Vong Tiện Yến Uyển Lương Thì


"Mẹ kiếp!! Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết có phải không! Ngươi cmn rốt cuộc có biết tình huống hiện tại của mình là như thế nào không hả, trên thế giới này chỉ có ngươi là có năng lực, chỉ có ngươi biết trừ tuý phải ko!!!"
"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm đồng thời quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người tới, lại cực kỳ đứng đắn cười tươi lên, "Sao đi đâu cũng có ngươi."
Giang Trừng rút cánh tay đỡ Ngụy Vô Tiện lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lập tức lớn tiếng rống trở về, "Những lời này hẳn là ta nói mới đúng chứ! Chỗ nào cũng có mặt ngươi có phiền không hả!!"
Ngụy Vô Tiện chà chà lỗ tai bước sang bên cạnh một bước, nói: "Nhỏ giọng một chút, tức giận như vậy, hét lớn như vậy cháu trai ngươi sắp bị dọa chui ra trước bây giờ."
Giang Trừng cười lạnh, "Thì ra ngươi còn biết tình huống của mình thế nào ha, còn chui ra sớm, nếu ta không tới, vừa rồi cái mạng nhỏ của nó cũng muốn đi đời rồi!!" Nói xong lại quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, chưa hết giận tiếp tục mắng, "Ngươi muốn làm anh hùng cũng phải xem thử thời cơ có đúng hay không chứ, ngươi nhìn bộ dáng hiện giờ của ngươi, ngươi còn ngại cuộc sống không đủ tốt, nhất định phải gây ra chút chuyện mới thoải mái đúng không, thành thành thật thật ở yên trong nhà vài ngày có thể buồn chết ngươi hả..."
Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ ngắt lời y, nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, nếu ta thật sự muốn đến trừ tuý vậy làm thế nào cũng phải mang theo chút đồ phòng thân chứ, ngươi xem bây giờ toàn thân ta từ trên xuống dưới làm gì có thứ khác, ta đây không phải là sơ ý gặp chuyện sao."
"Lúc trước không phải nói ngươi định trở về Lam gia sao, Lam Vong Cơ sao có thể đồng ý để ngươi đi theo?"
"....." Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, đột nhiên mím môi không nói lời nào.
"Ngụy Vô Tiện?"
"......" Ngụy Vô Tiện tiếp tục giữ im lặng, trong bụng lặng lẽ oán thầm, nếu ta nói vì để cho Lam Trạm đồng ý ta đã anh dũng hiến thân ngươi có tin hay không, nếu ta nói Lam Nhị công tử hàm sương lý tuyết chí hành khiết phương của các ngươi bị sắc đẹp mê hoặc chết chìm trong dục vọng mới đồng ý cho ta đến thì ngươi có dám tin không.
"Sao lại không nói lời nào?!"
"......" Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái âm thầm thở dài, nói ra sợ ngươi không chịu nổi, nói ra dọa chết ngươi, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ai da đến cũng đã đến rồi, ngươi còn tính toán chuyện này làm gì, ngươi tới săn đêm đúng không, à, vấn đề chắc là xảy ra ở bên trong đi vào xem đi.


"
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy đám người cách đó không xa bỗng nhiên có người hô lên, Ngụy Vô Tiện lúc này mới lập tức nhớ đến vừa rồi khi sóng ánh sáng bắn ra, bên cạnh hình như còn vang đến vài tiếng kêu đau đớn, Ngụy Vô Tiện nhướng mày, chuyện này chắc chắn đã làm ai đó bị thương, vội vàng kéo Giang Trừng đi qua xem xét.
Giang Trừng lần này cũng không phải tới một mình, còn mang theo một đám môn sinh, trong đó có mấy người vừa khéo học nghề y, vừa rồi Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện nói chuyện, mấy môn sinh này đã kiểm tra người bị thương, lúc này thấy hai người tới, trong đó có một vị từ trong đám người bị bao vây đi ra liền nói, bị thương sáu người, trong đó năm người vẫn ổn, chỉ bị thương ngoài da, chỉ có một người, mang thai, ngã có chút nặng, sợ là sắp sinh non, hơn nữa thân thể có chút suy yếu, tình huống không được tốt lắm, hiện tại người đã ngất đi.
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng cứu người, Giang Trừng vội vàng sai người đưa thôn dân bị thương xuống núi chẩn trị, sắc trời đã hơi tối, lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người đến miếu đều cuống quít xuống núi, cả ngôi miếu Tố Nữ miếu chỉ sau một lát đã hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ còn Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện vẫn ở nguyên đấy.
Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng một bên, Giang Trừng nhíu mày hỏi: "Ngươi không sao chứ, vừa rồi không bị thương chứ?"
Ngụy Vô Tiện trả lời một tiếng "Không sao", liền ngồi xổm xuống xem xét một vết máu vừa rồi còn lại trên mặt đất, nơi này được lát đá, một vết máu lớn như vậy trong khoảnh khắc đã hoàn toàn khô cạn, thậm chí còn biến mất một phần, Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, đang định gọi Giang Trừng tới xem một chút, lúc đứng dậy lại bỗng nhiên nhíu chặt mày "Shhh" một tiếng.
Giang Trừng nghe tiếng này liền xoay người nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện chống đầu gối khom người, hoảng sợ, vội vàng đi tới đỡ hắn nói, "Ngụy Vô Tiện, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì" Ngụy Vô Tiện một tay đỡ ở thắt lưng, nương theo Giang Trừng chậm rãi đứng thẳng người, thầm nghĩ quả nhiên đãi ngộ người già yếu bệnh tật của hắn lúc nãy không phải không có lý do, cho một quả táo ngọt lại đánh một gậy, ông trời không phải muốn cho hắn ăn cơm, đây là muốn đập chén cơm của hắn, lấy đâu ra trời trao trọng trách lớn, "sóng" này chưa yên "sóng" khác lại nổi lên, thiếu chút nữa trở thành đại hạn rồi!
Hắn nhíu mày rồi xoa xoa thắt lưng vài cái trả lời, "Chắc là bị trật rồi."
"Còn có thể đi không?" Giang Trừng vẻ mặt lo lắng hỏi.
Ngụy Vô Tiện xoa xoa vài cái, cảm giác khó chịu trên thắt lưng tiêu tan rất nhiều, liền cười.


nói với y: "Không thể đi thì ngươi ẵm ta à? "
Giang Trừng nghe vậy theo bản năng liền trả lời hắn: "Nghĩ đẹp quá!" Nói xong thấy Ngụy Vô Tiện lại ôm bụng nhíu mày, lại hết hồn, vội vàng nói: "Ngươi thật sự không sao? Không phải vừa rồi bị thương đấy chứ? Ngươi đừng có cậy mạnh với ta!"
"Không sao không sao, chỉ là đụng đến thì hơi đau."
Nhìn vẻ mặt Ngụy Vô Tiện có chút nhăn nhó, Giang Trừng dám tin lời nói nhảm của hắn mới lạ, không màng chuyện gì nữa, trực tiếp triệu Tam Độc ra mang theo Ngụy Vô Tiện trở về khách điếm, vừa rồi đã phái môn sinh biết y thuật đi hết rồi, lúc này xảy ra vấn đề chỉ có thể mời đại phu khác, vì thế Ngụy Vô Tiện lại bị Giang Trừng thuyết giáo một trận nữa.
***
"Ngụy Anh!"
"Hả?" Tiễn đại phu đi, Ngụy Vô Tiện mới nằm xuống nghỉ ngơi không bao lâu, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của Lam Vong Cơ, đè lên bên hông mới dán thuốc cao hơi nhổm dậy, thì thấy Lam Vong Cơ vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, trên mặt là vẻ hoảng loạn hiếm thấy, liền hỏi: "Lam Trạm, sao vậy?"
Lam Vong Cơ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường, trái tim còn treo cao đập hỗn loạn một khắc trước mới từ từ bình phục lại, "Ta nghe nói..."
"Hửm? Ngươi nghe thấy gì?" Ngụy Vô Tiện kéo gối mềm ở bên cạnh lót sau thắt lưng, nhìn y nói.
"......! Không có gì." Lam Vong Cơ rũ mắt che đi sự hoảng loạn vừa rồi, thấp giọng nói: "Ở ngoài thành, nghe nói miếu Tố Nữ xảy ra chuyện, có người bị thương."

Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, đưa tay cầm tay Lam Vong Cơ, nói: "Sao có người bị thương thì nhất định là ta? Ta cũng không hay bị thương mà đúng không, Hàm Quang Quân tại sao không có chút tự tin nào đối với đạo lữ như ta vậy nha?"
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn một cái, nói: "Có người nhắc tới tên của ngươi...!Nhìn thấy, đệ tử Giang gia."
Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra, Lam Vong Cơ nhất định là nghe người ta nói chuyện trên núi, nhìn thấy đệ tử Giang gia đưa người xuống núi, lầm tưởng người xảy ra chuyện là hắn, mới có thể sốt ruột như vậy, nhìn Lam Vong Cơ ngồi bên giường, Ngụy Vô Tiện cười nói, "Hàm Quang Quân chẳng lẽ là bị dọa rồi?"
"......!Ừm.

"
"Ta không sao, hiện giờ ngươi cũng thấy rồi đó, ta vẫn khoẻ, ừm, lông tóc không bị thương." Ngụy Vô Tiện nói xong, đang định nghiêng người tựa lên người Lam Vong Cơ, nhưng không ngờ đụng đến chỗ thắt lưng bị trật, nhất thời nặng nề "Shhh" một tiếng, thấy Lam Vong Cơ lập tức khẩn trương nhìn qua, liền đỡ thắt lưng có chút xấu hổ cười nói, "Ừm, tuy rằng một sợi tóc cũng không bị thương, nhưng ta không cẩn thận bị trật thắt lưng rồi." Thấy sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trầm xuống, lại vội vàng bổ sung "Nhưng mà! Nhưng mà đại phu nói, nghỉ ngơi một vài ngày là tốt rồi."
Lam Vong Cơ kéo áo của người bên cạnh lên nhìn thoáng qua, cẩn thận đỡ hắn dựa vào đầu giường, cũng không nói lời nào, cứ như vậy không nói một lời nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện bị nhìn đến da đầu tê dại, vội vàng nói tiếp: "Ta chỉ là đi dạo một chút, không có cố ý chạy loạn, ta vốn định đi dạo một chút rồi trở về, cho nên nào phù triện nào kiếm gì đó cũng không mang theo, ngờ đâu vận khí của ta tốt như vậy, vừa ra ngoài đã gặp chuyện."
Lam Vong Cơ đứng dậy kéo chăn bông đắp lại cho hắn, nghe vậy, dừng một chút, nói: "Lần sau mang theo."
Ngụy Vô Tiện thoáng cái liền nở nụ cười, nhéo nhéo tay y, nói: "Làm gì có ai chỉ đi ra ngoài dạo phố một chút còn cố tình mang theo kiếm chứ."
"Nguy hiểm."
"Ý ngươi là đi dạo nguy hiểm sao?" Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười rộ lên, vừa cười vừa nói, "Lần này là ngoài ý muốn, sau này sẽ không, hơn nữa lần này là ở trên núi, cũng không phải ở trên đường." Nói xong, lại ngước mắt nhìn con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ, nói tiếp: "Hơn nữa, sau này đi dạo phố chúng ta đều đi cùng nhau, có Hàm Quang Quân bảo vệ ta, ta có thể xảy ra chuyện gì?"
Thấy Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa cười, Lam Vong Cơ rốt cục thả lỏng, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Nghĩ đến chuyện buổi chiều, Ngụy Vô Tiện lại cười rộ lên, nói: "Hàm Quang Quân của ta, cũng không phải là ta muốn xem thường ngươi, đi ra ngoài điều tra án, không có ta, ngươi thật sự là quá khó khăn rồi."
Lam Vong Cơ thần sắc nhu hòa: "Ừm"
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười: "Ừm cái gì ừm, ta đang nói ngươi ngốc đó, như vậy cũng ừm."
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y, sau đó vươn hai tay ôm lấy mặt y, cả người ghé sát vào nhìn, nói: "Chẳng lẽ thật sự bị dọa rồi?"
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện coi như y thừa nhận, lúc này vòng tay ôm lấy y, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, giống như ở nhà dỗ Lam Huy Minh, nói: "Ôi chao tâm can của ta, đến đây, để cho ca ca ôm."
Lam Vong Cơ mặc cho hắn ôm, hai người ôm như vậy một hồi, Ngụy Vô Tiện liền hỏi: "Như vậy có tốt hơn chút nào không?"
Bàn tay Lam Vong Cơ vòng quanh thắt lưng hắn chậm rãi siết chặt một chút, trong mắt mỉm cười, trả lời "Một chút".
Ngụy Vô Tiện khẽ cười ra tiếng, thoáng buông tay ra, hôn lên mặt y vài cái, vừa hôn vừa nói: "Hôn hôn, hôn hôn là tốt rồi, ta không sao mà Nhị ca ca, ngoan nha, ta khỏe mạnh, đứa nhỏ trong bụng cũng khoẻ."
Hắn nói xong, lại hỏi: "Lần này, có tốt hơn một chút không? "
"Ừm, tốt hơn một chút."
Ngụy Vô Tiện cười, "Chỉ tốt hơn một chút thôi ha, vậy tức là còn hôn chưa đủ, vậy hôn tiếp."
"Ừm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận