Giang Hạo Nhiên đầu
ngón tay nắm chặt một cây Ngưu Mao Tê Châm (1), châm thẳng vào huyệt kỳ
môn (2) của Giang phu nhân, không chút lưu tình.
Dưới ánh nến nhu hòa, tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy châm chọc.
Chỉ trong chốc lát, Giang phu nhân từ một mĩ nhân kiều diễm, gương mặt hồng nhuận giờ đã bị biến đổi thành một kẻ đang phải chịu đau đớn tới tột
cùng, sắc mặt chuyển thành màu xám trắng.
Thật chẳng còn gì bi
thương hơn khi bị chính phu quân của mình – người mà nàng dốc hết tâm
can chờ đợi, dốc hết sức lực để hắn có được ngày hôm nay ám toán.
Đúng vậy, chỉ cần là hắn muốn, nàng nhất định sẽ không từ chối, không tiếc bất thứ gì mà giúp hắn vô điều kiện.
Đôi môi anh đào kiều diễm khẽ mấp máy, đôi mắt oán hận phủ một lớp sương mông lung nhìn hắn:
- Vì cái gì? Vì cái gì lại làm như vậy? Ta rốt cuộc đã làm sai việc gì? Ngươi muốn ta phải van lạy, cầu xin ngươi tha thứ sao?
Chậm rãi đứng lên. Giang Hạo Nhiên cẩn thận đem cây châm cất vào bọc da
hươu, đôi mắt sắc lạnh liếc nữ nhân đang nằm trên giường thở khó nhọc
kia:
- Đừng lo lắng. Không phải độc. Chỉ là một chút thuốc tê cho ngươi không thể náo loạn được nữa.
Vỗ nhẹ trên gương mặt nàng, nói tiếp:
- Yên tâm, ta còn luyến tiếc chưa muốn để ngươi chết đâu.
Giang phu nhân gương mặt chấn động:
- Chết? Ngươi tên cầm thú này lại dám đối xử với ta như vậy!
- Cầm thú? Ha ha ha. Phu nhân…
Giang Hạo Nhiên hạ thấp giọng xuống, tròng mắt lóe lên sát khí:
- So với người nhà của ngươi, ta có đáng là gì? Hơn nữa chúng ta chẳng phải người một nhà sao, phu nhân?
Giang phu nhân cố gắng nâng thân mình dậy, nâng gương mặt trắng bệch đối diện với tầm mắt của hắn, gằn giọng nói:
- Chúng ta là người một nhà? Hừ, Giang Hạo Nhiên, chớ quên, là ai đã để
cho người bò đến vị trí này, là ai đã giúp ngươi có được tất cả ngày hôm nay!
Giơ tay lên nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, tăng
thêm lực đạo. Hắn hài lòng nhìn đến sắc mặt thống khổ của mỹ nhân, cúi
đầu nhẹ nói bên tai Giang phu nhân:
- Ta dĩ nhiên biết mọi thứ
bây giờ là công lao của ai. Bất quá, ta cũng sẽ không cảm kích một chút
nào! Nên biết rằng, có hồi báo, sẽ có trả giá. Ta đã trả giá quá nhiều,
tự nhiên sẽ có hồi báo tốt. Chỉ là cái giá phải trả quá nhiều, quá
nhiều, ha ha ha!
Giang phu nhân hừ lạnh một tiềng:
- Ngươi hiện tại đừng ở trước mặt ta mà diễu võ dương oai. Hừ, nên nhớ trước
đây gương mặt của ngươi thật đáng thương. Là ai quỳ xuống đất cầu xin
phụ thân ta? Là ai quỳ ở trước mặt ta, hèn mọn giống như là chó nhà có
tang vậy!
Lãnh ý bức người toát ra từ Giang Hạo Nhiên tỏa ra khắp căn phòng. Mày kiếm hơi nhíu, sắc mặt giận giữ chợt lóe qua, lạnh lùng
cười:
- Hiện tại ngươi cứ việc nói đi. Chỉ sợ không bao lâu nữa,
ngươi tới nửa điểm khí lực cũng không có mà nói! Tốt, nói tận tình đi.
Giang phu nhân đôi mi thanh tú dựng đứng, mắt hạnh trợn tròn:
- Tính Giang Đình(3), rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?
Phủi phủi quần áo lúc nãy bị làm cho hỗn loạn, hắn thả mình tự tại ngồi trên ghế, bưng lên một ly trà, nhấp một ngụm rồi hắng giọng nói:
- Ta chán ghét màu đỏ!(4)
Giang phu nhân nghe vậy, đột nhiên thất thanh cười rộ lên.
Mặc dù âm thanh lúc đầu rất nhỏ, nhưng nàng cười càng lúc lại càng lớn hơn trước, nụ cười mang theo phẫn hận, tủi nhục.
Giang Hạo Nhiên thấy vậy, vẻ thờ ơ lạnh nhạt lúc nãy chợt biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang phu nhân:
- Có cái gì buồn cười sao?
Giang phu nhân cười khanh khách, cơ hồ cười tới mức không thể thở nổi nữa.
- Ta cười ngươi, Tính Giang Đình! Cho tới bây giờ, thì ra ngươi vẫn thương nhớ tới con tiện nhân kia! Ha ha, tiện nhân!
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Giang Hạo Nhiên âm thanh đột nhiên chuyển biến nhẹ nhàng, nhưng ở trong tai
của Giang phu nhân thì nó chính là ma âm đòi mạng. Nhưng lúc này nàng đã chẳng màng tới thứ đó nữa rồi.
- Ta nói tiện nhân! Ngươi nghe
không rõ sao, tướng công? Việc ngươi làm trong thư phòng kia, kẻ mà
ngươi coi như trân bảo chính là tiện nhân!
Giang Hạo Nhiên không thể kiềm chế được nữa. Một cái tát như trời giáng đánh xuống mặt Giang phu nhân:
- Câm miệng! Không cho ngươi nói nàng như vậy! Ngươi cho rằng bản thân mình cao quý lắm sao?
Gương mặt tuyết trắng hiện rõ năm đầu ngón tay, một tia máu tươi từ miệng khẽ chảy xuống.
- Hừ. Ta tất nhiên chẳng dám nhận bản thân có chút gì cao quý. Nhưng đáng tiếc, người mà ngươi che chở chẳng qua chỉ là một kẻ ngàn người gối,
vạn người ngủ (5) mà thôi!
Giang Hạo Nhiên không nổi giận. Ngược lại cười càng thêm rạng rỡ:
- Ngươi muốn chết sao? Nếu như muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi! Nhưng ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ khiến ngươi sống cũng không được, chết cũng không xong!
Giang phu nhân trong mắt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Điều này làm cho Giang Hạo Nhiên cảm thấy có được chút thỏa mãn.
Đang muốn nói chuyện, bỗng ngoại nhân bên ngoài thanh âm bỗng trở nên ồn ào.
Đột nhiên, vang lên tiếng gõ cửa, Giang Lập tức tốc chạy vào, hớt hải nói:
- Lão gia, lão gia, lão gia! Việc lớn, việc lớn không xong rồi!
Mở cửa phòng ra, Giang Lập trên mặt một nửa thì trắng bệch, một nửa lại
đen tuyền đầy u ám, y phục thì lộn xộn, trông thật là chật vật.
Giang Hạo Nhiên có chút không vui, mặt trầm xuống:
- Giang Lập, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào đây? Chẳng lẽ lời ta nói ngươi coi đó là gió thoảng bên tai?
Giang Lập thấy sắc mặt chủ tử không tốt, vội vàng quỳ xuống :
- Chủ nhân, có việc lớn xảy ra rồi. Tiểu nhân không dám chậm trễ nên mới xông vào!
- Nói! Nếu như quả thật không phải là việc quan trọng, coi chừng đôi chân của ngươi!
- Chủ nhân, tiểu nhân không dám dối gạt nửa câu. Thư phòng, thư phòng bị phóng hỏa!
Giang Hạo Nhiên nghe được hai chữ “thư phòng” liền quay mặt hướng nhìn về thư phòng.
Ở phía xa, chân trời bao la xuất hiện lên ánh đỏ.
Màu đỏ của lửa hòa cùng nắng chiều hợp thành màu đỏ yêu diễm như máu, khiến con mắt người khác giống như muốn đui mù vì nó.
Khói bốc lên nghi ngút, hạ nhân ở trong phủ đều trở nên nhốn nháo, thất thanh kêu thêm người đi dập lửa.
Thân mình hắn chợt run rẩy liên tục, trong lòng chỉ có hai chữ “Trúc Quân” đang không ngừng gào thét.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn lướt qua Giang Lập đang đứng trước mặt, trong lòng
bỗng nhiên bộc phát cơn giận, nhấc chân đá hắn một cước:
- Còn không mau đi cứu hỏa, còn đứng đó làm gì!
Giang Hạo Nhiên thân mình khẽ lùi lại phía sau. Lúc này, hắn cảm giác bầu trời đang chao đảo, mặt đất như rạn nứt.
Hắn ngây người đứng đó, dường như đã không còn biết mình đang ở chỗ nào nữa.
Bỗng, một tràng cười oán hận vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Giang phu nhân cười không ngừng, nước mắt thi nhau lăn trên khuôn mặt đẹp tựa phù dung kia:
- Ha ha, tâm can của ngươi, bảo bối của ngươi, ha ha. Trận hỏa thiêu này
tới thật đúng lúc. Cháy to lên, cháy mạnh lên, cháy sạch thì càng tốt!
Nếu không, ta sẽ không để ả ta sống thêm một khắc nào nữa! Á…
Giang Hạo Nhiên đôi mắt đỏ ngầu, dùng tay bóp chặt chiếc cổ của nàng:
- Câm miệng, tiện nhân! Ngươi câm miệng cho taaa!
Giang phu nhân thần sắc trắng bệch, tay chân khua loạn xạ, liều mạng muốn
thoát ra. Nhưng dù nàng cố gắng hết sức như thế nào cũng không thể thoát ra đôi tay cứng như thép ấy.
Không biết trải qua bao lâu, Giang Hạo Nhiên phát giác người hắn đang bóp cổ kia không hề nhúc nhích mới cả kinh buông tay.
Giang phu nhân hai mắt trợn tròn, đầu lưỡi vươn ra. Run rẩy duỗi ngón tay dò xét mũi, đã không còn thấy hơi thở nữa rồi.
Giang Hạo Nhiên ngẩn ngơ, ý nghĩ trong đầu thoáng chốc bị đảo lộn lung tung.
Hắn vội nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lại cảm xúc của bản thân. Quay đầu
nhìn thi thể của Giang phu nhân, một chủ ý liền xuất hiện trong đầu hắn.
Cạch cạch.
Tiếng mở cổng địa đạo ở trên vách tường vang lên, bên trong có vô số điểm
sáng lờ mờ, ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chiếu lên trên mặt của Giang Hạo Nhiên, trông thật dọa người.
Tay hắn kéo thi thể Giang phu nhân
đi vào địa đạo, tay còn lại khẽ ấn cơ quan ngầm đóng cửa lại. Hắn không
thể di chuyển nhanh được, vì địa đạo này vốn chỉ đủ để một người đi lại.
Chẳng mấy chốc, đã đi tới cái động ở dưới thư phòng của hắn. Thì ra trong phủ chỗ nào cũng có địa đạo, mà mọi đường đều tương thông nhau.
Thả thi thể trong tay ra, hắn bước nhanh đến hàn đàm, tiếng nước chảy róc rách vang vọng khắp không gian.
Bóng cây hoa quế vẫn cô độc đứng đó, ngoài nó ra, không còn một bóng hình nào khác tồn tại nơi đây nữa.
Không thấy bóng dáng Trúc Quân, trong lòng hắn thoáng rùng mình. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện Hàn Thiết bát quái dưới hàn đàm đã không cánh mà
bay.
Giang Hạo Nhiên cả kinh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh sống lưng.
Xoay người lại nhìn thi thể kia, hắn tức khí nghiến răng kèn kẹt, lấy từ trong lồng ngực ra một viên linh đan đen nháy.
Hắn đi tới bên cạnh thi thể, đỡ thi thể dậy, cạy mở hàm răng rồi thả viên linh đan đó vào trong miệng nàng.
Ngón tay còn đang muốn rút ra từ trong khoang miệng, đột nhiên miệng khép lại, hàm răng hung hăng cắn xuống ngón tay hắn.
Cơn đau thấu xương lan truyền khắp thân thể. Mặc cho hắn dùng mọi cách cố gắng thoát ra nhưng dứt mãi cũng không ra được.
Thi thể bỗng mở to mắt ra, đôi mắt đó giờ chỉ còn lại sự vô hồn lạnh lẽo
tới cùng cực, từ cái miệng phát ra tiếng rít gào điên loạn, biểu hiện
tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn chằm chằm.
Nàng đưa mười đầu ngón tay
như sứ giả câu hồn đoạt phách từ địa ngục Diêm La, một tay chế trụ tay
hắn, một tay dùng móng tay cắm thật sâu vào lồng ngực hắn.
Roẹt!
Vạt áo cùng với một mảnh da thịt bị Giang phu nhân cào liền rơi xuống đất.
Giang Hạo Nhiên đau đớn thét lên một tiếng.
Vì sao lại biến thành ra như vậy chứ? Mười ngón tay giống như ma trảo, chế trụ không cho hắn động đậy.
Hít vào một ngụm khí lạnh, hắn trơ mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn từng ngụm,
từng ngụm xé tan da thịt mình, đau đớn không khác gì bị lóc da xẻ thịt.
Cảm giác này thật khiến hắn muốn nổi điên, cuồng nộ.
Thân thể đã không thể động đậy, Giang Hạo Nhiên không biết lấy khí lực từ
đâu ra, dùng hết sức vung tay lên thoát ra khỏi trói buộc, mau chóng rút ra thanh chủy thủ hộ thân luôn mang theo mình, mạnh mẽ đâm xuống thi
thể Giang phu nhân.
Một đao, hai đao, ba đao, từng giọt máu tươi bắn văng lên mặt hắn, trên người hắn.
Hắn dùng toàn lực đâm tiếp, đâm cho tới khi thi thể ngã xuống cũng không chịu dừng tay.
Khí lực toàn thân dường như đã cạn, hắn suy sụp ngã xuống đất, trừng mắt nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ kia.
Ba ba ba.
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên ở bên tai, Giang Hạo Nhiên thân mình đột
nhiên run lên, không tự chủ nắm chặt thanh chủy thủ hơn nữa.
- Đặc sắc! Thật sự rất đặc sắc!
Quay đầu lại nhìn, một nam tử thanh niên từ phía sau cây quế đi ra.
Tuy y phục thô sơ, nhưng cũng không thể che lấp vẻ tuyệt đại tao nhã của người kia.
Sát ý lạnh như băng từ trong đôi mắt người đó tỏa ra khắp nơi, khiến cho
người đối diện có cảm thấy như bị đông cứng lại vậy, mặc dù đôi môi hắn
vẫn luôn nở nụ cười tuyệt mĩ.
Giang Hạo Nhiên bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
- Thế nào? Cảm giác tự tay giết người có tốt không?
Âm thanh trong trẻo vang lên nhưng hàm chứa băng tuyết hàn ý
- Có phải so với chiêu mượn đao giết người hoặc là sai người khác giết
lại càng thêm thực tại? Càng thêm thống khoái? Phải không?
Giang Hạo Nhiên lui về phía sau hai bước:
- Ngươi là người phương nào? Dám xông vào bản phủ, thật to gan!
- Ha ha. Huyện lệnh lão gia diễn xuất đúng là mười phân vẹn mười. Đáng
tiếc, thứ gọi là quy củ đó đối với bản thiếu gia không có tác dụng.
Phan Ngọc vừa nói vừa ngồi xuống xem xét thi thể nhầy nhụa kia, trong miệng không ngừng khen ngợi:
- Xuống tay rất được. Nhất dạ phu thế bách dạ ân(6). Dù nói như thế nào
các ngươi cũng đồng sàng cộng chẩm(7) qua, lại có thể hạ thủ tàn nhẫn
như vậy. Bội phục, bội phục!
- Hừ, tự tiện xông vào bản phủ, theo luật sẽ bị bỏ tù. Ngươi muốn rời đi sao? Không thể!
Giang Hạo Nhiên dơ cao chủy thủ lên, hướng Phan Ngọc mạnh mẽ đâm xuống.
Vụt!
Toàn thân hắn đột nhiên kịch chấn, cố gắng định thần chăm chú nhìn lại.
Nơi hắn đâm xuống là gốc cây quế khổng lồ kia, tuyệt nhiên không có người nào hết.
Chủy thủ đâm vào cây quế, à không, chính xác mà nói là đâm vào một khối Hàn
Thiết bát quái ở trong thân cây, bát quái đó lại bé vừa cân xứng với
thanh chủy thủ của hắn.
Hắn dùng hết sức muốn nhổ chủy thủ ra, nhưng vô luận thế nào cũng nhổ không được.
Bên tai nóng lên, một luồng khí ấm thổi tới bên tai. Giang Hạo Nhiên kinh hãi, đột nhiên xoay người lại.
Nơi đó không có bóng người, nhưng trong không trung lại truyền đến tiếng cười:
- Giang đại nhân, tư vị này không phải rất tốt sao?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Giang Hạo Nhiên run rẩy một lúc lâu.
Con mắt lóe lên nhìn lại, thi thể Giang phu nhân vẫn nằm trên mặt đất, hoàn hảo không tổn hại gì. Sờ sờ khuôn mặt, cũng không có máu tanh nào hết.
Dường như tất cả mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ở trong mộng vậy.
- Ngươi là ai? Là người hay quỷ, mau lăn ra đây cho ta! Ám toán người khác, còn gì là nam tử hán nữa. Đi ra, lăn ra đây!
Thanh ảnh chuyển động, Phan Ngọc lại lần nữa xuất hiện trước mặt Giang Hạo
Nhiên, gương mặt tươi cười đã không còn, giơ mảnh ngọc bội trên tay lên, nói:
- Giang đại nhân, chắc còn nhận ra khối ngọc bội này chứ?
- Thì ra ngươi là đồng bọn của Thường Mục! Khó trách vì sao ngươi lại có mặt ở đây!
Tới lúc này, Giang Hạo Nhiên mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, nhưng hiểu ra thì tất cả đã quá muộn.
- Thường Mục giúp ngươi làm cái gì, ta không muốn hỏi nữa. Ngươi vì tư
lợi cho mình, nhẫn tâm đuổi cùng giết tận y, ta quyết không tha cho
ngươi!
- Vậy sao? Ha ha. Chỉ bằng ngươi cũng giết được ta sao?
Đừng quên, ta là quan huyện của triều đình. Nếu thật sự đấu, hãy xem là
ngươi thắng hay là ta thắng?
- Quan? Hừ. Quả nhiên rất uy phong,
rất lẫm liệt. Đáng tiếc nha. Ngươi thoát được hình phạt của dương gian,
nhưng làm sao thoát khỏi hình phạt của chốn U Minh(8) đây?
- Hình phạt chốn U Minh ? Ta dương thọ chưa hết. Ta vẫn còn ba mươi năm lộc
hưởng nơi nhân gian, cõi U Minh kia làm sao có thể gây khó dễ cho ta?
Giang Hạo Nhiên gương mặt trào phúng, chẳng thèm để ý tới lời nói của Phan Ngọc.
- Thật sao? Thật sự không thể làm gì được ngươi. Nhưng mà, còn nàng thì sao?
Lời nói chưa dứt, một bóng người từ phía sau cây cổ thụ đã đi ra.
Dung nhan thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần ấy đã không còn vô hồn như trước nữa. Đôi mắt to trong suốt của nàng tràn đấy nước mắt.
Nhìn thấy Giang Hạo Nhiên, nước mắt dường như không thể kiềm chế được nữa, khẽ rơi xuống hai gò má của nàng.
Nước mắt rơi trên vạt áo, rơi xuống cánh tay như hạt ngọc trong suốt, lặng lẽ hòa mình vào đất.
- Trúc Quân!
Hắn gọi tên của nàng tha thiết, giọng nói ẩn chứa sự hoang mang xen lẫn vui mừng khi được nhìn thấy nàng.
Hắn tiến đến một bước, Trúc Quân lui lại một bước.
Chỉ là một bước nhưng lại tựa nghìn trùng xa cách.
Nàng sẽ không còn vùi đầu vào lồng ngực hắn, không còn gọi tên hắn, không còn vì hắn mà nở nụ cười hạnh phúc nữa sao?
Giang Hạo Nhiên gắt gao nhìn Trúc Quân, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt nàng. Giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ngươi cùng Thường Mục có quan hệ gì?
- Thông minh!
Phan Ngọc vỗ tay một cái, cười nhếch miệng, nói:
- Thường Mục là đồng môn sư huynh của ta. Ngươi cho rằng thuật hoàn hồn – loại cấm thuật đó bất luận kẻ nào cũng có thể thi hành được sao? Quá
ngây thơ rồi! Người thi triển thuật này sẽ bị giảm thọ, mà người để hắn
thi thuật, cũng sẽ không thể có cuộc sống như người bình thường được.
- Thì sao?
Giang Hạo Nhiên sắc mặt bình tĩnh, giọng nói có chút khàn khàn.
- Thì sao? Lời nói thật nhẹ nhàng. Nhiều mạng người như vậy, há có thể
một câu nói là coi như xong. Ngươi vì vinh hoa phú quý, không tiếc bán
đứng thê tử của mình. Ha ha, người đọc sách lại có nhân phẩm như vậy,
thật là uổng công đọc sách thánh hiền.
Giang Hạo Nhiên lặng lẽ lui một bước:
- Nói tiếp.
Phan Ngọc cười cười, đôi mắt lưu ly bắn ra ánh mắt tựa đao phong bén nhọn:
- Vì muốn thăng chức, ngươi cưới Thượng Quan chi nữ(9), chiếm được chức
quan tri huyện đại nhân này. Sau đó, ngươi dựa vào tướng mạo khôi ngô
của mình, một lần nữa lọt vào mắt xanh của Tổng đốc đại nhân chi nữ(9).
Nhìn vị phu nhân đã chết ở đây, hẳn cũng nằm trong kế hoạch của ngươi,
ta nói không sai chứ? Giang đại nhân, loại quan hệ núp váy đàn bà này
của ngươi, quả là vận dụng rất thỏa đáng.
Trúc Quân thân mình chao đảo, hai mắt đẫm lệ vẫn nhìn Giang Hạo Nhiên.
Đây là phu quân của nàng sao?
Thống khổ quay đầu đi chỗ khác, nàng không muốn nhìn hắn nữa.
- Ta vẫn rất ngạc nhiên. Mạng người trong mắt ngươi chỉ là chuyện vặt như giết một con kiến sao? Giết người tàn độc như vậy, ngươi không sợ báo
ứng sao?
- Báo ứng! Ha ha, ngươi có thể hiểu tư vị mười năm gian
khổ học hành, người được ca ngợi đầy một bụng tài hoa. Vậy mà lần lượt
đều thi rớt, không người hỏi thăm, bị thiên hạ châm chọc khiêu khích.
Loại cảm giác này ngươi sẽ không hiểu, càng không bao giờ biết ta chịu
tủi nhục như thế nào! Ngươi sinh ra đều được hưởng giàu sang phú quý,
làm sao có thể lý giải thống khổ này? Chưa từng trải qua cảm giác này,
sẽ không thể đánh giá những việc ta làm là đúng hay sai!
- Có lẽ
ta thực không có chịu qua khổ cực nào hết. Nhưng mà, ngươi hy sinh thê
tử của mình, đã bao giờ nghĩ qua cảm thụ của nàng chưa? Một nữ nhân
lương thiện bị hủy trong tay ngươi. Ngươi có bao giờ nghĩ qua?
Phan Ngọc còn định nói tiếp, Trúc Quân đã đi lên phía trước, trong tay nắm chặt một tấm thanh trúc, đau đớn nói:
- Tất cả những gì ngươi làm, ta không muốn hỏi nữa. Nhưng ngươi đem ta
nhốt ở chỗ này, là vì sao? Tại sao muốn đem ta biến thành một tượng gỗ
vô tri vô giác chứ? Tướng công, ngươi có biết trong lòng ta đau đớn biết bao không?
Ngón tay mềm mại nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, ở trong đó mơ hồ truyền đến tiếng gào thét từ trái tim nàng.
Mỗi lần uống máu, mỗi lần bị hắn thô bạo đối đãi, lòng của nàng đã rướm máu.
Mỗi lần đụng chạm đều khiến tim nàng nhiều vết rạn hơn.
Và tới hiện tại, nàng dường như đã tan nát cõi lòng.
Giang Hạo Nhiên lảo đảo vội chạy tới trước mặt nàng, run run vươn tay ra:
- Trúc Quân!
Tha thiết gọi tên, phảng phất nhu tình nồng đượm.
Trúc Quân sắc mặt đau đớn, thần môi giật giật muốn nói chuyện…
Bỗng Giang Hạo Nhiên bắt lấy cánh tay nàng, hung hăng kéo đến trước mặt hắn. Trên mặt, nụ cười lạnh như băng vô cùng tà ác, ghé sát vào tai nàng,
khẽ cười:
- Ha ha. Trúc Quân, ta làm sao bỏ được nàng? Nàng là
bảo bối của ta, là bảo bối mà ta trân quý nhất. Ta sẽ không để cho nàng
rời đi, chết cũng không buông!
Vừa nói dứt lời, hắn vung chủy thủ trong tay lên, hướng Trúc Quân đâm xuống.
Xoẹt!
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, Giang Hạo Nhiên run rẩy, không thể tin cúi đầu xuống nhìn.
Trên ngực của hắn, một thanh chủy thủ cắm sâu vào đó. Sâu tới mức không thấy lưỡi dao, chỉ thấy cán của nó.
Giang Hạo Nhiên thân thể ngả nghiêng, từ từ ngã xuống đất.
Máu đỏ tươi theo miệng vết thương từ từ chảy ra, thấm đẫm vào những mảnh hoa quế trắng muốt dưới đất.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Thì ra, máu của hắn vẫn là màu đỏ.
Vươn tay hướng tới khoảng không trước mắt, hắn muốn nắm lấy tất cả.
Tài phú, danh lợi, địa vị, tình yêu, tất cả những thứ đó, nhưng lại phát hiện cuối cùng hắn cái gì cũng không có được.
Đôi tay run rẩy…
Ba!
Đôi tay rơi xuống mặt đất lạnh như băng.
Đôi mắt mở to, không ai có thể biết phút lâm chung cuối đời đó, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Là tội ác khi hắn còn sống, hay là áy náy đối với Trúc Quân?
- Táp táp thu phong sinh,
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục giọng điệu tiên yết.
Tâm khúc thiên vạn đoan,
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt(10)
Tiếng nói thê lương vang vọng khắp thạch thất, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ
đưa đến trên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt xuống đôi mắt đang mở kia.
Nước mắt trong suốt rơi xuống trên mặt hắn, từng giọt từng giọt, như thể đó
là ký ức hạnh phúc của nàng, từng yêu say đắm một nam nhân.
Nắm chặt trong ngực thanh trúc kia, đó là thứ đang phong ấn linh hồn của nàng.
Không có tức giận, không có oán hận, nàng lặng lẽ phá bỏ nó.
Khoảnh khắc này, cho dù phải hồn phi phách tán, nàng cũng không hối hận.
Có thể chết cạnh hắn, còn gì nuối tiếc đây?
Hồ Tứ nước mắt rơi đầy mặt.
Lần đầu tiên, nàng không có ra mặt, chỉ lặng lặng đứng ở trong kết giới Phan Ngọc tạo ra, chứng kiến tất cả.
Nhìn Giang Hạo Nhiên đối đáp cùng Phan Ngọc, nhìn hắn muốn giết Trúc Quân,
nhìn Trúc Quân tự tay khép lại ánh mắt người mình yêu nhất, nhìn nụ cười yếu ớt của nàng dần dần biến mất.
Nhắm mắt lại, nàng gập người ngồi xuống, nước mắt rơi càng nhiều hơn trước.
Nàng không dám nhìn lại, không muốn nghe gì hết, càng không muốn gặp bất cứ
kẻ nào. Cho tới khi Phan Ngọc gỡ bỏ kết giới, nàng vẫn ngồi như vậy.
- Tứ Nhi?
Ngẩng đầu, hai mắt nàng mơ hồ đẫm lệ, nhìn sâu vào đôi mắt tịch liêu của hắn:
- Vì cái gì muốn cho ta nhìn thấy kết cục như vây? Ngươi rõ ràng có thể
chính mình động thủ, vì cái gì lại không giúp nàng? Vì cái gì lại muốn
mượn tay ta giết hắn?
- Mỗi người đều có số mệnh riêng. Sư huynh
có, ta cũng có. Đây là thiên quy. Cho nên, chỉ có thể nhờ ngươi phá vỡ
thế cục. Cho dù ta có nhúng tay vào, chỉ càng thê thảm hơn thôi.
Nàng cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, khóc không ra tiếng.
Một cánh tay kéo Hồ Tứ đứng dậy, Phan Ngọc kéo nàng vào lòng, bàn tay ôn nhu lau đi những giọt lệ đang rơi trên mặt nàng.
Một cơn gió thổi qua, những đóa hoa tuyết trắng hỗn loạn phiêu diêu rơi xuống, phủ lấp khung cảnh tang thương trong mật đạo.
Rùng mình một cái, Hồ Tứ lúc này mới thanh tỉnh lại.
Chợt phát hiện mình đã bị Phan Ngọc đem ra ngoài phủ, cách đó không xa là
một khoảng rừng thông. Trong gió phát ra âm thanh lật phật, giống như
đang muốn khóc.
- Nàng là một người tốt. Dù có uống máu, cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Ừ.
- Nàng sẽ đi tới nơi nào?
Chân bước lên phía trên ngọn núi, Hồ Tứ quay đầu nhìn.
Xa xa, một làn khói dày đặc đang bốc lên, thiêu đốt tất cả ân oán tình trường.
Phan Ngọc có chút ngạc nhiên, thần sắc bình tĩnh nhìn Hồ Tứ. Suy tư một lúc, hắn cảm thấy trả lời chân thật sẽ giúp Hồ Tứ trưởng thành hơn.
- Vô Gián Địa Ngục.
Hồ Tứ sửng sốt, lần nữa quay đầu lại nhìn nơi đó.
Im lặng, nhưng vẫn đi theo Phan Ngọc rời khỏi chỗ này.
Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt,
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa. (11)
[Chú thích:
(1) Ngưu Mao Tê Châm: theo như mình hiểu là cây châm này màu đen, thường dùng để châm cứu hay phòng thân.
(2) Huyệt Kỳ Môn: Khi bị điểm trúng, đập vào gan, lá lách, chấn động cơ xương, khí huyết ứ đọng
(3) Tính Giang Đình: đây là tên thật của Giang Hạo Nhiên. Sau khi lấy Giang phu nhân, hắn đã thay tên đổi họ.
(4) Câu nói “Ta chán ghét màu đỏ!” mang nghĩa hắn căm ghét ngày cưới Giang phu nhân.
(5) Câu” ngàn người gối, ngàn người ngủ” có nghĩa ám chỉ người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn
(6) Và (7) “Nhất dạ phu thế bách dạ ân, đồng sàng cộng chẩm ”câu này đầy đủ là:
“Nhất dạ đồng sàng chung dạ ái.
Nhất nhật phu thê bá dạ ân.” có nghĩa là:
Một đêm cùng chăn gối suốt đời yêu thương.
Một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa.
(8) U Minh: ở đây mang nghĩa là địa ngục
(9) Thượng Quan chi nữ: con gái của Thượng Quan. Tổng đốc đại nhân chi nữ : con gái của Tổng đốc đại nhân.
(10) Dịch:
Gió thu dồn dập thổi,
Người buồn hận chia phôi.
Nhìn nhau tình chan chứa,
Muốn nói tiếng nghẹn rồi.
Tấm lòng nghìn vạn mối,
Sầu ngập khôn thốt lời.
Xa nhau còn nhung nhớ,
Trăng vàng chung ngắm thôi. ( theo Phụng Hà dịch ).
(11) Nghĩa là:
Chỉ trăng xuân vẫn đa tình
Vì người ly biệt rọi cành hoa rơi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...