Ngụy Vô Tiện ngủ rất sâu, hiển nhiên là cực kỳ mệt mỏi, cho đến quá nửa giờ ngọ, mới tỉnh lại.
Tiếng chim ríu rít và tiếng côn trùng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm mành nặng nề truyền vào, ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có vài tia sáng xuyên qua từ khe hở trên tấm mành, nhưng nhìn qua vẫn thấy ánh sáng có chút chói mắt, có lẽ lúc này ánh nắng bên ngoài rất sáng.
Có lẽ là ngủ quá sâu, toàn thân Ngụy Vô Tiện lúc này đều có chút cứng ngắc, theo bản năng muốn cử động thân thể một chút, không nghĩ tới vừa mới hơi nhúc nhích, trên người lập tức truyền đến một cơn đau đớn mãnh liệt, phía sau tấm màn lụa xanh chợt im bặt trong một khoảnh khắc, sau đó, giống như hậu tri hậu giác, trên giường vang lên tiếng hít vào.
"Ngụy Anh." giọng Lam Vong Cơ từ bên ngoài tấm bình phong truyền tới, vừa dứt lời, người đã xuất hiện ở bên giường, vội vàng kéo màn sang một bên, đưa tay ngăn cản không cho Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, ôn nhu nói: "Nằm xuống, đừng lộn xộn."
Ngụy Vô Tiện nghe lời nằm xuống, khàn giọng gọi một tiếng "Lam Trạm", Lam Vong Cơ đáp lại hắn một tiếng, rồi xoay người đi lấy nước ấm đặt trên chiếc bàn nhỏ đưa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện liền từ tay y uống một ngụm, thân thể nhịn không được cử động một chút, kết quả lập tức cảm thấy dưới thân truyền đến một trận đau đớn, động tác của hắn đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng theo đó nhăn nhó một chút, thấp giọng rên lên.
Một màn này đương nhiên là bị Lam Vong Cơ đứng gần sát hắn nhìn thấy hết, vội vàng nắm lấy bả vai hắn, nhíu mày nói: "Đừng cử động lung tung." Sau đó đặt chén trà trong tay sang một bên, đỡ hắn nằm xuống, thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn có chút trắng bệch, nhịn không được lại hỏi: "Còn đau ở chỗ nào nữa? "Ngụy Vô Tiện đã nhuận qua cổ họng, cổ họng không còn khô khốc như thế nữa, cười lắc đầu, mềm nhũn nói: " Không đau, tốt mà, qua vài ngày nữa, lại có thể tưng bừng nhảy nhót rồi."
Lam Vong Cơ nghe xong, trên mặt lộ ra một chút không đồng ý, sợ hắn sẽ thật sự chạy ra ngoài lăn lộn khắp nơi, giọng nói đều nghiêm túc lên, nói: "Không được nhảy nhót, phải tĩnh dưỡng."
Lo lắng tính tình Ngụy Vô Tiện hiếu động, y sư trước đó đã dặn dò mấy lần, Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng biết, chỉ là vừa rồi nhìn thấy sự lo lắng nồng đậm không tan được trong mắt Lam Vong Cơ, liền muốn đùa giỡn, nào ngờ Lam Vong Cơ nghe xong ngược lại càng nghiêm túc hơn, Ngụy Vô Tiện khẽ cười ra tiếng, liên tục gật đầu, nói: "Được được được, Nhị ca ca nói đều đúng, ta đều nghe Nhị ca ca."
Được Ngụy Vô Tiện cam đoan, Lam Vong Cơ rốt cục mới nhợt nhạt lộ ra một nụ cười, Ngụy Vô Tiện lúc này mới hài lòng, kéo tay áo Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, tiểu bằng hữu đâu, ta muốn xem một chút.
"
Lam Vong Cơ cúi người nhẹ nhàng hôn hắn một cái, mới nói, "Sợ đánh thức ngươi, nhũ mẫu mang nó đi cho bú, để ta ôm nó lại đây.
"
Ngụy Vô Tiện nằm trên giường chờ, một lát sau, chỉ thấy một lão ma ma ôm một bọc tả lót đỏ tươi theo sau Lam Vong Cơ đi vào, đôi mắt còn hơi mờ mịt vì vừa tỉnh ngủ của Ngụy Vô Tiện lập tức sáng lên, kêu Lam Vong Cơ đỡ hắn ngồi dậy, muốn ôm một chút tiểu Lam công tử vừa mới ra đời không lâu.
Thân thể đứa bé mềm nhũn không chịu nổi, lão ma ma mới đặt đứa bé vào tay Ngụy Vô Tiện, cả người Ngụy Vô Tiện đều cứng ngắc, tiểu phụ thân mới lên chức còn chưa biết cách ẵm con, ma ma dạy vài câu, giúp điều chỉnh tư thế, nhìn vẫn còn xa lạ, đứa bé đang ngủ rơi vào trong tay cha mình không bao lâu, liền nhíu đôi lông mày nhỏ thanh tú nhạt màu, không thoải mái cứ luôn ư ư.
Ngụy Vô Tiện vừa rồi vẫn nằm không nhận ra, đến lúc này trên tay chịu lực, mới phát hiện cánh tay đau nhức hoàn toàn không thể dùng sức, thấy đứa bé không thoải mái làm như sắp khóc, vội vàng nói: "Không được không được, ta ẵm không được, Lam Trạm ngươi ẵm đi."
Lão ma ma rốt cuộc là người có kinh nghiệm từng trải, nghe vậy hiền từ mỉm cười, giúp đặt đứa bé vào trong vòng tay Lam Vong Cơ, lại cười nói với Ngụy Vô Tiện: "Công tử hôm qua dùng sức nhiều, cánh tay sợ là sẽ đau mấy ngày, trước tiên mấy ngày tới vẫn không nên dùng sức, tránh cho ngày sau thành bệnh căn." Ngụy Vô Tiện khiêm tốn nhớ kỹ, rồi mới tiếp tục nhìn vào trong lòng Lam Vong Cơ.
Cũng là phụ thân mới vừa lên chức, nhưng Lam Vong Cơ ẵm trông rõ ràng ra dáng hơn nhiều, ma ma chỉ dẫn thêm một chút, rồi khom người lui ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nghiêng người nhìn vài lần, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nhìn đôi mắt nhỏ xíu còn đang nhắm chặt kia, bất giác nhẹ giọng, hỏi: "Lam Trạm, có phải nó còn chưa mở mắt không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói: "Vẫn cần đợi một chút."
Ngụy Vô Tiện đưa tay bóp bóp cục thịt nhỏ đó, cười một cái, khẽ nói, "Chuột nhỏ, ta là cha của ngươi." Nói xong, trên mặt hắn lộ ra một chút rối rắm, lẩm bẩm nói: "Ờm....!hiện giờ chắc là nó cũng không hiểu."
Đột nhiên nghe được cách gọi như vậy, Lam Vong Cơ nhịn không được ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, phát hiện ánh mắt của y, Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Lam Trạm ngươi nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ta nói không đúng." Hắn dùng ngón tay chỉ đứa bé đang ngủ say, nói: "Ngươi xem nó đỏ hỏn nhăn nheo, rõ ràng là một con chuột nhỏ mà."
Nhìn hắn ngoài miệng ghét bỏ như vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày lại không giấu được sự vui vẻ, Lam Vong Cơ hiếm khi không có ý định sửa chữa cách gọi không lịch sự như thế của hắn, mỉm cười "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn cái cục nho nhỏ trong lòng ngực này, thế nhưng trong đầu cũng sinh ra suy nghĩ cách gọi "chuột nhỏ" hình như cũng rất đáng yêu.
"Lam Trạm, thúc phụ và đại ca, với sư tỷ bọn họ đều đã nhìn qua rồi phải không?" Nhớ lại tối hôm qua mình chỉ nhìn thoáng qua, nghe được Lam Vong Cơ đặt tên rồi là trực tiếp ngủ thiếp đi, cũng không biết sau đó thế nào, nghĩ đến mấy người Giang Yếm Ly hình như vẫn đang chờ, Ngụy Vô Tiện lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra và hỏi một câu như vậy.
Hắn sinh con có chút đột ngột, lúc đầu còn làm mọi người hoảng sợ, lại là sinh muộn như vậy, hiện tại mọi thứ đều tốt, không thể cứ để cho bọn họ lo lắng nữa.
"Đã nhìn rồi" sợ Ngụy Vô Tiện lại lo lắng, nói tiếp: "Đã về phòng nghỉ ngơi, lát nữa sẽ lại tới."
Ngụy Vô Tiện cười cười, không đáp lại, ánh mắt dính trên người tiểu công tử nhà mình không rời được, nhìn lâu lại không cảm thấy vẻ ngoài này của đứa bé xấu xí nữa, si ngốc nhìn hồi lâu, cũng không nhúc nhích, Lam Vong Cơ sợ thân thể hắn chưa hồi phục để chịu đựng thời gian ngồi lâu như vậy, đang định khuyên hắn nghỉ ngơi, lại thấy Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngẩng đầu, một tay còn đặt trên bọc tả, mở to đôi mắt lấp lánh kia cười với y, "Lam Trạm, ta rất thích ngươi nha."
Nghe được một câu không hề có dấu hiệu báo trước như vậy, trong mắt Lam Vong Cơ lộ ra một chút sửng sốt, hơi ngạc nhiên nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, rồi lập tức nhu hòa nét mặt, trả lời "Ta cũng vậy" dừng một chút, tựa như cảm thấy không đủ, lại nói: "Cũng thích ngươi.
"
Ngụy Vô Tiện lập tức vui vẻ cười một cái, nói: "Sau này, chúng ta chính là một gia đình nhỏ".
Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, Lam Vong Cơ cũng nhịn không được đi theo rung động của trái tim, chỉ là còn không đợi y nói cái gì, đã thấy Ngụy Vô Tiện chống tay xuống giường nghiêng người tiến lại gần, chạm nhẹ một cái lên môi y, sau đó nhìn y nói: "Lam Trạm ngươi đẹp như vậy, bề ngoài của ta cũng không tính là quá kém, chuột nhỏ của chúng ta, nhất định sẽ càng lớn càng đẹp, ngươi nói có đúng không, Lam Nhị ca ca? "
"Ừm, sẽ." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng khẽ phụ họa một câu, đưa một tay ra ôm lấy Ngụy Vô Tiện, kéo người lại đây, hai người cách bọc tả lại hôn vài cái, cho đến khi đứa bé bị kẹp giữa hai người hơi cựa quậy, Ngụy Vô Tiện mới cười tránh ra, "Không hôn nữa không hôn nữa, lát nữa chuột nhỏ sẽ khóc." Nói xong, liền cười cúi đầu nhìn đứa bé, cực kỳ nghiêm túc nhìn một lát, vỗ vỗ vào bọc tả, nhẹ giọng nói, "Mau mau lớn lên, tiểu Tử Hành của ta."
Lam Vong Cơ cùng hắn cúi đầu nhìn, cũng thầm nói theo hắn, "Mau mau lớn lên."
Mùa xuân ngắm hoa đào, mùa hè nhìn sao đêm, mùa thu thấy sương hoa cúc, mùa đông gặp tuyết đầu mùa.
Trong cõi nhân gian, khắp nơi đều là những điều tốt đẹp, sau này, chúng ta có thể cùng nhau đi ngắm nhìn.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...