Mới qua nửa giờ mẹo, sắc trời vẫn còn hơi tối, Ngụy Vô Tiện đã từ Tàng Thư Các đi ra, trên tay còn cầm mấy quyển sách, canh giờ sớm như vậy nhìn thấy hắn thật sự không dễ dàng, lại còn ở một nơi như Tàng Thư Các này, trên mặt Lam Hi Thần lộ ra chút kinh ngạc, chưa kịp đi tới phía trước, Ngụy Vô Tiện ở đối diện cũng đã nhìn thấy y, cười kêu một tiếng "Đại ca".
Lam Hi Thần đi về phía hắn, nhìn thấy sách trong tay hắn, hỏi: "Vô Tiện đến tìm sách sớm như vậy à? "
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ, nói: "Bọn họ cái gì cũng không cho ta làm, cả ngày nhàn rỗi như vậy rất nhàm chán, đến đây tìm mấy quyển sách xem."
Lam Hi Thần hơi gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng nhíu mày, vừa rồi cách hơi xa không cảm giác được, bây giờ đứng gần, liền phát hiện sắc mặt Ngụy Vô Tiện dường như hơi tái, không khỏi lo lắng, hỏi: "Vô Tiện trông sắc mặt không tốt lắm, thân thể có gì không khỏe không?"
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nhẹ, "Không có việc gì, có lẽ là tối hôm qua không ngủ ngon."
Lam Hi Thần nhìn hắn, khẽ thở dài, nhịn không được dặn dò: "Vong Cơ không có ở đây, Vô Tiện phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có gì không khỏe, nhất định phải gọi y sư đến xem, tuyệt đối không được khinh thường."
"Ta biết, đại ca không cần lo lắng."
Lam Hi Thần còn có việc, nói chưa được mấy câu hai người đã tách ra, Ngụy Vô Tiện một mình thong thả đi về Tĩnh Thất, nhìn sắc trời đã hoàn toàn sáng sủa cùng với ánh mặt trời ấm áp bên ngoài phòng, tạm thời quyết định ở ngoài sân phơi nắng một lát.
Qua năm mới trở về từ Vân Mộng không lâu, Lam Vong Cơ bởi vì sắp tới sẽ tổ chức một kỳ thi đấu giữa các đệ tử tiên môn ở Lan Lăng mà trở nên bận rộn lên, thời gian gần đến, công việc càng thêm nhiều, lại ở Lan Lăng, nên không dễ dàng thường xuyên qua lại, hai người trải qua những ngày gần ít xa nhiều.
Khôn Trạch mang thai cực kỳ ỷ lại Càn Nguyên, lúc trước Lam Vong Cơ hàng ngày ở cùng, Ngụy Vô Tiện không cảm thấy mình có gì khác với bình thường, sau khi Lam Vong Cơ không ở đây, hắn mới bỗng nhiên phát hiện thì ra cũng không phải như vậy, mấy năm sáng tối ở chung, hắn đã sớm quen với sự săn sóc tỉ mỉ lặng lẽ của Lam Vong Cơ.
Y sư Lam gia đến thăm, kê một ít thuốc an thần và hương thơm, lúc đầu còn tốt, sau đó dần dần mất tác dụng, mấy ngày nay làm như đã hoàn toàn vô dụng.
Cuộc sống của Lam tiểu bằng hữu trong bụng trôi qua đảo lộn trắng đen, vừa đến buổi tối là náo động, khiến cho hắn cả đêm ngủ không ngon, trong lòng hắn hiểu rõ tính tình của Lam Vong Cơ, nếu biết việc này chắc chắn sẽ vô cùng tự trách và lo lắng, nên vẫn giấu diếm đến bây giờ.
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn biết.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, y sư lại tới bắt mạch, lúc tới Ngụy Vô Tiện đang nằm dựa trên giường nhỏ ở phòng bên ngoài để ngủ, có người đi vào cũng không nhận ra, y sư vừa bắt mạch vừa nhíu mày, chẩn bệnh nửa chừng thì Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, cũng mơ màng hồi lâu mới tỉnh hẳn, Lam y sư nhìn hắn nhíu mày trầm tư trong chốc lát, không nói thêm gì, xách hòm thuốc rời đi.
Tối hôm sau, Lam Vong Cơ trở về.
Giờ hợi đã qua, Tĩnh Thất đã tắt hết đèn, chỉ có ánh trăng trong trẻo xuyên qua song cửa sổ, lẳng lặng chiếu sáng một mảnh nhỏ phía trước, chiếu lên đồ nội thất xung quanh tạo ra những bóng mờ.
Lam Vong Cơ bước chân cực nhẹ đi về phía phòng ngủ, vòng qua tấm bình phong, đã thấy Ngụy Vô Tiện kéo rèm giường ra, đỡ bụng đang muốn từ trên giường bước xuống.
Hai người nhìn thấy nhau đều sửng sốt, Lam Vong Cơ hoàn hồn trước, bước vài bước đến bên giường, sau đó đã được Ngụy Vô Tiện ôm chầm lấy.
Hai người yên lặng ôm nhau hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi buông tay ra, tựa vào trên người Lam Vong Cơ, giọng nói chưa tỉnh ngủ dính liền thành một mảnh, khẽ hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi lại trở về?"
Lam Vong Cơ ôm hờ vòng eo hắn, một tay chậm rãi vuốt ve lưng hắn, giọng nói cực kỳ ôn nhu, chỉ nói: "Không có việc gì", làm như cũng không có ý định nói nhiều về đề tài này, chỉ vuốt ve mái tóc dài sau đầu Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được" Giọng điệu Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, khi hắn ở trước mặt Lam Vong Cơ vẫn luôn nhịn không được phải dính chặt lấy, cầm tay y mò mẫm lên trên bụng, trong giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi vừa ủy khuất vừa bất lực, "Nó rất quậy, Nhị ca ca, ngươi giúp ta dỗ dành nó."
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên mái tóc có chút lộn xộn của hắn, đưa tay nhẹ nhàng giúp hắn vuốt xuôi xuống, chậm rãi toả ra một chút tin tức tố để trấn an hắn.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt dựa vào trong ngực y, ngửi thấy mùi đàn hương cực kỳ quen thuộc trên người y, lông mày nhíu chặt giãn ra một chút, sau đó lại nhịn không được hít sâu một hơi.
Đợi Lam Vong Cơ cởi bỏ áo khoác bên ngoài đỡ hắn nằm xuống, Ngụy Vô Tiện liền xoay người chui vào trong lòng y, bộ dáng ỷ lại đến vô cùng một khắc cũng không thể rời khỏi, càng làm cho trái tim Lam Vong Cơ mềm thành một mảnh.
Trong thời kỳ mang thai Khôn Trạch sẽ tương đối ỷ lại vào Càn Nguyên, xa cách lâu, sẽ xuất hiện đủ loại khó chịu, chỉ là thân thể Ngụy Vô Tiện không giống các Khôn Trạch khác, rõ ràng biểu hiện càng cần Càn Nguyên nhiều hơn.
Ý của y sư, là vì tình cảm của hai người quá tốt, Lam Vong Cơ quá mức săn sóc đối với Ngụy Vô Tiện, mới có thể làm cho hắn xuất hiện nhiều khó chịu như vậy.
Quan hệ đạo lữ thân mật, vốn nên là chuyện tốt khiến người ta vui mừng, nhưng bây giờ như vậy lại làm cho trưởng bối Lam gia lo lắng, quá mức chú trọng đến chuyện tình cảm, đối với tương lai của hai người đều không tốt lắm.
Trưởng bối âu sầu nặng nề, huynh trưởng cũng vì thế mà lo lắng, lén uyển chuyển nhắc nhở y, nhưng Lam Vong Cơ bình tĩnh kiên định, chỉ đáp, tất nhiên là tình si, không liên quan đến phong nguyệt, đã có thể sóng vai, thì cũng có thể cùng nhau nắm tay.
Tình đầu ý hợp như thế, là tất cả những gì y mong muốn, giữa bọn hắn, có sự sung sướng vì gặp đúng đối thủ, có sự mừng rỡ vì người tài gặp nhau, còn có tình cảm trân quý vì gặp được tri kỷ giữa trời đất bao la, Ngụy Anh là đạo lữ của y, nhưng không phải là phụ thuộc vào y, càng không phải liên luỵ đến y.
Tương lai, sau này, vừa là sớm sớm chiều chiều, vừa cũng là thiên trường địa cửu.
Sau khi Lam Vong Cơ trở về, các triệu chứng khó chịu của Ngụy Vô Tiện có thể thấy được là đã tiêu tan, y sư Lam gia đến thăm, rốt cục không lắc đầu thở dài nữa, nhưng vẫn dặn dò hai người không nên tách ra quá lâu.
Mắt thấy kỳ thi đấu của tiên môn sắp đến, Ngụy Vô Tiện lần này lại càng có lý do muốn đi cùng với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vốn trước khi trở về đã hỏi thăm, cuối cùng suy nghĩ nhiều lần, vẫn là dẫn Ngụy Vô Tiện đi cùng.
Kỳ thi đấu này mặc dù nói là tứ đại thế gia cùng nhau tổ chức, nhưng chủ yếu vẫn là Kim gia làm chủ, ba nhà còn lại chỉ là ở bên cạnh hỗ trợ.
Lần này mời đệ tử các tiên môn thế gia đến tham gia, quy mô rất lớn, ngoại trừ môn thi văn được sắp xếp ở trong thành, địa điểm của các môn thi võ được chọn ở một ngọn núi bên ngoài thành Lan Lăng, mặc dù hẻo lánh một chút, nhưng Kim gia từ trước đến nay tiền bạc giàu có, mấy lần sửa sang trang trí, lại không hề thua kém gì ở trong thành.
Hiếm khi có kỳ thi đấu hoành tráng như vậy, lần này ngoại trừ đệ tử dự thi, người đến xem thi đấu cũng rất nhiều, tình hình như vậy, các gia tộc ngoài việc muốn cho các đệ tử trao đổi thảo luận, cũng luôn mang theo một ít tâm tư không cần nói cũng biết, cho nên Giang Yếm Ly ngồi ở giữa khán đài, tiểu Kim phu nhân trong miệng của các gia tộc, luôn bị người ta dùng đủ loại lý do đến bắt chuyện, bởi vì đây cũng coi như là một loại giao tiếp ngầm thừa nhận giữa các gia tộc, không có ngoại lệ, không thể ngăn cản, cho nên trong phút chốc trên khán đài dưới sân thi đấu đều rất náo nhiệt, cho đến khi đệ tử các gia tộc bắt đầu vào sân, mới khiến Giang Yếm Ly có chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Không ngờ phần nghi thức mới được nửa chừng, đã có một tiểu thị nữ vẻ mặt tươi cười đến tìm Giang Yếm Ly, ghé tai thì thầm vài câu, chỉ thấy Giang Yếm Ly vẻ mặt kinh hỉ đứng lên, sau đó bước chân vội vàng đi về phía bên hông khán đài.
Động tĩnh này khiến không ít người ghé mắt, nhìn theo hướng Giang Yếm Ly đi, chỉ thấy bên cạnh khán đài đi lên một người mặc bạch y đeo mạt ngạch, nhìn kỹ, hoá ra là đệ đệ có quan hệ rất tốt với tiểu Kim phu nhân, Nguỵ tiểu công tử của Vân Mộng đã kết hôn với Lam gia nhị công tử trước đó.
"Sư tỷ" Ngụy Vô Tiện thấp giọng cảm ơn đệ tử Kim gia đã dẫn hắn tới, rồi mới đi về hướng Giang Yếm Ly, đến gần, cực kỳ thân thiết gọi nàng một tiếng.
Giang Yếm Ly mỉm cười kéo tay hắn, "A Tiện, tại sao muốn tới cũng không nói một tiếng, ta còn tưởng ngươi không tới được, đợi mấy ngày nữa sẽ đến Lam gia thăm ngươi đó."
"Vốn Lam Trạm không đồng ý, nhưng ta không phải là nhớ sư tỷ hay sao, cứ mãi buồn chán ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không để cho ta làm gì, tôi sắp chán muốn chết rồi." Hắn và Lam Vong Cơ cho đến tối hôm qua mới đến đây, thời gian quá muộn, không tiện quấy rầy Giang Yếm Ly nữa, nên nghỉ ngơi trước.
Chạy một ngày đường, sáng ra Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thức dậy nổi, Lam Vong Cơ không nỡ đánh thức hắn, đành phải để đệ tử canh giữ, chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau, vì vậy mới khiến Ngụy Vô Tiện đến muộn.
Giang Yếm Ly che miệng khẽ cười, đệ đệ này của mình vẫn luôn không chịu được sự nhàn rỗi như thế.
Trở lại giữa khán đài, Giang Yếm Ly kêu Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó nhịn không được hỏi han ân cần mấy câu, thấy Ngụy Vô Tiện liên tiếp ngước nhìn vì bị thu hút bởi các nam nữ ném hoa từ trên khán đài, sau đó lại nhìn xuống bên dưới khán đài rơi đầy hoa tươi, liền dịu dàng nói với hắn: "A Tiện đến hơi trễ, đội kỵ trận của Lam gia vừa đi qua lúc nãy rồi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, cười nói: "Loại chuyện ném hoa này, bọn họ làm sao có được sự thuận tiện của người đã kết hôn như ta đây, đợi lát nữa Lam Trạm trở về, muốn tặng cho y một bó lớn cỡ nào cũng có thể á.
"Một câu nói chọc cho Giang Yếm Ly phải bật cười, lại không biết Ngụy Vô Tiện ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được nghĩ, nếu không phải đến trễ không kịp thời gian, thì ta nhất định phải ném cho Lam Trạm cả một rổ đầy.
Buổi sáng không sắp xếp hạng mục gì thú vị, cho nên sau khi vào cửa, đám đông dần dần giải tán, Giang Trừng từ bãi tập luyện ở xa xa chạy tới, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh Giang Yếm Ly, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? "
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, vẻ mặt đương nhiên, nói: "Lam Trạm đến rồi, thì ta đương nhiên cũng phải đến.
"Nói xong câu này, nhìn vị trí đệ tử Lam gia ở đằng xa, lại nói tiếp: " Lam Nhị công tử nhà ta nổi danh ở bên ngoài, người lại đẹp, vạn nhất bị người khác cướp mất thì làm sao đây, ta còn không thể trông chừng một chút à."
Giang Trừng vẻ mặt không cho là đúng, nói: "Ta thấy người phải để người khác trông chừng một chút chính là ngươi mới đúng đó".
Nói xong nhịn không được liếc mắt nhìn bụng Ngụy Vô Tiện đã nhô cao, "Đã như vậy còn không yên thân, đi khắp nơi trêu chọc người khác."
"Ta đi trêu chọc hồi nào?" Ngụy Vô Tiện vẻ mặt vô tội.
"Vào dịp Tết, ngươi đã làm gì trong lòng mình có đếm nổi không, ngươi có biết hiện giờ bên ngoài nói như thế nào không?" Nhớ tới chuyện đó, Giang Trừng hơi nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Vào dịp Tết, có một buổi chiều, Ngụy Vô Tiện nói muốn ra ngoài hít thở không khí, nên đi ra ngoài cùng Lam Vong Cơ, kết quả còn chưa tới một canh giờ, hai người đã trở về, sau đó gia phó đến báo, nói Lam gia cô gia nhìn sắc mặt không được tốt lắm, Giang Trừng đang nghĩ có phải Ngụy Vô Tiện lại chọc Lam Vong Cơ không vui hay không, kết quả, về phòng chưa uống xong chén trà, lại nghe hai người gọi y sư qua, nói là Ngụy Vô Tiện không thoải mái.
Về sau mới biết được, gương mặt của Ngụy Vô Tiện bị một công tử nhà giàu coi trọng, trong lúc nói chuyện lời lẽ có chút khinh thường, sau đó đang nói chuyện, thì công tử kia lại nhìn thấy một thiếu niên thanh tú khác, chuyện sau đó không cần kể thì mọi người trong Giang gia cũng có thể đoán được đại khái, dù sao kết quả chính là Ngụy Vô Tiện đánh nhau với người ta...!Y cũng không rõ, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc là thể chất gì, chỉ đi ra ngoài có một chút như vậy, đã có thể gặp phải rất nhiều chuyện thế này.
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng đứng đối diện mình cười rộ lên, mặt mày giãn ra, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, thuận theo hỏi y: "Nói thế nào?"
Nói thế nào á? Nói Ngụy công tử dung mạo xinh đẹp, chỉ uống một chén trà ở quán trà, đã làm cho lãng tử giàu có vừa gặp đã yêu, bởi vậy trên phố lan truyền tin đồn, thiếu niên bạch ngọc nhà ai, ngồi một mình uống trà, chiều muộn tựa vào lan can, làm cho công tử ăn chơi phải chấn động.
Một lời đồn khác nói là Ngụy công tử trên đường gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, làm cho thiếu niên được cứu kia cảm kích đến rơi nước mắt lấy thân báo đáp, vì thế lại có người hát, "Tử đô công tử hiệp nghĩa cử, hoài ân lâm lang dĩ thân hổ".
Những người kể chuyện và hát kịch làm như cảm thấy đề tài này không tệ, vừa gắn bó mật thiết với tiên môn thế gia mà dân chúng vẫn luôn tò mò, lại cực kỳ phù hợp với thời kỳ hưng thịnh hiện nay, thêm mắm dặm muối kể hết lần này đến lần khác, vì thế chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, việc này đã truyền đi khắp phố phường.
Sau chuyện này vài ngày Ngụy Vô Tiện đã cùng Lam Vong Cơ trở về Cô Tô, hàng ngày ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bắt chước các thư sinh đi thi, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ có —— tiểu Lam công tử, những chuyện sau đó hắn đương nhiên không biết, lúc này nghe xong cười mãi, cuối cùng còn không quên khen ngợi vài câu, nói là cải biên rất tốt.
Giang Trừng thấy hắn không nghiêm túc như vậy, nhịn không được lại muốn nói hắn, nhưng thấy ánh mắt Ngụy Vô Tiện chợt sáng bừng lên, nhìn theo, quả nhiên thấy Lam Vong Cơ đang đi tới, Giang Trừng bĩu môi, lễ phép chào hỏi, quyết đoán đi theo Giang Yếm Ly.
Kỳ thi đấu này Lam Vong Cơ chỉ phụ trách dẫn đi, chứ không tham gia thi đấu, môn thi văn cũng không xem chút nào, các môn thi võ Ngụy Vô Tiện chỉ xem một lát đã ngồi không yên, Lam Vong Cơ bèn cùng hắn nhàn nhã đi dạo trong sân tập luyện ở trong núi, nơi này trên núi đã được tuần tra sửa sang trước đó, còn bày ra kết giới, không cần lo lắng sẽ gặp phải cái gì.
Ngụy Vô Tiện hiếm khi có được tinh thần cực tốt, đi hồi lâu cũng không thấy mệt mỏi, chỉ là Lam Vong Cơ sợ hắn mệt, mới thỉnh thoảng muốn hắn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Tháng hai đầu xuân, tuy rằng gió vẫn còn lạnh, nhưng đã không còn lạnh thấu xương nữa, nhiệt độ có hơi dễ chịu hơn, nhìn lên một bầu trời quang đãng, xanh thẳm mênh mông, khiến người ta thoải mái về thể xác lẫn tinh thần.
Ngồi dưới tàng cây một lát, Lam Vong Cơ đến đỡ Ngụy Vô Tiện đứng dậy, lúc cúi người xuống, bị Ngụy Vô Tiện hôn một cái, ban ngày ban mặt, ở giữa trời đất, lỗ tai Lam Vong Cơ có chút đỏ bừng, thấp giọng nói một câu: "Đừng nháo."
Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, vừa định nói vùng hoang dã làm gì có ai, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng mắng, mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng xoay người nhìn, chỉ thấy mấy bóng lưng màu vàng, đang đi theo hướng ngược lại với bọn hắn, cho rằng bọn hắn không nghe thấy, vừa đi vừa nói:
"Mẹ kiếp! Thi đấu bắn cung có đạo lữ đi cùng thì thôi, làm thế nào ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy khoe ân ái vậy! "
"Người Lam gia cũng phóng túng như vậy sao?"
"Lam gia nhiều gia quy như vậy, ai biết có phải lúc ở Lam gia bị nghẹn đã lâu hay không...."
Ngụy Vô Tiện: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Nhìn bóng lưng mấy người đó biến mất ở khúc ngoặt, Ngụy Vô Tiện làm như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn bụng mình, qua một lúc lâu, hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi bị nghẹn đã lâu không?"
Lam Vong Cơ: ".....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...