Vong Tiện Thuỳ Ký Vân Đoan


Bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nguỵ Vô Tiện lập tức rụt người vào trong giường, không nói tiếp nữa, quay qua nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi đi xem thử...!Ta, ta đứng dậy không được".
Lam Vong Cơ gật đầu, đặt chén trà lên chiếc bàn nhỏ trước giường.

Lát sau gian phòng ngoài truyền đến giọng nói của bà chủ khách điếm đến đưa cơm và đồ ăn, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhận ra đã qua giờ Tuất, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên khỏi giường, mang theo chút ướt át giữa hai chân cùng với nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Ánh nến của trản đèn liên tiếp sáng rực lên, chắc hẳn Lam Vong Cơ đưa tiền đủ nhiều, nên bữa tối mang đến khá phong phú, lại có nhiều món ăn địa phương, đồ ăn trên chiếc bàn không lớn lắm chen chen chúc chúc bày ra hơn nửa bàn, bên cạnh còn đặt một vò rượu.

Nguỵ Vô Tiện im lặng rót một chén rượu, đặt ở giữa bàn, Lam Vong Cơ ngồi đối diện nhìn hắn, gương mặt được ánh nến cháy đượm rọi sáng lên.
Bọn hắn không ai nhúc nhích, ánh nến lay động bên trong chén rượu, Nguỵ Vô Tiện nhìn đốm sáng lắc lư đó, lên tiếng trước: "Lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta ở chỗ mẫu thân ngươi làm ngã một cái kệ, đổ xuống rất nhiều thoại bản và sách nhạc dân gian vui tươi".
Lam Vong Cơ dường như không biết làm thế nào để bắt đầu cuộc nói chuyện này, chỉ gật đầu nói: "Có lúc ta và huynh trưởng đi gặp mẫu thân, bà kể cho chúng ta nghe".
Nguỵ Vô Tiện thoáng mỉm cười một cái, lại nói: "Còn có thư".
Mắt Lam Vong Cơ mở to.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lá thư ngươi viết cho Trạch Vu Quân, ta đã xem rồi".
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh ---"
Nhưng Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y: "Lúc trước ta vẫn tò mò, vì sao năm đó ở Di Lăng, ngươi cùng ta lên Loạn Tán Cương, thái độ của ngươi khi gặp mặt ta giống như trước đó chưa hề xảy ra chuyện gì? Bây giờ nghĩ lại, còn có thể có phản ứng gì cơ chứ...!là ta không tốt".
Lam Vong Cơ nhìn hắn, lắc đầu, nói chậm từng chữ một: "Không phải lỗi của ngươi".
Không ngờ Nguỵ Vô Tiện ngược lại nở nụ cười, kéo dài giọng nói: "Là ta không tốt, ta sớm nên nói cho ngươi, lúc đó a Hạ đã được ba tháng, buổi tối ta ói rất thê thảm.

Lam Trạm, ngươi có biết ăn củ cải lúc ói ra có mùi vị như thế nào không? Hôm đó ngươi còn cho ta ăn một đống đủ thứ món gì đó".
Lần này Lam Vong Cơ không nói ra được lời nào nữa.
Nguỵ Vô Tiện làm như chẳng hề hay biết, lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại, chúng ta ở trong từ đường đã bái hai bái, chuyện gì ta cũng sẽ không giấu ngươi, chuyện gì cũng sẽ nói cho ngươi".
Hắn vốn định nói tiếp một câu "Cám ơn ngươi", nhưng nghĩ giữa bọn hắn đã nói không cần nói ba chữ đó, lời đến bên miệng, vô cùng tự nhiên mà biến thành: "Ngươi đặc biệt tốt.


Ta thích ngươi".
Những lời này vừa nói ra, mọi cảm xúc lập tức dâng trào.

Ánh nến đung đưa chiếu sáng cả gian phòng, trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngập tràn niềm vui sướng điên dại, cảm giác chính mình không thể tìm ra lời nào đúng hơn những lời này để nói với Lam Vong Cơ.
Hắn nói: "Hoặc là nói cách khác.

Tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, không cách nào rời khỏi ngươi, cho dù thế nào cũng phải là ngươi".
Hắn nói: "Ta muốn cả đời cùng ngươi đi săn đêm".
Nói xong, hắn hít sâu một hơi, cầm lấy chén rượu ở trên bàn, nhẹ nhàng uống một hớp.
Có lẽ cảm xúc của hắn quá mãnh liệt, hoặc là bà chủ khách điếm thực sự nghe được lời hắn, tìm cho hắn loại rượu càng mạnh càng tốt, rượu vừa xuống họng, lập tức làm cho Nguỵ Vô Tiện sặc chảy nước mắt, không nhịn được ho khan lên.

Giữa ánh lệ mờ mịt, hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng cầm chén rượu kia, ngửa cổ ra, uống một hơi cạn sạch nửa chén rượu còn lại.
Sau đó y vượt qua khoảng cách giữa hai bọn hắn, hôn lên Nguỵ Vô Tiện.
Mùi rượu giữa môi lưỡi cũng không biết là từ người nào, càng khuấy đảo càng nồng đậm, gần như bùng cháy trong nụ hôn đó, một đường thiêu đốt tâm trí Nguỵ Vô Tiện.
Giữa lúc hôn, trên đôi môi của Nguỵ Vô Tiện, cùng với nhịp thở hơi dồn dập và hỗn loạn, Lam Vong Cơ khàn giọng nói: "...!Tâm duyệt ngươi..."
Nguỵ Vô Tiện ôm chặt lấy y, nói: "Phải!"
"....!Yêu ngươi, muốn ngươi..."
Nguỵ Vô Tiện nói to trên đôi môi của Lam Vong Cơ: "Phải!"
"Không cách nào rời khỏi ngươi...!Trừ ngươi ra không muốn ai khác...!Không phải ngươi là không được!"
Nói xong một câu, bọn hắn ôm nhau càng chặt, hôn càng mãnh liệt hơn, đến cuối cùng Nguỵ Vô Tiện không phân biệt được câu của Lam Vong Cơ rốt cuộc rơi trên môi hắn, hay là khắc vào thân thể hắn.


Hắn ôm lấy lưng của Lam Vong Cơ, dùng sức đến mức cánh tay hắn phát đau.
Lam Vong Cơ cuối cùng nói: "....!Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện dán sát lên môi Lam Vong Cơ, mơ hồ và cố gắng hết sức nói: "Ta ở đây, Lam Trạm, ta ở đây!"
Lam Vong Cơ dường như lên tiếng, dường như không.

Đầu y nặng nề gục lên người Nguỵ Vô Tiện, cả người cứ thế ôm Nguỵ Vô Tiện, ngủ trên vai hắn.
Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện đang nằm song song với y, gương mặt cực kỳ gần, hơi thở cùng với mùi hương Khôn Trạch không thể kềm chế phà lên mặt, vì có mùi rượu, nên mang theo vị ngọt gần như say lòng người, khiến đồng tử Lam Vong Cơ co mạnh lại.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi tỉnh rồi?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên đáp một tiếng, giọng rất khàn.
Nguỵ Vô Tiện liền giơ hai ngón tay, để trước mắt Lam Vong Cơ, lắc lắc mấy cái, hỏi: "Lam nhị ca ca, đây là mấy?"
Lam Vong Cơ đúng như hắn dự đoán, đưa hai tay ra, một trái một phải nắm chặt lấy hai ngón tay kia.

Lòng bàn tay y nóng rực, Nguỵ Vô Tiện hơi dùng sức, rút tay không ra được, ngược lại làm cho Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn với vẻ không hài lòng.
Nguỵ Vô Tiện hiểu ra, cười nói: "Tỉnh cái gì chứ, ta thấy là ngươi say thật rồi.

Được rồi, trước hết thả ta ra".
Lam Vong Cơ lắc đầu, kiên định nói: "Không thả".
Nguỵ Vô Tiện càng cười vui vẻ hơn: "Không phải kêu ngươi 'thả' ta ra, là kêu ngươi thả tay ta ra.

Ta không đi đâu cả, được không?"
Lam Vong Cơ vô cùng nghi ngờ nhìn hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện ra sức gật đầu mấy cái, cái tay không bị giữ chặt thậm chí còn làm ra động tác giơ ngón tay thề, rốt cuộc Lam Vong Cơ thả hắn ra.

Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, lúc này Lam Vong Cơ mới thấy rõ hắn không mặc áo ngoài, thậm chí ngay cả trung y cũng buộc không chặt, vạt áo trước mở ra, cổ áo tuột xuống khỏi vai.
Lam Vong Cơ dùng giọng nói khàn khàn kềm nén kêu lên: ".....!Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đầy tò mò nói: "Ngươi nhìn ta làm gì? Chúng ta đều đã uống cùng một chén rượu, hiện giờ thế này rồi, không phải ngươi nên làm chút chuyện gì đó hay sao?"
Hắn không nghĩ tới, lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã ngồi bật dậy, đặt hắn nằm xuống giường, đầu trực tiếp va vào thành giường, lòng bàn tay Lam Vong Cơ đệm bên dưới, đập mạnh một cái vào thanh gỗ.
Nguỵ Vô Tiện chịu cú va này, đầu lập tức choáng váng, nhưng không quên đau lòng nắm lấy tay Lam Vong Cơ, kéo đến trước người mình, ra sức hôn lên chỗ mu bàn tay hơi đỏ, nói: "Ngươi làm gì vậy, gấp gáp như thế? Ta đã nói, ta không đi đâu cả mà".
Lam Vong Cơ bỗng nhiên hít một hơi, ngay sau đó hôn lên môi Nguỵ Vô Tiện, mút hôn liếm cắn, quấn quýt triền miên một trận, sau đó hôn dọc từ khoé môi xuống tới cằm, rồi từ cằm xuống đến cổ, hôn lên hầu kết không thể kềm chế liên tục trượt lên trượt xuống của hắn, lại từ chỗ da thịt mỏng manh giao nhau giữa vai và cổ hôn ra tới sau gáy.
Nguỵ Vô Tiện sớm đã cảm thấy có một chỗ thịt ở sau gáy nóng lên kinh khủng, ngay cả mạch máu nơi đó cũng nảy lên thình thịch.

Lúc này hai tay Lam Vong Cơ vòng quay eo hắn, cả người hoàn toàn phủ lên người hắn, hơi dùng sức hôn lên chỗ sau gáy kia của hắn, trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện giống như có một chỗ nào đó bị khuấy đảo dữ dội một cái, hai chân co lại, kêu lên một tiếng "A!!"
Hắn không kêu còn tốt, cổ họng vừa phát ra âm thanh, Lam Vong Cơ làm như nhận biết chính xác chỗ kia, lúc thì dùng mũi cọ cọ vào, lúc lại dùng răng nhay nhay, giày vò mảng da thịt to cỡ ngón tay cái đó đến mức sắp nhỏ máu.

Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt vì sự mẫn cảm của chỗ đó, bị Lam Vong Cơ liếm hôn mấy cái, bắt đầu chịu không nổi, đã vậy lại bị Lam Vong Cơ ôm rất chặt vào lòng, giãy không ra, khoé mắt rất nhanh ướt át lên, nhỏ giọng nói: "Shhh....!Ngươi đừng đùa nghịch, nơi đó, A..."
Ngay trong lúc mơ mơ màng màng, cùng với cơn dục vọng bắt đầu dâng trào trong cơ thể, càng có nhiều nước ướt át chảy xuống, thấm đẫm tiết khố của Nguỵ Vô Tiện.
Bọn hắn vốn đang dán sát vào nhau, hai chân Nguỵ Vô Tiện theo bản năng siết chặt lại, tay Lam Vong Cơ cũng đã mò vào trong áo hắn, nhanh chóng lột hết quần áo ăn mặc xộc xệch đi.

Nguỵ Vô Tiện ngửa mặt nằm trên giường, ánh đèn vẫn chưa tắt, hai tay Lam Vong Cơ từ eo hắn cẩn thận trượt xuống đùi, nhẹ nhàng tách hai chân hắn ra.

Vùng da giữa hai chân không tiếp xúc ánh nắng, cực kỳ trắng nõn mịn màng, các đường nét cơ thể căng cứng run rẩy lên, dưới ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng kiều diễm ở giữa lập tức bày ra rõ ràng.
Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ rơi trên người hắn, gương mặt dưới ánh nến giống như quan ngọc, hàng lông mi còn tạo thành bóng mờ kéo dài nơi đáy mắt, vành tai có thể nhìn thấy ửng đỏ lên, cùng với đôi môi thấm ướt vì nụ hôn mới vừa rồi.

Ánh sáng trong phòng làm như bừng sáng lên trong nháy mắt, Nguỵ Vô Tiện cố gắng kềm nén nhắm mắt lại, không nhìn cơn kích động của Lam Vong Cơ, mở miệng nói: "Hàm Quang Quân, tại sao quần áo của ta cởi hết rồi, mà ngươi vẫn ăn mặc nghiêm trang thế kia?"
Nói xong, Lam Vong Cơ làm như hết sức đồng ý, lưu loát kéo vạt áo của mình ra, áo khoác rơi xuống giường.

Nguỵ Vô Tiện thuận thế rút vạt áo trong của y, hai ba cái đã cởi xong trung y.

Ánh nến chảy xuôi xuống đầu vai Lam Vong Cơ, theo đường nét cơ thể kia rơi xuống mấy vết sẹo roi ở cánh tay, rồi đến vết sẹo lạc ấn năm xưa trên ngực, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà thất thần một chút, nhịn không được nghiêng người hôn lên.

Tuy nhiên hắn vừa mới chống khuỷu tay lên, lại bị Lam Vong Cơ đè xuống giường.

Lần này Lam Vong Cơ lại hôn xuống, dùng sức gần như là mạnh bạo, lồng ngực trần trụi áp sát cùng hắn, làn da thậm chí còn nóng hơn Nguỵ Vô Tiện.

Lòng bàn tay y vuốt ve sau gáy Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện liền ôm lấy lưng y, xoa tới xoa lui những vết sẹo giới tiên mấp mô đó, như muốn xoa dịu những vết tích năm đó, một chút tâm tư dịu dàng lại biến thành tình ý mênh mông cuồn cuộn không thể khống chế, nhịn không được liền dán sát thân thể của mình về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên đưa tay, cầm lấy tính khí đã cứng lên nãy giờ, hơi rỉ ra chút thanh dịch của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện chợt thở hổn hển một tiếng, trong họng phát ra vài tiếng rên mơ hồ, cũng đưa tay nắm lấy Lam Vong Cơ.

Lần đó của hắn và Lam Vong Cơ ở Vân Mộng, do bản năng trong kỳ mưa móc dẫn dắt nhiều hơn, thêm phần say hơn phân nửa, cụ thể xảy ra cái gì, thật sự không nhớ rõ lắm, cho đến khi các ngón tay của hắn bao trọn lấy tính khí của Lam Vong Cơ, nghe được tiếng thở dồn dập nặng nề của Lam Vong Cơ, lúc này mới bị hình dạng cứng nóng của thứ kia doạ sợ.
Dư quang Nguỵ Vô Tiện liếc xuống dưới, thấp giọng nói: "Lam Trạm, ngươi cũng quá...!ngươi thế này, lát nữa đi vào, là muốn đem ta...."
Lam Vong Cơ làm như không nghe, bàn tay chuyển động ở tính khí Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ rên rỉ một tiếng, không còn nói gì được nữa.
Y không chỉ hoạt động tay, mà còn chống thân thể lên, những nụ hôn nhỏ vụn vốn cắn xé khoé môi Nguỵ Vô Tiện giờ rơi xuống ngực hắn, rồi không ngừng lưu luyến ở hai điểm nhỏ trước ngực hắn, lúc thì mút lấy, lúc thì liếm láp.

Mảng da sậm màu non mềm đó bị y hôn đến ướt đẫm không thôi, đầu v* cứng ngắc thành hạt đậu đỏ sậm màu, dục vọng dâng trào hết đợt này đến đợt khác.

Cả đầu Nguỵ Vô Tiện bị khoái cảm bao phủ, trong mắt ngập nước, ngón tay chỉ có thể qua loa lên xuống vài cái ở tính khí càng lúc càng cứng và ngẩng cao của Lam Vong Cơ, trong miệng không ngăn được tiếng rầm rì: "Ngươi....!Lam Trạm....!A! Đừng, nơi đó...."
Cùng với hơn chục lần vuốt ve liên tục vừa ổn định vừa mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy cơ bụng dưới càng lúc càng căng chặt hơn, trong đầu bị bản năng thiêu đốt thành một mảnh trống rỗng, cơn động tình lên tới đỉnh điểm, dùng hết sức lực cắn một cái vào đầu vai Lam Vong Cơ.
Hắn lập tức nắm vật ra giường, hít thở dồn dập, giữa bụng một mảnh trắng đục dinh dính.

Gương mặt Lam Vong Cơ vốn tiến lại thật gần, Nguỵ Vô Tiện hôn lên mặt y như là nghênh đón, hồi lâu, cũng không thấy Lam Vong Cơ hôn lại giống vậy.
Tinh thần hắn dần dần trở lại, vừa mở mắt, thấy Lam Vong Cơ gần trong gang tấc, đầu mày nhíu chặt lại, con ngươi trong suốt, biểu tình lúc đó vô cùng tỉnh táo, nhưng vô cùng nóng bỏng, hai ánh mắt giao nhau, gần như muốn nóng xuyên qua Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nương theo dư âm của dục vọng, dùng tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nhưng bị Lam Vong Cơ túm lấy cổ tay, ngón tay bấm sâu như sắp lủng vào tới xương của hắn.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Bây giờ thật sự tỉnh rồi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui