, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, Hạ Hi Tuyền thề, ngay cả hiệu trưởng ở trường nói chuyện với cô thì cô cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
“Hi Tuyền! Về chuyện ly hôn của con và Minh Vĩ mấy năm trước, mẹ muốn nói lời xin lỗi với con.” Mã Anh nói xong thì đứng lên khom lưng cúi đầu một cái với Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền vội vàng đứng lên, tránh người qua một bên, giọng run rẩy: “Bà đừng như vậy...”
Mã Anh đứng thẳng người lại: “Con ngồi xuống đi.” Thấy Hạ Hi Tuyền ngồi xuống, Mã Anh cũng ngồi xuống: “Mẹ biết, cho dù có nói xin lỗi như vậy cũng là vô ích, con không thể tha thứ mẹ cũng hiểu được.”
Hạ Hi Tuyền mím môi, không lên tiếng, bởi vì xác thực là cô không thể tha thứ được.
“Những năm đó đúng là mẹ rất quá đáng, bác gái của Minh Vĩ nói rất đúng, người ta nuôi cô con gái bao nhiêu năm như vậy không phải để cho mẹ đối xử hà khắc thế.” Mã Anh nói xong thì cười tự giễu.
Hạ Hi Tuyền hết sức kinh ngạc nhìn Mã Anh, ngay sau đó lại nghĩ, cũng đúng thôi, ngoại trừ bác gái của Phương Minh Vĩ ra thì chẳng ai nói với Mã Anh như vậy, chỉ có điều, vừa nói cái mà đã có thể thay đổi thái độ rồi, cũng quá ly kỳ đi. Suy nghĩ chút vẫn lên tiếng khách sáo nói: “Bà đừng nói như vậy, khi đó con cũng có chỗ không đúng, huống chi chuyện đã qua nhiều năm rồi!”
“Đúng ha, thoáng cái đã nhiều năm qua vậy rồi, hai đứa cũng lớn chừng đó rồi. Một mình nuôi dưỡng tụi nhỏ rất vất vả!”
“Không vất vả...” Hạ Hi Tuyền cứ có cảm giác Mã Anh có lời gì đó muốn nói.
“Ha ha... bản thân con có thể chịu đựng được. Chứ hồi trước, mẹ mới lấy ba Minh Vĩ, lúc sinh Minh Vĩ phải tới Bắc Kinh ở cùng nhà nội nó, mặc dù có rất nhiều người giúp đỡ, nhưng những chua cay trong đó chỉ có tự mình biết. Có một thời gian, khi mẹ viết thư cho ba Minh Vĩ, một mình ngồi ở đó viết rồi khóc. Lúc Minh Vĩ hai tuổi, thì chú và bác của nó đều lần lượt kết hôn, bác gái thì đi theo bác trai nó tới ở tập thể trong đơn vị, không ở nhà, còn thím nó thì ở chung với mẹ và gia đình nhà nội. Con cũng biết, mẹ chỉ quen ba Minh Vĩ khi ông ấy về quê, nhà mẹ ở trong huyện nhỏ, lấy được ba nó là phúc phận của mẹ, cũng may bà nội nó chưa từng ghét bỏ mẹ, khi đó mẹ nghĩ rằng mẹ lấy được Phương Vị Quốc là tốt số rồi. Nhưng sau khi em dâu của ông ấy tới, tự mẹ liền ý thức được, thực ra mẹ của ông ấy nhìn mẹ rất chướng mắt, nhà thím của Minh Vĩ cũng ở Bắc Kinh, là con gái út trong nhà, cha thím ấy là chiến hữu với ba Phương Vị Quốc. Sau khi thím tới thì vẫn châm chọc mẹ, nhưng mẹ cũng chẳng thể nói gì được với thím ấy, chỉ là khi đó tự trong lòng mẹ âm thầm thề rằng, sau này nếu Minh Vĩ kết hôn nhất định phải tìm được con dâu có gia thế hơn hẳn so với gia thế thím Lâm Hồng Mai. Thật ra thì sau khi con tới, thím ấy cũng nói mát không ít, nhưng lúc đó mẹ một lòng muốn chặn đầu thím ấy, cho nên cũng mê muội mà đối xử với con như vậy. Bây giờ nghĩ lại, thì cần gì chứ, xuất thân của mẹ cũng đâu có tốt đẹp gì, chỉ vì đố kỵ với thím ấy mà biến cuộc hôn đang tốt lành của con trai thành như vậy. Bây giờ nghĩ lại thật là buồn cười! Mấy ngày trước, bởi vì trong lòng mẹ vẫn còn mặc cảm, nên thái độ với con mới không tốt như vậy, hi vọng con đừng để ý.” Mã Anh cười tự giễu, khóe mắt còn rươm rướm nước.
Hạ Hi Tuyền vẫn im lặng không lên tiếng, cô không thể hiểu được trong lòng Mã Anh lại như vậy, có lẽ đây chính là sự khác biệt.
Mã Anh thấy Hạ Hi Tuyền không lên tiếng, nhưng cũng biết là cô nghe hết lời mình nói. Đứng lên, vỗ bả vai Hạ Hi Tuyền:“Con nghỉ đi, mẹ xuống giúp dì Chung nấu cơm. Còn nữa, đừng có biến mình thành người ngoài thế, mẹ không còn mặc cảm nữa nên cũng sẽ không hà khắc với con nữa đâu. Sau này, con sẽ là một người mẹ chồng, đến lúc đó có lẽ con sẽ hiểu rõ tâm tình của mẹ hơn. Nghỉ ngơi đi, tới bữa mẹ sẽ lên gọi con.”
“Bà chờ chút, để con xuống cùng giúp đi!” Hạ Hi Tuyền đứng lên nói, bây giờ thì cô cũng hiểu được phần nào rồi.
“Không phải con không biết nấu ăn ư? Nhưng cũng đúng ha, đã làm mẹ nhiều năm thì những chuyện này đương nhiên có thể làm rồi, vậy tốt quá!” Mã Anh nói xong thì đi xuống lầu, Hạ Hi Tuyền cũng đi xuống theo phía sau bà.
“Mẹ... bà nội...” Nguyên Bảo thấy họ xuống, vui vẻ gọi, cô bé và Phương Chính đang mở bao lì xì sáng nay nhận được lúc tới Học viện kinh tế.
“Ôi, sao lại nhiều bao lì xì như vậy chứ?” Mã Anh thấy bao lì xì đầy trên ghế salon thì kinh ngạc hỏi.
“Giảng viên ở trường mẹ cho ạ, nói là tiền mừng tuổi! Chúc bà nội năm mới may mắn!” Nguyên Bảo nói xong thì chìa tay ra.
Mã Anh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của cháu gái nói: “Lì xì cho khi giao thừa, mẹ con đặt cho con là Nguyên Bảo đúng là không sai!”
Nguyên Bảo chu mỏ một cái, nói: “Bà nội hẹp hòi.” Rồi quay lại bắt đầu đếm tiền lì xì.
Mã Anh nhìn Hạ Hi Tuyền hỏi: “Nhiều tiền lì xì thế thì trả lễ thế nào đây?”
“Không sao đâu, tới lúc đi dạy thì mang chút quà cho họ, còn nếu bất đắc dĩ thì mời họ ăn bữa cơm vậy.” Hạ Hi Tuyền cười, vừa nói vừa giúp Phương Chính sắp xếp gọn gàng bao lì xì.
Mã Anh gật đầu một cái, cũng đành vậy thôi chứ biết làm sao. Đứng lên chuẩn bị qua phòng bếp thì bỗng, Phương Chính chợt ngẩng đầu nói: “À, bà nội! Bà lớn mới gọi điện thoại, nói qua nhà chúng ta cùng nhau ăn Tết đấy ạ
“Được, đã vậy thì gọi cho ông trẻ luôn, để ông bà ấy tới!” Mã Anh cười nói.
“Phương Chính Nguyên Bảo! Hai đứa con chơi ngoan nha, mẹ xuống bếp cùng bà nội, các con không được phá đấy, biết không?” Hạ Hi Tuyền nói xong thì cũng đi về phía phòng bếp.
Buổi tối, nhà họ Phương cực kỳ náo nhiệt, mặc dù có lúc Lâm Hồng Mai bâng quơ mấy lời không hay lắm, nhưng tất cả mọi người chẳng để ý tới bà ấy, thì tự bà ấy thấy không thú vị thì cũng không nói thêm gì nữa.
Vui mừng nhất phải kể tới Phương Chính và Nguyên Bảo, thừa dịp người lớn không chú ý, chặn ngay mấy người Phương Vị Dân ở ngoài cổng, đòi bao lì xì.
“Chúc Ông lớn bà lớn, ông trẻ bà trẻ năm mới tốt lành!” Phương Chính và Nguyên Bảo khom lưng chúc tết ngay ngoài cổng, sau đó chìa tay ra, vì vậy bốn người lớn không tránh được, mỗi người cho hai đứa 500 nghìn. Phương Chính và Nguyên Bảo cầm tiền cười mà không thấy mắt đâu, ngay cả Lâm Hồng Mai nhìn thấy chúng rất dễ thương cũng không nói gì.
Chỉ có điều, tối hôm đó vốn là nói về nhà ăn tối, nhưng vì đơn vị có chuyện nên Phương Minh Vĩ không về ăn được, mãi tối mới về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...