Vong Tình Khí Ái Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác

Đường Ân nhìn mười đầu ngón tay đỏ ửng của của mình, rồi lại đưa mắt về phía Tử Nhạc. Nhìn dáng vẻ vô tình vô cảm của hắn, dù Đường Ân thực sự không để ý, nhưng cũng cảm thấy thật khó chịu. Nàng hạ tay xuống, quay người về phía Tử Nhạc, đưa tay giằng lấy tấm bản đồ đặt sang một bên. Tử Nhạc hạ mắt, có hơi cau mày khó hiểu trước hành động của nàng. Phó tướng ngồi đằng trước cũng lén nhìn lên, nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Đường Ân cắn môi, bình tĩnh cất tiếng:

– Tể tướng, ngài định cư xử như vậy đến khi nào?

– Nàng có ý gì?

Tử Nhạc xoay người, gác một tay lên thành ghế, ngước mắt nhìn nàng. Hai người chạm mắt nhau, Tử Nhạc trong phút chốc có chút ngây người. Đã mấy ngày rồi hắn không nhìn kĩ nàng như thế này, dung nhan này quả thật khiến người ta phải xiêu lòng. Đường Ân chớp chớp mắt, ủy khuất nói:

– Ngài thật sự không tin ta? Ngài thật sự cho rằng ta là người như vậy sao?

Giọng nói Đường Ân cất lên có chút mềm mỏng, lại như đang oán trách, cực kỳ có mị lực, khiến Tử Nhạc có cảm giác nàng rất yếu đuối, rất dễ vỡ. Đối diện với Đường Ân lúc này, hắn hoàn toàn không để lộ cảm xúc trên mặt, thần sắc bất động, người ta nhìn vào đều sẽ nghĩ hắn không hề quan tâm hay để ý một chút nào, lại sẽ càng không bị lay động.


Tử Nhạc quay người lại, không nhìn nàng nữa. Hắn sợ nếu mà nhìn nữa, hắn sẽ lại muốn hôn nàng mất! Bao nhiêu công sức tỏ ra giận dữ, lạnh nhạt sẽ lại chẳng mấy chốc mà vô ích, hơn nữa, Đường Ân cũng chưa hề giải thích lấy một lời, hắn không thể dễ dàng cho qua chuyện như vậy.

– Ở đây có người ngoài, nàng cẩn thận lời nói!

Đường Ân đang từ vẻ bình thản, sắc mặt lập tức thay đổi, biểu cảm ủy khuất, uất ức hiện rõ trên mặt. Chân nàng khẽ di chuyển, nhích lại gần Tể tướng. Tử Nhạc cẩn thận liếc mắt nhìn, lại thấy cánh tay nàng nâng lên, bàn tay như sắp chạm vào người hắn.

– Đừng động vào ta!!

Tử Nhạc nhanh chóng gằn giọng, âm điệu vô cùng nghiêm trọng, chứa đến ba phần khó chịu bảy phần lạnh nhạt. Đường Ân nghe hắn nói vậy, lập tức hạ tay xuống. Nàng cắn môi, đôi lông mày khẽ nhíu lại đầy giận hờn, nhưng lại không cảm nhận được một nét sợ hãi nào.

Tử Nhạc kéo lại tấm bản đồ, hạ thấp giọng nói:

– Ra ngoài đi!

Đường Ân bày ra dáng vẻ không cam lòng, lập tức giãy nảy lên:

– Tể tướng!!!

– Đường Ân!!!

Tử Nhạc dường như đã mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt cực kỳ khó chịu mà nhìn nàng. Hai tiếng cất lên từ miệng hắn, dù lại gọi tên thôi nhưng lại khiến Đường Ân có chút giật mình. Phó tướng cũng bất giác nổi da gà, nuốt nước bọt đầy căng thẳng. Tình hình này đúng là không hề dễ chịu!

Đường Ân thật ra muốn tìm cách làm dịu tình hình để moi móc được thông tin về chuyến vi hành của Khuynh Thần, nhưng Tể tướng lại kiên quyết hơn nàng nghĩ. Biết không thể ở lại thêm, nàng cũng không diễn thêm nữa, nhanh chóng hất tay áo quay người đi thẳng ra ngoài.




Vừa ra khỏi cửa, Đường Ân ngay lập tức hồi phục vẻ mặt sắc sảo, dáng vẻ đỏng đảnh vừa nãy cũng biến mất, chỉ còn lại sự bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nàng khẽ nhếch miệng cười, khoé miệng ngày càng cong lên đầy kiêu kỳ. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt hiện lên đầy tâm cơ, tàn nhẫn không kém ánh mắt Tể tướng lúc nãy.

"Tể tướng không những là một tên điên, lại còn rất cố chấp! Bị tên Khuynh Thần kia chọc giận, lại trở nên thành dáng vẻ như thế này! Tể tướng, rốt cuộc ngài yêu ta đến mức nào?

Đường Ân lại khẽ nhìn ngón tay mình, xem ra chuyện này phải tạm thời dừng lại, nàng phải nghĩ cách khác để tìm hiểu về chuyến vi hành kia.

Đường Ân trở về phòng chính. Án Nhy giống như chờ nàng đã lâu, nhìn thấy nàng thì lập tức chạy đến, trên tay còn cầm một hộp lụa. Đường Ân đón lấy hộp lụa, thắc mắc hỏi:

– Đây là gì thế?

– Em không biết nữa! Có một nô tài đưa cho em, nói rằng người trong cung gửi cho tiểu thư!

Đường Ân nhíu mày, người mà nàng quen trong cung ngoài Khuynh Thần ra thì còn có Manh phi, chẳng nhẽ là tỷ ấy? Đường Ân cẩn thận mở nắp hộp, thứ nằm trong hộp lập tức đập vào mắt nàng. Đường Ân trong phút chốc trở nên kinh hãi, hộp lụa từ trên tay nàng rơi thẳng xuống nền đất. Cơ thể nàng run lên đầy sợ sệt, hai mắt trừng to, sắc mặt trở nên nhợt nhạt đầy kinh sợ.

Án Nhy nhìn thấy biểu cảm tiểu thư như vậy, cũng không khỏi tò mò, liền đưa mắt nhìn thứ bị rơi khỏi hộp đang nằm lăn lóc dưới đất. Án Nhy ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng thất kinh:


– Tiểu… tiểu thư…đó là…ngón tay người!!!

Thứ nằm trong hộp đó, chính xác là ngón tay người. Đường Ân ngồi sụp xuống ghế, Án Nhy nhanh chóng đi lại đỡ nàng, đôi tay bám chặt lên vai nàng đầy sợ hãi. Đúng thật là doạ người!!

Đường Ân thở gấp, trong đầu lại rối bời, bao nhiêu suy nghĩ khủng khiếp cứ liên tiếp hiện về.

"Ai…? Là ai đã gửi? Manh phi? Không… không thể là tỷ ấy!!.. Người trong cung… người trong cung…chẳng lẽ là Khuynh Thần?

Đường Ân vẫn chưa khỏi bàng hoàng, liếc mắt nhìn thứ kinh dị dưới đất. Người gửi thứ này đến cho nàng, chắc chắn là có mưu đồ gì đó, hoàn toàn không phải chỉ để doạ nàng, mà chắc chắn là để cảnh báo nàng. Đường Ân thoáng nghĩ đến Khuynh Thần, nhưng rồi lại lập tức phủ nhận. Khuynh Thần hiện tại đang có hứng thú với nàng, hắn muốn nàng thuộc về hắn, nên hắn sẽ không có lý do gì để làm trò này. Mà hơn nữa, Khuynh Thần nhất định sẽ không làm mấy trò doạ nạt người vặt vãnh như thế này, hắn đang bận chuẩn bị cho chuyến vi hành, làm gì có thời gian mà đi doạ người!

Nói tóm lại, Khuynh Thần không phải kẻ đã gửi hộp lụa này! Vậy thì là ai? Đường Ân vò đầu bứt tai, cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ.

"Người trong cung…Ai? Rốt cuộc là ai? Manh phi…Khuynh Thần…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận