Edit: Ngược Ái.
Truy đuổi, dây dưa.
Tới đời đời kiếp kiếp.
Chỉ mong được cùng người sống tới bách niên giai lão, bạc đầu răng long…
Dù cho vạn kiếp bất phục, nghịch thiên ý, đảo càn khôn, ta cũng cam tâm tình nguyện.
**
Một luồng hắc khí từ dưới chân triền dần đến eo, dần dần bay lên trên, không ngừng dịch chuyển.
Diễm hỏa của hắn không có tác dụng với hắc khí đó, hắn gấp đến độ ứa ra mồ hôi, chỉ có thể vô lực giãy dụa, thống khổ chịu đựng.
– A!
Một tiếng thét dài chấn động toàn bộ Phù Tang cung.
Thủ vệ, tiên đồng cũng chỉ theo thói quen đi tuần tra xung quanh, bên trái đổi sang phía bên phải, đầu gục một bên, mơ mơ hồ hồ ngủ đi mất.
Không phải là bọn họ vô tâm, mà do chủ tử kia quá khó hầu hạ, lại nói, bọn họ đã nghe thanh âm kia nhiều lần.
Lần đầu nghe, thấy sợ.
Nghe nhiều, cũng trở nên quen thuộc.
Ánh đèn lồng leo lắt trong đêm bão tuyết, ám minh châu phát ra hào quang mờ nhạt, tỏa khắp Phù Tang cung.
Sa mạn màu trắng theo gió tung bay, hắn tùy tiện lấy tay lau cái trán, trên mặt đầy mồ hôi, bạc môi trắng bệch, thần trí hỗn loạn.
Cố gắng tĩnh tâm một chút, hắn một lần nữa nằm lại trên giường, trừng mắt nhìn trướng đỉnh, rốt cuộc không thể chìm vào giấc mộng được nữa.
Đây đều là giấc mộng mỗi đêm hắn phải trải qua, không ngừng vây quanh thần trí của hắn.
Đầu chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thấy hình hoa mẫu đơn khắc bên cánh cửa, tâm không khỏi suy tư.
Đối diện với minh nguyệt lạnh lùng nhưng trong trẻo kia, từ nơi này, giống như có thể nhìn thấy nguyệt cung và chủ nhân của nó.
– Nàng cũng chỉ là một người cô độc ở đằng kia!
Mỗi khi nghĩ đến đây, tâm không ngăn được có chút đau đớn.
Nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, hắn không giúp được gì nàng.
Dù là ai, hắn đều không giúp được.
Mây đen từ từ kéo tới, che khuất minh nguyệt giữa không trung.
Bầu trời trở nên đen nhánh, màn đêm tưởng chừng như đang kéo dài vô tận.
Khi tất cả mọi người đã ngủ say, cũng là lúc hắn bắt đầu việc làm hằng ngày.
Không cần hạ nhân giúp mặc y phục, mỗi ngày, hắn đều tự mặc y phục cho mình.
Hắn cẩn thận sửa lại đai lưng, chỉnh lại vạt áo, phản chiếu trong chiếc gương đồng là hình dáng một nam nhân cao lớn, phong lưu tiêu sái, khí độ xuất trần .
Kiểm tra một hồi, không thấy lộ chút sơ hở nào, hắn lúc này mới đi ra khỏi Phù Tang cung.
Khoảnh khắc ra khỏi cung, vẻ buồn bực trên mặt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, dung nhan tuấn mỹ lộ ra vẻ uy nghiêm, cương nghị.
Lúc này, hắn chỉ trông như một vị tiên nhân bình thường, chứ không phải đông quân Thái Nhất – kẻ mang đến ánh sáng cho cả tam giới.
Thiên mã im lặng vỗ cánh, chiến xa thái dương tỏa ra vạn đạo kim quang, uy chấn một phương.
Không có ai trong tam giới có thể tới gần chiếc xe này, ngoại trừ hắn.
Chỉ có hắn mới có thể khống chế nó.
Đây là số mệnh, cũng là lời nguyền rủa theo hắn đời đời kiếp kiếp.
Phất áo lên xe, cầm lên dây cương màu vàng, hắn trong miệng hô lên một tiếng, thiên mã liền vỗ cánh bay đi, dọc theo vân lộ, từ Phù Tang cung hướng phía chân trời xa xa.
Rốt cuộc cũng tới được chỗ cao nhất, hắn kìm dây cương lại, nhảy xuống xe, vén một đám mây trắng lên, khoanh chân ngồi ở phía trên.
Mỗi ngày, hắn đều phải dừng lại ở đây tới bốn canh giờ, mới có thể chọn một con đường khác trở về cung.
Ngày qua ngày, một năm lại một năm, mỗi ngày đều buồn tẻ như vậy, khiến người ta mới nghĩ đã muốn nổi điên.
Nhưng ai cũng có thể nổi điên, chỉ có hắn là không thể.
Thân là trưởng tử của Ngọc Đế, chi thần quang minh duy nhất trong tam giới, phải luôn giữ tâm trí thật thanh tĩnh, không thể phạm sai lầm.
Mà cho dù hắn phát điên, thì Ngọc Đế cũng không buông tha cho hắn.
Biết ý nghĩ trong đầu thực ảo tưởng, hắn khẽ mỉm cười, tay xé mở tầng mây mù, trước mắt liền hiện ra phong cảnh dưới hạ giới bao la, rộng lớn.
Sông như dải lụa, núi non trùng điệp tô điểm cho cả vùng đất.
Thấy mọi người dưới hạ giới trên mặt đều là vui vẻ, buồn bực trong lòng nhất thời trở nên an tĩnh.
Vì giờ khắc này, cho dù là buồn tẻ cũng đáng giá.
– Thái Nhất!
Một tiếng hét to đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Lặng lẽ thở dài, tâm tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp, vậy mà phiền nhiễu đã tới tìm. Phủi phủi ống tay áo, hắn đứng dậy, đối mặt với nam nhân đang nổi giận lôi đình kia.
Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng, bạc môi mỏng. Khóe miệng hơi cong lên, phối hợp với đôi mắt hẹp dài của hắn, dù không cười thì cũng giống như đang cười.
Chỉ là hiện tại, chủ nhân gương mặt cá tình này đang đầy tức giận.
– Hậu Nghệ, làm cái gì vậy? Có chuyện tốt gì thì hãy nói.
Thái Nhất đối với Hậu Nghệ đang tức giận kia từ chối cho ý kiến, dựa người vào chiến xa, giọng điệu không hề có chút để ý nào.
Hậu Nghệ tức giận tới phát run cả người, ngón tay chỉ vào mặt Thái Nhất:
– Ngày đó, ngươi vì sao lại ngăn cản ta gặp Hằng Nga? Cho dù ngươi có là ca ca của nàng, cũng đừng gia trưởng như vậy!
Thái Nhất cười lạnh, nói:
– Hậu Nghệ, nói đến việc này, thì ta cũng muốn hỏi ngươi. Là ai khiến cho Hằng Nga thương tâm chạy về Nguyệt cung? Là ai khiến cho nàng không dám đi ra khỏi Nguyệt cung nửa bước? Hậu Nghệ, vì sao ngươi không đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi có sai hay không!
Hậu Nghệ không đáp lời, khuôn mặt tuấn tú nổi lên gân xanh, tức giận quay người đi.
Nhưng Thái Nhất không thể ngờ tới, vì lời nói ngày hôm nay, hắn đã vô tình rước họa sát thân, phải trầm luân vào vòng luân hồi, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dĩ nhiên, đấy là chuyện sau này.
Việc Hậu Nghệ xuất hiện cũng không phá hư tâm tình tốt đẹp của hắn, tay lại vén mây mù lên, quan sát hạ giới.
Quan sát phàm nhân, là việc mỗi ngày bắt buộc hắn phải làm trong cuộc sống nhàm chán này.
Đứng xa xa nhìn những người đó, nhìn bọn họ mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nam thanh nữ tú, phu xướng phụ tùy, cuộc sống đa màu đa sắc này khiến hắn nhìn cả trăm lần không thấy chán.
Dù cho là sinh lão bệnh tử, hắn cũng coi đấy là việc thú vị.
Bởi vì hắn vốn dĩ rất ít bằng hữu, ngay cả việc nói chuyện với các vị thần tiên khác cũng không có, Ngọc Đế cũng từng vì thế mà trách cứ hắn, nhưng hắn đều xem là gió thoảng bên tai, làm theo ý mình.
Sau Ngọc Đế cũng không làm gì được, chỉ mặc theo ý hắn.
Hắn hâm mộ cuộc sống của phàm trần, cho dù hắn chỉ có thể sống một thời gian rất ít, thì cũng cam tâm.
Đáng tiếc, ý nghĩ như vậy chỉ là hắn suy tâm vọng tưởng.
Ảm đạm cúi đầu, đang muốn đem mây mù trở lại như cũ, trên mặt đất bỗng phát sinh một chuyện hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Thiên Trụ Phong, danh như nghĩa, là Bản Cổ chi thần trong nhân gian, đáng tiếc thời gian đã quá lâu, dần dần, việc chống đỡ thiên giới đã có an bài khác, thay thế nó bằng Kình Thiên Trụ.
Mà hiện tại ở đó, có mấy người đang cầm dây thừng cùng cung tên, ở trong bụi cỏ không ngừng tìm kiếm.
Qua một lúc lâu, tên cầm đầu đám người kia oán hận nói:
– Phi, chó má thật, khí vận tới tay rồi còn để chạy mất! – hắn vừa dứt lời, liền dẫn người xuống núi.
Qua một lúc lâu sau, không có động tĩnh gì.
Bỗng có một tiếng thét chói tai phá vỡ trường không…
Bùm!
Một vật màu trắng từ trên trời rơi xuống, rơi xuống cây sam, lăn xuống gốc cây. Thân nó vừa chạm đất đã không ngừng lăn lộn, trên miệng không ngừng kêu lên:
– Bỏng chết ta, bỏng chết ta!
Thái Nhất buồn cười nhìn vật nhỏ này.
Nếu không phải hắn hảo ý cứu giúp, chỉ sợ nó đã bị thợ săn bắt đi.
Lúc đầu, hắn ôm nó vào trong ngực, vẫn còn coi là tử tế. Trừ bỏ lúc đầu mấy lần nó giãy dụa, về sau thì hoàn toàn im lặng. Không nghĩ tới đám thợ săn lúc trước vừa đi, nó đã bắt đầu liều mạng nhảy xuống từ trên người hắn.
Lăn mấy cái, thật vất vả mới dập tắt cái nóng ở trên thân mình, vật nhỏ kia thân thể hướng trên mặt đất nằm úp sấp, đầu lưỡi lè ra, thở nặng nhọc.
Thái Nhất thấy nó đáng thương, muốn mang nước cho nó uống, không ngờ vật nhỏ này thấy Thái Nhất nhích lại gần thì vô cùng cảnh giác, thân mình nhỏ bé cuống quít lui về phía sau, sống chết cũng không chịu nhích tới gần.
Thái Nhất nhìn nó chăm chú, không ngừng suy nghĩ, nói:
– Chó này, cũng thật kỳ quái.
Lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, cái đầu bé mạnh mẽ chuyển hướng nhìn Thái Nhất, nhe lên một chiếc răng sắc nhọn.
– Con mắt ngươi thế nào nhìn ta giống cẩu! Thật là buồn cười!
Thái Nhất ngồi xổm người xuống, trong đôi mắt lóe lên tia bướng bỉnh, cười nói:
– Thì ra ngươi không phải là chó, vậy ngươi là cái gì? Hồ Ly ta cảm thấy không giống.
Xoạt.
Một đám lông mềm như nhung, giống như một cái bình phong hiện ra trước mắt Thái Nhất, vật nhỏ lấy móng chỉ chỉ:
– Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín. Thấy không? Ta chính là Cửu Vĩ Hồ, hơn nữa không phải là Cửu Vĩ Hồ bình thường nha! Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Đồ Sơn Tộc. Hừ, hừ, ngươi hãy nghe cho rõ!
Nháy mắt mấy cái, trên gương mặt Thái Nhất toát lên ý cười.
– Nhưng theo ta được biết, Đồ Sơn Cửu Vĩ Hồ, người người pháp lực cao cường. Nam anh tuấn, nữ phong tình, thật không giống hồ ly như ngươi vậy.
Hai cái tiểu trảo gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, giận đến phát run cả người:
– Nếu như ở Đồ Sơn, ta nhất định phải cho ngươi lĩnh giáo! Được, ngươi muốn nhìn hình dáng của ta, ta liền cho ngươi xem!
Lời vừa dứt, chỉ trong chớp mắt, trước mặt Thái Nhất đã là một đại mỹ nhân.
Mặt tựa như phù dung, lông mày lá liễu, sóng mặt tựa như nước thiên trì đang chảy róc rách, đôi môi non mềm, hơi điểm ý cười. Má bên phải của nàng có một lúm đồng tiền nho nhỏ, xinh đẹp tuyệt trần, không gì sánh được. Nàng tiến gần tới hắn hai bước:
– Lúc này sao không phản đối đi? Hừ, cho ngươi hết xem thường Đồ Sơn Tộc chúng ta.
– Ngươi tên là gì?
**
Trên đường hồi cung, Thái Nhất không ngừng cười ra tiếng. Bất quá, cái tên kia, khi tiểu hồ ly nói ra thấy hắn cười thì không ngừng náo loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Bất quá, khi nhớ tới cái tên của nàng, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng không nguyện nói ra.
Hồ Tứ, hắn sẽ nhớ kĩ.
Một đêm này, ác mộng luôn quanh quẩn bên hắn lại không hề xuất hiện.
**
Thời gian dĩ vãng nhàm chán trước đây, giờ đã trở nên vô cùng phong phú. Hắn cùng Hồ Tứ không ngừng trò chuyện, trong cái đầu nhỏ của nàng chứa đầy ý tưởng cổ quái, khiến hắn phải ngạc nhiên.
Điều này khiến Thái Nhất không thể biết là tư vị gì, chỉ biết, hắn không ghét cảm giác này chút nào.
Dần dần, hắn phát hiện, hắn bắt đầu thích bốn canh giờ mỗi ngày này.
Nhưng hắn không thể chạm vào nàng, mỗi lần Thái Nhất muốn chạm vào tay Hồ Tứ, cũng sẽ khiến nàng bị bỏng, nên nàng né tránh hắn.
Khi đó, hắn lần đầu tiên cảm thấy chán ghét linh lực của bản thân mình.
Khát vọng muốn chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn, muốn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, muốn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng luôn ám ảnh hắn trong giấc mộng hằng đêm.
Ý nghĩ này, không lúc nào là không giày vò Thái Nhất.
Nhưng hắn không được chạm vào nàng, thậm chí không thể tới quá gần. Linh lực của hắn vô cùng cường đại, chỉ cần tới gần, có thể khiến nàng bị chết cháy.
Hắn không chịu nối, thương tâm vẫn kéo dài cho đến tận ngày đó.
Trong thư các của thiên đình, Thái Nhất từ trong thiên thư tra được một biện pháp, có thể đem nhiệt độ của thân mình giảm xuống.
Điều này khiến cho hắn hưng phấn không ngừng, không hề nghĩ tới hậu quả biện pháp này mang tới.
Lần đầu tiên Thái Nhất ôm lấy Hồ Tứ, nàng kinh ngạc phát hiện, nhiệt độ khó có thể chịu được trước đây đã biến thành nhiệt độ bình thường.
Ấm áp kia bao quanh nàng, trấn an nàng.
Nàng hỏi Thái Nhất, mới biết hắn sử dụng phân thân đại pháp – pháp chú thời thượng cổ đã cấm lưu truyền.
– Chàng không có việc gì chứ? – Hồ Tứ lo lắng hỏi.
– Ta không có việc gì, yên tâm. Ta chỉ đem nguyên thần chia làm chín, mà bản thể của ta bởi do nguyên thần phân tán, nhiệt độ ắt sẽ giảm xuống.
– Ta thật không biết có nên…
Nhẹ vuốt dọc chóp mũi của nàng, Thái Nhất cười sủng nịnh, nói:
– Đây chính là điều tốt. Ta có thể có thời gian ở bên nàng, nha đầu ngốc của ta.
Hồ Tứ cười khanh khách, nói:
– Vậy chúng ta xây một gian phòng ở đây đi, được không? Gian phòng chỉ thuộc về hai chúng ta thôi.
– Được, theo ý của nàng, Tứ Nhi.
Giơ đoản đảo trong tay lên, Thái Nhất thành thục gọt cây trúc, không giống như là lần đầu mới làm vậy.
Hắn bây giờ, đã vận dụng thật tốt những công cụ của phàm trần.
Lấy tay lau mồ hôi, nhìn trời chiều, hắn rốt cuộc cũng hiểu được lạc thú của nhân gian.
Bao ngày nhìn ngắm hạ giới, tâm nguyện của hắn nay cũng đã thành hiện thực.
Bất quá, khi quay đầu lại thấy gian phòng trống trơn, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.
Hắn không rõ vì sao mỗi khi tới lúc mặt trời lặn, Hồ Tứ đều phải vội vã trở về nhà. Mỗi lần hỏi, nàng đều lảng tránh hắn, cũng không nói tới điểm chính.
Điều này khiến cho Thái Nhất có chút mờ mịt.
Nàng nói, lần này trở về, sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa, cùng hắn vĩnh kết lương duyên.
Điều này khiến cho Thái Nhất không khỏi tràn đầy mong chờ vào một cuộc sống tương lai phía trước.
Hắn biết Ngọc Đế kì vọng vào hắn rất lớn, nhưng ngôi vị đế quân không quan trọng với hắn bằng Hồ Tứ.
Ngày sau có thể khiến phụ mẫu thương tâm, nhưng hắn có lòng tin thuyết phục bọn họ đồng ý với quyết định của hắn.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, hắn rốt cuộc cũng chìm vào giấc mộng mông lung.
Ngủ tới nửa đêm, Thái Nhất từ trong mộng bừng tỉnh.
Ở trong mộng, hắn nhìn thấy trên người toàn là máu, Hồ Tứ đối với hắn cười, nói với hắn, nàng đã trở lại, không bao giờ rời hắn đi nữa.
Vỗ về trái tim không ngừng đập cuồng loạn, suy đi nghĩ lại, Thái Nhất quyết định tới núi Đồ Sơn.
Tới Đồ Sơn tộc, hắn thấy Hồ Tứ đang trốn trong một sơn động nhỏ, nhỏ giọng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt khiến cho hắn đau lòng kịch liệt.
Một khắc kia, cái gì Ngọc Đế, cái gì chức trách của Đông Quân, hắn đều quên đi tất cả.
Lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ muốn nàng trở thành thê tử của hắn.
Đáng tiếc, vị hôn phu của Hồ Tứ – vua của Đồ Sơn tộc: Huyền Ly, cũng không cho bọn họ rời đi dễ dàng như vậy.
Kim nhãn thần ưng của hắn quả đúng là lợi hại, nhưng mà Thái Nhất không để trong mắt, cho dù là chi vương của Đồ Sơn tộc, hắn cũng không sợ, quyết tâm phải đưa nàng rời đi.
Phải đến khi Ngọc Đế phái người xuống, mới ngăn cản bọn họ xảy ra trận huyết chiến.
Ngọc Đế sai người bắt hắn lại, giam trong thiên lao.
Tư niệm về Hồ Tứ khiến hắn đứng ngồi không yên, tâm trí luôn nghĩ tới nàng. Vốn sợ Hồ Tứ gặp chuyện không may, cho nên hắn phái cận vệ theo sát nàng.
Ngày bị giải tới Thiên Lao, cận vệ của hắn mang tới tin tức chẳng lành.
Hồ Tứ biến mất không thấy, truy lùng trong tam giới cũng không thấy bóng dáng nàng.
Sau cận vệ của hắn thấy sắc mặt chủ tử ngày một tái nhợt, nhịn không được thay Thái Nhất đau khổ cầu khẩn, chỉ có thể khiến thủ vệ đồng ý lén thả Thái Nhất ra khỏi thiên lao.
Đêm thứ nhất, Thái Nhất ở trong gian phòng trúc nhỏ không ngừng đi qua đi lại, hắn nhìn chằm chằm trướng đỉnh, một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, mọi người dưới hạ giới kinh hoàng phát hiện, trên bầu trời lại xuất hiện tới mười mặt trời.
Đó là do Thái Nhất để tất cả nguyên thần của hắn ra, giúp hắn truy tìm tung tích của Hồ Tứ.
Hắn vốn là tâm địa thiện lương, vậy mà bây giờ đối với tử thi phàm nhân cùng với tiếng cầu khẩn ở dưới mặt đất, mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy.
Hắn điên cuồng chỉ muốn tìm thấy Hồ Tứ, tìm thấy bóng dáng nữ nhân hắn ngày đêm nhớ tới.
Cho đến khi một mũi tên đen dài bắn rơi một nguyên thần, mới khiến cho hắn cảnh giác.
Hạ giới, Hậu Nghệ đang mặc trường bào màu đỏ, trong lòng bàn tay đang cầm cây cung màu đỏ, trên đó có mũi tên màu lam. Nụ cười của hắn lạnh như băng, mũi tên bắn ra đều bắn trúng hồng tâm của mặt trời, nói:
– Nếu không phải Huyền Ly nói cho ta, ta còn không biết thì ra tất cả là do chính ngươi chia rẽ ta với Hằng Nga! Thái Nhất, cho ngươi nếm thử tư vị cầu cũng không được, thống khổ như thế nào!
Lời vừa dứt, mũi tên vô tình phá trường không mà đi…
Đây là lời nói cuối cùng Thái Nhất nghe được trước khi hôn mê.
**
– Ngọc Đế, vì sao phải đối xử với ta như vậy? Thái Nhất là hài tử độc nhất của ta, nếu như nó có tốt xấu gì, hãy để ta thay hắn chịu tội ngàn năm vạn năm!
Mẫu thân của Thái Nhất cùng Thiên đế tranh cãi, thanh âm của bà vang vọng khắp đại điện. Thái Nhất vô lực giơ tay lên, nói:
– Mẫu thân!
Bà bắt lấy tay hắn, kích động nói:
– Thái Nhất, nương nhất định sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con!
Lưu luyến bàn tay ấm áp của mẫu thân, hắn nói:
– Nương, tay của người ấm lắm, có thể nắm chặt thêm chút nữa, được không? Đây là lần đầu tiên người đối đãi với ta như vậy, ta thật cao hứng!
Người người kính sợ đông quân dương thần Thái Nhất, nhưng chẳng ai biết, thứ hắn tham luyến lại là một tia ấm áp từ mẫu thân. Thấy nương khóc thất thanh, Thái Nhất an ủi bà:
– Nương, không nên khổ sở, ta sẽ không chết, chỉ hơi mệt một chút. Ta chỉ nghỉ ngơi một chút…
Nhắm mắt lại, gương mặt Hồ Tứ cười mị hoặc hiện lên trong tâm trí, hắn hy vọng khi tỉnh lại, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của nàng.
– Có thể gặp lại sao? – Hắn bất an hỏi, bởi vì nàng rời đi mà lo lắng.
– Có thể, ta sẽ gặp lại chàng!
Ở trong ngực của hắn, câu trả lời của nàng khẳng định và hữu lực.
**
Đế Tân chán nản nhìn cảnh sắc ngoài cửa.
Nữ tử với khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đang không ngừng tấu nhạc, cất tiếng hát, nhưng cũng không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hôm nay, nghe đồn mỹ nhân nổi danh sẽ tiến cung. Vì nàng, Ký Châu hầu tô hộ thiếu chút nữa xé rách mặt của hắn.
Dung nhan tuấn mĩ lộ ra ý cười tà tứ, mỹ nhân hắn thấy được đã nhiều, thêm nàng một người cũng không nhiều, mà bớt đi nàng một người cũng không ít.
Hắn chỉ là tò mò mà thôi. Lần này tuyên triệu, bất quá là thoả mãn tính cổ quái hiếu kì của hắn.
Mỹ nhân yêu kiều đứng giữa đại điện, hương khí thoang thoảng, yêu kiều hô lớn hai chữ “đại vương”.
Trên điện một nửa quân thần nhìn không chớp mắt, Đế Tân thấy vậy liền cười lạnh, thật đúng là một đám quan lại háo sắc!
Đợi mỹ nhân kia ngẩng đầu lộ ra dung nhan, Đế Tân đột nhiên sửng sốt, vén rèm che lên, đối diện với đôi mắt trong sáng kia, vội vàng hỏi:
– Ngươi tên là gì?
Nháy mắt mấy cái, chủ nhân đôi mắt trong sáng kia lộ ra một nụ cười nghịch ngợm:
– Tiểu nữ tên Đắc Kỷ.
**
Bỏ cánh tay khoát bên lưng ra, phủ thêm lụa mỏng, nàng dạo bước đi đến trong đình viện.
Đứng ở trên hành lang, nàng ngửa đầu nhìn minh nguyệt đang chiếu sáng trên thương thiên (bầu trời).
Đắc kỷ?
Ha ha, cái tên này so với cái tên của nàng dễ nghe hơn nhiều lắm.
Bỗng bên hông đột nhiên có cánh tay hữu lực ôm lấy nàng, đôi môi khẽ ấn xuống, đầu lưỡi như mật đường không ngừng quanh quẩn trong khoang miệng, nhiệt khí thổi tới vành tai nhạy cảm, khiến khuôn mặt nàng trở nên đỏ ứng.
Nàng vòng hai cánh tay lên cổ hắn, nhìn gương mặt vừa xa lạ, vừa thân thuộc ở trước mặt, đưa lên đôi môi đỏ mọng mềm mại.
– Ngươi là ai? – Cúi đầu rỉ tai, tiếng nam nhân trầm thấp đột nhiên vang lên.
Nàng nghe hắn nói vậy liền ngẩn ra, ôn nhu nói:
– Ta là Đắc Kỷ.
Đầu ngón tay hắn mềm nhẹ, vỗ về lưng của nàng.
– Ta đã từng thấy Đắc Kỷ thực.
Lúc này nàng ngẩn người, hắn thích thú nhìn bộ dạng nàng không biết làm thế nào, hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng của nàng:
– Ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ muốn biết tên của nàng.
Đêm đó, nàng nói rất nhiều, kể cả cái tên buồn cười của mình, nhưng trong mắt hắn không hề có bỡn cợt hay khinh thường, chỉ có ôn nhu.
Đêm đó, hắn triền miên hôn nàng, cho tới tận hửng đông.
Một ngày kia, lão thần Vân Trung đem kiếm gỗ đào đả thương nàng, không phải do thần uy của cây kiếm, mà là nàng nhịn không được sợ hắn sẽ hoài nghi.
Nàng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn từng bước từng bước đi tới trước giường. Nàng cho là hắn sẽ chất vấn, ai ngờ hắn chỉ ôn nhu ôm lấy nàng, nói:
– Mặc kệ nàng là người hay là yêu, người ta yêu chính là nàng!
Lệ của nàng rơi ướt đẫm áo bào của hắn.
– Tân, tin tưởng ta, ta không có ác ý.
Tân, ta chỉ muốn bảo hộ chàng.
Kiếp trước khiến chàng bị thương, kiếp này, ta sẽ bảo hộ chàng.
**
Hồ Tứ sắc mặt trong trẻo, lạnh lùng đứng trên đại điện. Cho dù phải đối mặt với Nữ Oa, nàng cũng không đổi sắc.
– Ngươi đã nhìn qua Phong Thần Bảng? Nếu đã nhìn qua, ngươi biết tên hắn có trên đó, như vậy, ngươi vẫn muốn khư khư cố chấp?
Nữ Oa tò mò nhìn tiểu hồ ly.
Không ngại, không sợ, chưa từng có tiểu yêu nào dũng cảm như vậy, không hề có nửa điểm sợ hãi hay hối hận nào.
Có lẽ, cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới đáng giá khiến Đông quân chi thần khuynh tâm động lòng.
Thở dài một tiếng, Nữ Oa cũng đành thành toàn cho đôi uyên ương trước mặt này.
Thái Nhất chuyển thế thành Đế Tân, là chủ ý do nương của hắn đề ra.
Nữ nhân kia kể từ thời khắc Thái Nhất biến mất, liền phong bế trong Vô Lượng động, cho dù là Ngọc Đế cũng không thể gặp mặt.
Cho đến ngày ấy, nàng lại xuất hiện trước mặt cầu xin, khiến Nữ Oa giật mình.
Nữ Oa trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, cho rằng như vậy sẽ nghịch với thiên ý.
Bí mật này quá lớn, biết nó cũng chỉ có vài lão tiên gia, thấy nàng khổ sở cầu xin, ngày đêm kiên trì ngoài đại điện, mọi người đành thầm toại nguyện cho nàng, để Nữ Oa ở trên Phong Thần Bảng viết tên hắn lên đó.
– Biết bí mật kia, phải trả giá đại giới. Ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận.
Hồ Tứ không chút do dự, gật đầu:
– Cho dù phải lấy mạng của ta, ta cũng sẽ không từ chối.
Cố nén đau nhức trong thân thể, nàng chặt đứt một đuôi của mình, căn nguyên của nàng trong tay Nữ Oa đang từ từ dung hợp làm một thể với chân khí của Thái Nhất.
Hồ Tứ vui mừng nở nụ cười, nàng cam tâm tình nguyện vì hắn làm vậy, cam tâm vì hắn mà nếm trải đau đớn tới khoét da lóc thịt này.
Đem chân khí hai người hợp lại, có chân nguyên bảo vệ, trải qua cửu thế luân hồi, chàng nhất định có thể một lần nữa ngưng tụ nguyên thần, trở lại làm một Đông Quân chi thần trong tam giới.
Đêm đó, nàng vuốt ve khuôn mặt Đế Tân, nghe hơi thở đều đều từ hắn, thở nhẹ ra:
– Tất cả đều đáng giá.
**
Đại điện bị đốt cháy, hỏa diễm vây quanh, cơ hồ cháy lên cả vạt áo Đế Tân.
Hắn lần cuối ôm lấy Hồ Tứ, hôn lên môi nàng:
– Kiếp này cùng nàng bầu bạn, ta không có gì hối tiếc.
Ôm chặt thắt lưng của hắn, Hồ Tứ đôi mắt rưng rưng, cười với hắn:
– Ta cũng vậy.
Nhìn hắn tan biến trong hỏa diễm, Hồ Tứ hận không thể chính mình táng thân vào biển lửa.
Đang lúc nàng muốn nhảy vào hỏa diễm, Huyền Ly bỗng xuất hiện, giữ nàng lại:
– Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!
Tuyệt vọng bao phủ nàng, Hồ Tứ lui về sau hai bước, tựa vào trên cổng thành, sầu thảm cười một tiếng:
– Huyền Ly, bất kể ta thiếu ngươi cái gì, hay những gì ngươi nợ ta, kiếp sau sẽ trả lại!
Phảng phất ở trong gió phiêu diêu, trừ bóng tối, chỉ có bóng tối.
Nhưng nàng không sợ, bởi vì nàng vẫn còn có chân nguyên của hắn.
Cho dù nàng nhất thời nhớ không ra, cũng không cần gấp gáp, chỉ cần nàng cố gắng theo đuổi, nhất định sẽ tìm thấy hắn một lần nữa.
**
– Ngươi tên là gì?
– Hồ Tứ.
Đông quân Thái Nhất cũng vậy, Thiên tử Đế Tân cũng thế.
Nàng yêu chính là linh hồn thiện lương kia, bất kể luân hồi bao kiếp, thương hải tang điền, nàng cũng sẽ tìm được hắn.
Linh hồn của ngươi có ta.
Linh hồn của ta có ngươi.
Chàng và ta vĩnh viễn không thể phân ly biệt.
Cho tới khi trời tàn đất tận.
Cho tới khi minh nguyệt chiếu thanh ba.
[Đôi lời của editor:
Mình xin giải thích một chút.
Lúc Hồ Tứ biến mất, là do bị Huyền Ly bắt đi.
Lúc Thái Nhất chết, hắn được mẹ đưa vào Vô lượng động, sau đó mẹ của Thái Nhất đưa linh hồn của hắn tới chỗ Nữ Oa, cầu xin Nữ Oa giúp hắn luân hồi chuyển thế, ghi tên hắn vào Phong Thần bảng.
Sau này Hồ Tứ lén xem Phong Thần bảng, cầu xin Nữ Oa dung hợp chân nguyên 2 người làm 1 (tạm hiểu như linh lực), để nàng xuống nhân gian bảo vệ hắn, giúp hắn luân hồi qua 9 kiếp để trở lại thành tiên.
Sau Đế Tân bị người khác ám toán, Hồ Tứ không thể chết theo, bởi nếu nàng chết, thì linh lực của Thái Nhất cũng sẽ tiêu tan. Và sau đó nàng bị Huyền Ly bắt được, tạo ra trí nhớ giả và giam trong Đồ Sơn Tộc.
Về sau Hồ Tứ trốn ra và gặp lại Phan Ngọc – tức Thái Nhất chuyển thế lần thứ 3.
Còn về việc Huyền Ly khống chế Hồ Tứ tấn công Phan Ngọc mình không thấy tác giả nhắc tới, còn vì sao Hồ Tứ thiêu chết được Huyền Ly thì là do trong người nàng có căn nguyên của Phan Ngọc, cộng hưởng cùng với Cửu châu của hắn nên mới phát ra uy lực kinh người tới vậy.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...