Ánh hồng xuân sắc, bạch ngọc thanh cao, lục liễu ôn nhu hiền hòa.
Ba dạng sắc này đều là cực phẩm khí chất, thật không thể nghĩ lại có thể hòa hợp trên cùng một người như vậy.
Mái tóc đen dài óng mượt, làn da trắng như bạch ngọc, thân mình mặc một bộ quần áo màu hồng phấn trông thật mê hoặc.
Trong màn đêm yên tĩnh, gió đêm thổi bay mái tóc của nàng, mắt đẹp nhẹ
chuyển, đôi môi đỏ mọng nhẹ bĩu một cái, làm tất cả nam nhân đứng ở đó
đều ngây dại, tới cả Hồ Tứ lòng cũng như si như say.
Núp ở cây liễu cách đó không xa, Hồ Tứ mang theo gương mặt mơ mơ hồ hồ nhìn về mỹ nhân đang đứng trên thuyền hoa kia.
Những nam nhân đứng vây quanh nàng lúc này đều vì nhất cử nhất động của mĩ
nhân mà điên dại. Hoa khôi lại chuẩn bị trình diễn thêm một màn tấu tỳ
bà nữa.
Hồ Tứ đối với nhạc khí không hề am hiểu.
Bất quá, Hồ Tứ lại rất thích nghe.
Phải biết, đến ngay cả pháp thuật nàng còn lười học, huống chi là nhạc khí.
Có điều tiểu muội của Hồ Tứ lại là cao thủ trong lĩnh vực này, hơn nữa
đặc biệt am hiểu đàn tỳ bà.
Tiểu muội của nàng được khen tặng là
Đồ Sơn nhất tuyệt mĩ nữ, được đi cùng các ca ca và trưởng lão – đại diện Đồ Sơn tộc đi chúc thọ Tây Vương Mẫu.
Trong yến tiệc, tiểu muội
hiến tặng cầm nghệ, từng náo động cả thiên cung. Mà người nhà lại sợ Hồ
Tứ đi quấy rối, cho nên cha mẹ nàng quyết định đem nàng nhốt ở nhà, cho
tới khi họ trở lại mới thả nàng ra.
Mặc dù Hồ Tứ không muốn nhớ lại. Nhưng giữa quang cảnh này, lòng của nàng có chút xao động.
Chấm dứt suy nghĩ mông lung, nàng quay đầu lại nhìn chiếc thuyền hoa kia.
Mĩ nhân kia lúc này đang đưa tay lướt nhẹ trên dây đàn, từng âm nhạn vô hình vang vọng khắp không gian.
Tiếng đàn lưu loát lúc trầm lúc bổng, lúc ai oán thê lương, lúc thì tràn đầy
sức sống. Bức họa khung cảnh được tiếng đàn vẽ hết sức chân thực.
Mười ngón tay ngọc phiêu diêu gảy đàn, nhẹ nhàng thoát tục, làm tất cả mọi người gần như đã quên cả hô hấp.
Tiếng đàn dừng lại một lúc lâu, đám người mới bùng phát tiếng vỗ tay vang dội.
Hồ Tứ vẫn chìm đắm trong tiếng đàn đó.
Nàng thật không nghĩ tới, cõi đời này lại có người gảy đàn còn hay hơn tiểu
muội của nàng. Nhất thời mê mẩn, không để ý đám nam nhân đứng bên cạnh
đang “chiến tranh” oanh liệt để dành được mĩ nữ.
Đợi đến khi Hồ Tứ tỉnh lại, mới thấy thuyền hoa đã rời bến.
Nàng nhìn trông theo, thấy một bạch y nam tử kéo hoa khôi vào trong khoang thuyền.
Bùm!
Hồ Tứ lặn xuống dưới hồ nước. Không hiểu sao nàng nảy ra ý định muốn đuổi theo chiếc thuyền hoa đó.
Nước trong hồ này thật khác biệt.
Rõ ràng thời điểm này đang là mùa hạ, khí hậu oi bức. Vậy mà khi nhảy
xuống hồ, nhiệt lượng kia dường như tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại cảm
giác lạnh buốt.
Hồ Tứ tay niệm chú, tạo một vầng sáng mềm nhẹ bao xung quanh thân mình.
Hồ Tứ cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng dưới lòng hồ. Từng đàn
cá nhỏ bơi lội tung tăng, ánh trăng chiếu xuống làm cảnh vật dưới nước
càng thêm lung linh huyền ảo.
Thỉnh thoảng, bên dưới có mấy củ
sen cản trở đường đi của nàng, hoặc là một bụi tảo mềm mại nào đó. Nàng
ham vui giống như một hài tử mới lớn vậy.
Trước đây, khi có người hỏi Hồ Tứ đã bao nhiêu tuổi, Hồ Tứ luôn luôn giơ nanh múa vuốt với họ.
Có khi phồng mồm trợn má, xù lông dựng ngược lên quát:
- Chúng ta thử so tài một chút?
Lời vừa nói xong liền hù dọa đuổi theo người kia, khiến họ sợ mất mật.
Hậu quả sau này đó là nàng bị mẹ đánh cho một trận lóc da lóc thịt. Hồ Tứ không ngừng la hét, không ngừng khóc lóc.
Nàng la hét tới khi mẹ đã không còn khí lực để đánh, cho tới khi tiểu muội
muội cởi trói cho nàng, cho tới khi cha đem Hồ Tứ ném vào lò chữa
thương.
Lò? Đúng, các vị không nghe lầm đâu.
Bất quá, cái lò này không giống như lò ở phàm trần dùng để nấu cơm, mà là bí mật của Cửu Vĩ Hồ Tộc.
Nếu hồ ly nào bị ngã bệnh hay bị trọng thương nặng, chỉ cần dùng cái lò
này, dùng Thiên Hỏa đốt ba ngày ba đêm đảm bảo sẽ lành lặn trở ra ngoài.
Hồ Tứ trước đây đã từng hỏi cha mẹ vì sao lại vậy, chỉ tiếc là không có ai chịu nói cho nàng biết.
Đang mải ngao du hạ thủy, dưới chân Hồ Tứ chợt có thứ gì đó giữ lại.
Hồ Tứ kéo kéo, lại bị nó lôi xuống dưới đáy hồ. Trong lòng hoảng sợ, liền uống phải mấy ngụm nước liền.
Định thần nhìn lại, thì ra chân nàng bị một túm rong biến quấn lấy. Nhẹ
nhàng bơi xuống dưới, nàng rút trong giày ra một thanh chủy thủ, vung
lên cắt đứt rong rêu.
Đang muốn bơi lên, bỗng một luồng bạch
quang bay thẳng tới trước mặt nàng. Hồ Tứ kinh hãi, bị dọa cho hồn phi
phách tán, dùng hết toàn lực nhảy lên phía trước.
Ánh trăng sáng lúc nãy đã bị che khuất, xung quanh là một mảnh u ám.
Hồ Tứ luống cuống không cần xác định phương hướng, liều mạng đi về phía trước.
Cho tới khi đầu đụng phải một cái gì đó mới dừng lại.
Bịch!
Tiếng va chạm này thật lớn, làm đám bạch hạc đang yên tĩnh nghỉ ngơi bị hù dọa, giương cánh vội vã bay đi.
Rất nhiều vàng, rất rất nhiều nha.
Hồ Tứ vui mừng phát hiện trước mắt chứa đầy vàng, sáng loáng, vàng óng.
Nàng trở nên hưng phấn cực kì. Những thứ này đủ để đền bù cho Phan Ngọc rồi
nha, như vậy nàng có thể khôi phục được sự tự do của mình, tiếp tục cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Hồ Tứ cười giống như thần tài, miệng không khép lại được.
Đưa tay đang định vớ lấy mỏ vàng đó. Ngẩn người, nàng đem tay đưa về phía đó lần nữa.
Sao không lấy được nhỉ?
Hồ Tứ gấp đến độ muốn ngửa mặt lên trời gào khóc.
Mắt đã thấy vàng, nhưng sờ cũng không sờ được, chẳng phải là khổ hình sao?
Cảm thấy tình thế cấp bách, nàng liền há miệng hướng tới rương vàng kia cắn xuống.
Cộp!
Hồ Tứ mở to mắt ra, kinh ngạc phát hiện răng của mình đang cùng thân tàu
“thân mật tiếp xúc”. Thân mình kịch chấn, cơn đau tê buốt từ trên răng
lan truyền tới não, rồi tới thân thể, làm cho Hồ Tứ phải ôm lấy miệng,
nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Sau chốc lát, cảm thấy cơn đau đã thuyên giảm, Hồ Tứ lúc này mới miễn cưỡng thanh tỉnh lại.
Lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn lướt qua khoang thuyền một vòng.
Không có ai cả.
Cùi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy dưới chân vẫn còn một đoạn hồ tảo bám vào.
Dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, con thuyền này sao quen thuộc vậy?
Điêu khắc tinh sảo, đèn lồng màu đỏ, trướng lụa màu hồng, không phải là thuyền hoa của mĩ nhân kia sao?
Sờ sờ đầu, Hồ Tứ cố gắng đứng dậy.
Quang cảnh xung quanh đều là một màu đen của màn đêm vô tận, bốn bề đều là
nước, không một bóng người. Nàng liền rời gót hướng khoang sau đi tới.
Sau màn trướng màu hồng, ở trên chiếc giường cách đó không xa, có thể thấy hai bóng người đang dây dưa triền miên trên đó.
Bạch y nam nhân lúc này đã mất đi vẻ ưu nhã, gần như đã biến thành dã thú,
cắn xé đoạt lấy con mồi trong ngực. Ánh mắt hắn đỏ bừng, vội vã chinh
phục nữ nhân ở dưới thân mình.
Hoa khôi kia mái tóc dài xõa tung ở trên gối. Trắng cùng đen, hai tông màu giao tranh mãnh liệt trên giường.
Y phục bị cởi mất một nửa, vai lộ ra. Váy dài bị vén lên, lộ ra cặp đùi
trắng tinh tế, ánh mắt trở nên mông lung, giống như sóng triều dập dờn
mênh mang.
Bờ môi nàng ta khẽ phát ra tiếng rên rỉ kiều diễm. Nhìn biểu hiện của nam nhân kia, khóe miệng hiện lên tia cười mập mờ yếu ớt.
Hồ Tứ cả kinh, không nghĩ tới mình sẽ đụng phải một màn xuân sắc như vậy.
Vội vàng lắc mình núp ở phía sau cây cột, tim đập loạn xạ.
Hình ảnh Giang Hạo Nhiên cùng Trúc Quân dưới tàng cây bỗng ập đến trong đầu, thanh âm cùng cảnh tượng lúc này dung hợp lẫn nhau, làm mặt nàng càng
lúc càng đỏ, không biết phải làm sao.
Cũng không biết đã trốn bao lâu, cơ hồ Hồ Tứ đã ngủ quên mất. Đột nhiên bên tai bỗng truyền đến
tiếng khàn khàn kêu thảm thiết, thanh âm không lớn nhưng ngay sau đó
liền bị cắt đứt.
Mùi máu nhàn nhạt bay tới trong mũi Hồ Tứ, nhất thời làm cơn buồn ngủ của nàng tiêu tán.
Đứng dậy quay đầu lại, nam nhân kia đã té ngã ở trên giường, trên cổ có một vết cắt lớn.
Máu đỏ chảy ra ồ ạt, dần dần nhuộm đỏ cả chiếc giường, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Hoa khôi kia tao nhã đem bàn tay di chuyển đến miệng vết cắt, từ từ đưa sâu vào trong da thịt, nửa âm thanh kinh sợ cũng không phát ra từ miệng
nàng ta.
Từ trên cánh tay bạch ngọc của nàng, bỗng xuất hiện những đường huyết mạch li ti, chạy suốt từ cánh tay hướng đến cổ.
Gương mặt hoàn mĩ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt với làn da xấu xí vô cùng.
Chỉ có thể nhận ra đôi mắt và đôi môi anh đào đang tươi cười ma mị. Đôi mắt khép hờ, thần thái này dưới ánh trăng thật làm cho người ta kinh hãi.
Từ từ, nam nhân phía dưới đã biến thành thi thể quắt khô, nhiều nếp nhăn
bao quanh chặt lấy xương, trông chẳng khác gì cái xác của một ông lão
tám mươi tuổi.
Máu đen từ miệng trào ra, mang theo mùi tanh tưởi. Lớp da của hoa khôi kia đã khôi phục lại vẻ láng mịn như trước. Năm
ngón tay tinh tế đưa tay lên khóe miệng, cái lưỡi hồng liếm một vòng, vẻ mặt rất là thỏa mãn.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy đại não một trận mê
muội. Những động tác ghê người kia, cùng với máu tanh trên đất làm nàng
hoảng sợ tới phát run.
Trong hoảng hốt, loáng thoáng phảng phất thứ gì đó trong kí ức nàng.
Người kia chẳng lẽ là…?
Không, không phải là người đó.
Nàng lắc đầu, đuổi đi suy nghĩ hỗn loạn kia. Lại chợt phát hiện hoa khôi kia chẳng biết đã đứng lên từ lúc nào, bĩnh tĩnh nhìn thẳng vào nàng.
Hồ Tứ bị làm cho sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, hai chân không thể cử động được, chỉ có thể ngồi im ở đó. Nàng trơ mắt nhìn mĩ nhân kia ung dung
tự tại đi tới chỗ mình, từng bước, từng bước một.
Ngồi xổm người xuống, Hồ Tứ thấy cằm mình chợt lạnh.
Đầu ngón tay lạnh như băng của nàng kia nhẹ nhàng nâng cằm Hồ Tứ lên, hai đồng tử lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt của hoa khôi kia không phải là đen nháy, mà là màu đỏ sậm, tựa như hồng bảo thạch vậy.
Nhìn bộ mặt sợ hãi của Hồ Tứ, nàng ta cảm thấy đây là chuyện khôi hài nhất thiên hạ.
Ánh mắt chuyển động, liền ghé sát vào mặt Hồ Tứ.
Hồ Tứ chỉ cảm thấy trên mặt ấm áp, giống như bị nàng ta liếm một cái vậy.
Cơ thể co rúm lại, trợn tròn mắt nhìn, kinh hãi không thôi.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình giống như thức ăn cho nàng ta vậy.
- Ngươi, ngươi đừng đụng vào ta. Ta, ta cũng là yêu đó!
Hồ Tứ thanh âm trở nên gay gắt, trái tim đập loạn xạ không ngừng, cơ hồ đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một mùi hương nhàn nhạt từ người hoa khôi kia tỏa ra, xen lẫn mùi vị của
máu, tạo ra một mùi vị cổ quái, trêu trọc thính giác của Hồ Tứ.
- Nga, ngươi nhìn ra ta là yêu sao?
Hoa khôi trong mắt tinh quang lóe lên, thoáng qua một nụ cười ngọt ngào.
- Xem ra, lớp ra này vẫn có sơ hở.
Hồ Tứ liều mạng lui về phía sau, né tránh ngón tay của nàng kia.
- Sơ hở, sơ hở cái gì? Ta bất quá chỉ là cảm nhận được yêu khí của ngươi mà thôi.
- Sợ? Sợ cái gì? Ha ha, ta chẳng phải cũng giống như ngươi sao?
Móng tay nhẹ nhàng cọ trên mặt Hồ Tứ, trên mặt không thể nhìn ra nàng ta đang nghĩ gì.
- Cái gì giống ta chứ? Vị tỷ tỷ này, ta và ngươi hôm nay mới lần đầu gặp
nhau! – Hồ Tứ không hiểu vì sao nàng ta lại nói vậy, vội vàng giải
thích.
- Lần đầu…. gặp nhau?
Tâm trạng của Hồ Tứ đang khẩn trương muốn rời đi, nàng căn bản không hề nghe thấy câu nói nhỏ đầy vẻ nghi ngờ kia.
Hoa khôi kia chỉ một ngón tay lên trán Hồ Tứ, vẽ một dường.
Một luồng hồng quang từ đầu ngón tay tiến vào trong đầu Hồ Tứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...