Di động vang lên từng hồi chuông nhỏ, Tông Chính Khiêm vẫn còn đang ngái ngủ giơ tay gạt nút nghe, trong loa lập tức phát ra giọng nói đầy phấn khích của Thái Tiểu Dương:“Sếp ơi, sếp mau đến đài truyền hình đi, hình như chúng ta nhận được thứ hay ho lắm, anh Ngưu nói, sếp mà thấy nó nhất định sẽ rất hứng thú.
”“Thứ gì hay ho vậy? Mấy giờ rồi?”“Hơn bốn giờ ạ, anh nhanh lên một chút nhé, toàn tổ đang đợi mỗi anh thôi đó, vô cùng kích thích và cực kỳ kinh dị nha, Bốn Mắt suýt tè ra quần luôn đấy, em Điềm sợ quá khóc luôn rồi ha ha ha.
Lần này khẳng định là hàng thật giá thật luôn á, sếp à, anh tin em đi, nếu không em livestream ăn phân liền, đợi anh đó nha, he he.
”Cấp dưới nóng nảy nói xong thì cúp điện thoại, gương mặt Tông Chính Khiêm tối sầm.
Anh vì một cái tiết mục mới phát sóng kỳ một ngày hôm qua, suốt đêm chỉnh sửa, đến sáng hôm nay mới về đến nhà, vừa chợp mắt được một chút, hiện giờ đầu óc vẫn còn đang lơ mơ.
Có điều mấy câu “vô cùng kích thích và cực kỳ kinh dị nha” đối với anh lại có sức hấp dẫn trí mạng, bởi vì anh là một nhà sản xuất của chương trình siêu nhiên “Thực tế” trên TV, mà chủ đề kinh dị và kích thích chính là cơ sở cho sự tồn tại của chương trình.
Anh đặt điện thoại xuống, dụi dụi mắt, dựa vào niềm đam mê đối với công việc mà chống lại cơn buồn ngủ, đứng dậy đi tắm.
Tông Chính Khiêm thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng vest màu xám tro, chọn một chiếc cà vạt sọc màu xanh đậm, mở ngăn tủ, ở một dãy đồng hồ chọn một chiếc IWC Portofino có màu xanh đen tương tự, mang kính lên, soi gương nhìn toàn thân thỏa đáng xong xuôi.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ chiều.
Đây là giờ cao điểm, nếu lái xe đến đài truyền hình chắc chắn sẽ bị kẹt xe, ít nhất cũng phải hai tiếng mới tới nơi được, cho nên anh quyết định đi tàu điện ngầm.
Tông Chính Khiêm rất may mắn, anh vừa bước lên tàu thì đã có được chỗ ngồi bên cạnh, vốn dĩ còn nghĩ được ngủ gật một phen ai ngờ vừa ngồi xuống thì thấy có một bà cụ khòm lưng không có chỗ ngồi mà phải đứng.
Anh lập tức không ngần ngại đứng dậy, nhường chỗ cho bà cụ, nhưng mà vừa đi qua chỗ đứng lại thấy tiếp một phụ nữ có thai xách theo một cái túi lớn.
Tông Chính Khiêm nhìn xung quanh, tàu điện ngầm bấy giờ đang đông đúc, hầu hết ai cũng đều mệt mỏi sau một ngày làm việc, hoặc chợp mắt, hoặc cúi đầu nghịch di động, thậm chí có cô gái đeo một cái tai phone hồng nhạt cực bắt mắt đang ngửa đầu dựa vào thân tàu, nửa há miệng, vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...