A/O = Càn Nguyên/Khôn Trạch
Thuốc ức chế = Thanh tâm đan
- ----------------------------------------------------------------
Tấm màn hạ xuống, bóng tối chợt bao trùm lấy không gian kín mít, trận pháp bốn góc kích hoạt, ngăn cách mọi tiếng động ồn ào ở doanh trại.
Thân thể Nguỵ Vô Tiện vùi trong đống gối, hơi thở nóng lên, lưng hơi cong lại, đưa một bàn tay chậm rãi mò xuống giữa đôi chân trần trụi.
Tay chạm vào chỗ nóng rực trơn dính.
Tính khí hơi cương, không nhịn được trào ra chất dịch trong suốt, như thể khóc lóc vì không được an ủi một cách hiệu quả.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, để tay lên, tuốt lộng vài cái, chất dịch trong suốt dần dần ướt đẫm bàn tay, tính khí hình như cứng hơn một chút, nhưng chỉ khiến hắn phát ra âm thanh bực bội chứ không phải tiếng rên rỉ hưởng thụ.
Lại đến nữa rồi, hắn nghĩ.
***
Hắn đã bắt đầu cương từ sáng sớm.
Bọn hắn tiếp viện Lang Gia đã lâu, hôm trước thắng một trận, quân Ôn gia ở vùng này liên tục rút lui, thấy sắp sửa rút khỏi Hà Đông, Kim gia được hưởng lợi không tránh khỏi cùng bọn hắn ăn mừng một phen.
Rượu bày ra vào buổi tối, nghe nói là cố tình mang từ Lan Lăng đến, mỗi một vò đều thơm mùi hoa mẫu đơn, nhưng lại làm cho Nguỵ Vô Tiện uống không thoải mái, lúc trở về lều cũng là một đêm ngủ mơ lung tung.
Sáng ra hắn bị một đệ tử truyền tin đánh thức, mời hắn đi nghị sự, khắp người hắn toàn mồ hôi, trung y ướt đẫm, xoa đầu ngáp liên tục và đứng dậy, thì được tiếp đón bởi sự xấu hổ dựng lên giữa hai chân.
Đệ tử truyền tin ở bên ngoài, người sau càng gấp gáp hơn người trước, hẳn là Giang Trừng có việc, chờ đến sốt ruột, Nguỵ Vô Tiện lại căn bản không có cách nào xử lý việc khẩn cấp trước mắt của chính mình.
Hắn còn trẻ tuổi, gặp chuyện cương cứng buổi sáng là bình thường, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, bụng dưới như có một ngọn lửa âm thầm chui vào, cơ bắp khắp người đều căng chặt, thậm chí xoắn lại thành một cơn đau điếng, không chịu nổi dục vọng dâng cao.
Ngoài lều còn có người đang thúc giục, Nguỵ Vô Tiện đơn giản quăng ra mấy lá bùa, cách âm bên trong lều, lúc này mới vội vã dùng tay giải toả cho mình một hồi.
Nhưng mà còn lâu mới đủ.
Tất nhiên hắn đi nghị sự bị trễ, sắc mặt Giang Trừng không tốt, nhưng không chỉ là tức giận hắn.
Nguỵ Vô Tiện vén màn đi vào, rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn ra, hắn liếc mắt một cái, đang ngồi đa phần là tông chủ của mấy gia tộc đến đây là vì trận thắng này của bọn hắn, từ lúc bắt đầu cuộc chiến lập trường dao động không ngừng, lần này tuy nói là tới "Hỗ trợ chiến đấu", nhưng tất nhiên là ngầm đòi hỏi rất nhiều.
Giang gia gặp biến, Giang Trừng trên danh nghĩa vẫn là hậu bối, một mình bị cả đám người vây quanh, lông mày nhíu chặt, bởi vì chút mặt nạ cuối cùng còn chưa bị xé rách, không tiện nổi giận, xoay tít chiếc nhẫn ở trên ngón tay, thấy Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã đến, khoé miệng từ từ kéo ra một nụ cười, xoay mặt sang khách khứa, giọng điệu lạnh như băng tràn đầy mỉa mai.
Sau đó bọn họ bắt đầu cãi nhau.
Nguỵ Vô Tiện từ lúc ngủ dậy vẫn chưa tỉnh táo, vốn muốn giúp Giang Trừng diệt bớt một chút uy phong của mấy ngọn cỏ đầu tường này, nhưng những lời nói dầu sôi lửa bỏng này chui vào tai hắn, làm như tất cả đều biến thành tiếng ù tai như nghe qua lớp nước vậy.
Hắn dựa vào một cây cột trong lều, chậm rãi xoa xoa một bên huyệt Thái dương, sự trầm mặc hiếm hoi lại có tính uy hiếp hơn những lời lẽ đanh thép sắc bén thường ngày.
Một vài giọng nói nhận được sự châm chọc khiêu khích từ Giang Trừng bên kia, qua đến hắn bên này lại giống như va vào tấm thép, bình thường vốn phải tranh cãi một hai canh giờ chưa thể quyết định, thế mà cuối cùng hai ba khắc đã tranh cãi xong rồi.
"Nếu chư vị không có dị nghị gì nữa, vậy thì nói sang nên thực hiện thế nào, phân phối làm sao".
Giang Trừng nói xong câu này, trong lều lại rơi vào trầm mặc, chỉ có những ánh mắt nhìn nhau, dường như ai cũng không muốn làm người mở miệng đầu tiên, bộc lộ ra mình muốn được chia chác bao nhiêu lợi ích.
Giữa một mảnh im lặng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt tại đây, Nguỵ Vô Tiện xoay người bước đi, nghe thấy sau lưng một loạt tiếng hít hà xuýt xoa.
Cũng không phải hắn không muốn lá mặt lá trái với những người này, mà là hắn kinh ngạc phát hiện, mình lại cứng nữa.
Nếu nói thực sự là ăn cơm uống nước, đương không muốn cứng là cứng, thì trên người hắn cũng đã xảy ra vài lần.
Càn Nguyên biểu lộ ra sớm nhất, thời niên thiếu càng dễ xúc động, nhất là những năm tháng mới vừa phân hoá, còn chưa hoàn toàn học được cách kềm chế tin hương của mình, có khi đi đường không biết bị thứ gì trêu chọc một chút, thậm chí không có gì trêu chọc, dưới thân đã cứng lên không thể nào hiểu nổi.
Nhưng loại phản ứng bản năng của cơ thể này, chỉ cần giải toả đúng lúc, thậm chí cố gắng bình tĩnh một hồi, cũng đều tự nhiên biến mất, chưa bao giờ hắn giống hôm nay, như thể kiểu trúng độc dục vọng quấn thân vậy.
***
Nguỵ Vô Tiện trở về lều của mình, tiếp tục khởi động trận pháp còn giữ lại từ lúc sáng, đợi đến khi âm thanh ở bên ngoài biến mất, lập tức ngã lên giường giống như không còn sức lực, che mặt thở dốc thật to, thân thể cuộn tròn lại.
Sau cổ toát ra rất nhiều mồ hôi, còn có một chỗ dường như sưng to lên, đó vốn là chỗ tuyến thể phóng thích tin hương của Càn Nguyên, bình thường vốn nằm yên dưới làn da, lúc này hắn lấy tay rờ vào, một cơn kích thích và đau đớn không thể diễn tả lập tức lan truyền khắp toàn thân, theo xương sống vừa xông lên não, vừa ầm ầm vọt xuống hạ thân, hai chân đều bắt đầu co rút lại.
Nguỵ Vô Tiện trước mắt choáng váng, trong mắt trắng xoá một mảnh, bất giác khẽ rên lên một tiếng, lúc phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình còn cương cứng dữ dội hơn.
Hắn thở dài, mắng một câu, đạp rớt giày của mình.
Lúc trước hình như cũng có một dạo như vậy, là khi hắn mới ra khỏi Loạn Tán Cương, một đường đuổi giết Ôn cẩu, còn chưa gặp lại nhóm người của Giang Trừng.
Phản ứng khi đó không hề kịch liệt như lúc này, thời gian cũng không kéo dài lâu, hắn chỉ cho rằng trong số những vật bị triệu hồi chắc là có con quỷ có oán khí quá lớn, cách cơ thể quá gần, không tránh khỏi có phản ứng, trong lúc rảnh rỗi còn nửa hung dữ nửa cười cợt tranh luận với mấy vị "tỷ tỷ" tốt kia.
Lúc đó "các nàng" đều nói hắn vu oan cho người tốt -- quỷ tốt, hắn còn không tin, cuối cùng tiện tay đuổi mấy nữ quỹ đó đi, hình như cũng không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Cho đến hôm nay.
Giày rơi xuống mặt đất, vạt áo cũng theo đó mở rộng ra.
Trên người Nguỵ Vô Tiện nóng lên, chụp lấy quần của mình, giữa hai chân sớm đã là một mảnh hỗn độn, vừa nhẹ nhàng sờ một cái đã khiến hắn run rẩy.
Hắn vừa an ủi chính mình, vừa thầm nghĩ kỳ quái, thời thiếu niên không tránh khỏi vài lần tự làm, hắn còn là một Càn Nguyên, nhưng đều là gần đến thời điểm cuối cùng mới có cảm giác cực kỳ mẫn cảm như thế này, trong khi bây giờ còn lâu mới đạt đến trạng thái nửa cương.
Hắn vừa tuốt, nhưng lại vừa cảm thấy càng khó chịu hơn, cảm giác hỗn loạn tích tụ ở bụng dưới, tan chảy thành một con đường lửa, một hơi đi không đến điểm cuối.
Tính khí không bắn ra được cái gì, lại cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt chảy ngoằn ngoèo xuống chân, hắn theo bản năng tưởng là mồ hôi, đưa tay tuỳ tiện quẹt một cái, vừa chạm vào, toàn thân đều cứng ngắc.
Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên trước mặt, ánh sáng trong lều rất yếu, nhưng cho dù chỉ có một chút ánh sáng, cũng chiếu rọi lên các ngón tay của hắn sáng lấp loáng một cách dâm mỹ.
Rõ ràng không phải là mồ hôi.
Nhưng có thể là cái gì?
Ngón tay mò mẫm dọc theo bên trong đùi, thăm dò đến đáy chậu trơn bóng và nóng bỏng, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hít một hơi.
Hắn đưa một ngón tay vào bên trong thân thể.
Ở nơi chưa từng được chạm tới kia không biết từ khi nào đã biến thành một lối vào nóng rực ẩm ướt mềm mại, nước nôi đầm đìa, một ngón tay cứ thế đi vào không gặp trở ngại gì.
Đầu óc Nguỵ Vô Tiện mơ hồ, nhưng thân thể lại giống như tìm được bí quyết, ngón tay kia đẩy nhẹ một cái vào hết toàn bộ, đụng đến vách ruột non mềm nóng rực và ẩm ướt ở bên trong.
Có một ngón tay ở bên trong, sờ chỗ này chạm chỗ kia, ngọn lửa ở bụng dưới thế mà hơi dịu xuống.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình gần như không thể suy nghĩ được gì nữa, hoàn toàn dựa vào cảm giác của cơ thể, lại thử đẩy thêm một ngón tay vào.
Lần này khó hơn nhiều, chỗ chưa bao giờ dùng qua vất vả mãi mới nới rộng ra, lối vào nhỏ hẹp cực kỳ căng trướng, còn hơi đau, nhưng ngón tay vừa di chuyển, mang ra rất nhiều chất lỏng, hơi ra vào vài lần, hình như không còn đau như vậy nữa.
Lúc này hắn đã biết nước từ đâu ra.
Hắn dùng một tư thế mà cả đời này của mình chưa bao giờ nghĩ tới, nằm úp sấp trên giường, nâng hông lên, chỉ muốn đưa hai ngón tay vào sâu trong cơ thể hơn một chút, ở lại lâu hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện chôn mặt vào giữa đống gối mềm, hai má nóng đỏ, thậm chí khoé mắt ửng đỏ không biết từ khi nào chảy nước mắt ra, trong đầu đều là tiếng ù ù.
Rất nhanh ngay cả hai ngón tay cũng không đủ.
Hắn thử đưa ngón tay thứ ba vào, bị căng ra đến mức phát ra tiếng thở dốc khàn khàn.
Tính khí ở phía trước cứng vô cùng, tiếp theo phía sau cũng chảy ra hết đợt nước này đến đợt nước khác, ướt đầm đìa dọc theo phía đùi trong trơn mịn.
Ba ngón tay đều đã ở trong cơ thể, trướng đến mức hắn thấy khó chịu, nhưng lại cảm thấy thoả mãn một cách quỷ dị, ngón tay chuyển động ma sát, không biết đụng phải một chỗ hơi cứng lên nào đó, Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, thắt lưng hạ xuống, đổ sụp vào trong chăn, trước mắt toàn là sao bay tung toé.
Tính khí co giật, gần như cảm giác sắp bắn ra, hắn vừa sờ vào chỗ đó, vừa dùng đôi môi không ngăn nổi những tiếng rên rỉ cắn vào gối.
Sức nóng vốn đang thiêu đốt vùng bụng dưới của hắn toàn bộ hoá thành khoái cảm, lan từ đầu xuống chân không bờ bến, khiến cho các ngón chân của hắn phải cuộn chặt lại, giống như hoàn toàn không kiểm soát được thân thể nữa.
Nhưng trong nháy mắt, tính khí khiến hắn khó chịu cả một buổi sáng bắt đầu co giật lên, chậm rãi tràn ra một ít chất dịch trắng đục.
Nguỵ Vô Tiện kiệt sức ngã gục trên giường, hít thở đến mức ngực phát đau, hồi lâu sau, mới từ từ rút các ngón tay ra khỏi thân thể, mang theo một dòng chất lỏng ướt át, thấm đẫm lớp vải bên dưới.
Đùi hắn ướt, trên mặt cũng ướt, nước mắt không biết tại sao lại chảy ra, làm cho khoé mắt và hai bên gò má của hắn nhoè nhoẹt.
Hai chân mở ra, trong thân thể dường như vẫn còn một chút chất lỏng trào ra ngoài, nhưng Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi giống như bị mười chiếc xe lần lượt cán qua, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, biến thành ra thế này, đại khái có thể coi là tự làm tự chịu.
Hắn cứ thế nằm im một hồi, mồ hôi khắp người dính chặt vào quần áo, cảm giác thoả mãn mới vừa rồi cùng với sự trống rỗng từ từ dâng lên cứ luân phiên bên trong cơ thể, lối vào được tạo ra ở phía sau co rút lại, như thể bị ba ngón tay căng ra loạn xạ đến mức hơi khép lại không được, hoặc giống như là nóng lòng muốn nhét vào một thứ gì đó to lớn hơn, nước không ngừng trào ra.
Tay Nguỵ Vô Tiện đặt ở bẹn, dán lên làn da trần trụi và nóng rực, còn đang do dự không biết tiếp tục mò xuống không, thì đột nhiên nghe được bên ngoài có người gọi tên hắn.
"Nguỵ Vô Tiện!"
Giọng nói có thể phá được trận pháp cách âm của hắn, trong doanh trại người dám làm như thế có lẽ chỉ có Giang Trừng.
Nguỵ Vô Tiện kéo chăn lại, che mặt, hít sâu một hơi, hỏi: "Chuyện gì?"
"Ra đây" Giang Trừng ở bên ngoài nói.
Nguỵ Vô Tiện thở dài, đè nén cảm giác đau trướng ở phần eo dưới khi ngồi dậy: "Đợi chút".
Bọn hắn ở Lang Gia, tuy nói chiến sự gian khổ, cũng may lều trại được dựng lên cũng không tệ lắm, trong lều đều có bình phong ngăn ra một khoảng, để bọn hắn rửa mặt thay quần áo.
Trước đó có gia phó lấy nước cho bọn hắn, vẫn còn một thùng to chưa dùng, Nguỵ Vô Tiện hai ba động tác cởi quần áo ra, xối nước từ trên đầu xuống, cho đến khi mình lạnh đến mức run rẩy, mới cảm thấy hồn phách trở về được một chút, hai gò má vẫn nóng đỏ.
Đợi hắn nhặt quần áo mặc lại lần nữa, đi ra khỏi lều, mới nhận ra trời đã giữa trưa, ánh nắng chói chang làm mắt hắn đau xót, đến nỗi cái trán cũng phát đau, khiến hắn phải nâng tay lên che mắt.
Giang Trừng sớm khoanh tay đợi đến sốt ruột, nhìn thấy hắn đi ra, đáng lẽ phải mắng hắn, nhưng khi nhìn rõ bộ dạng của hắn, lại ngẩn người ra.
"Ngươi..." Chàng thanh niên áo tím định nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra được.
"Ta cái gì?" Nguỵ Vô Tiện hỏi.
Giang Trừng chắc là muốn đến kể cho hắn nghe kết quả buổi đàm phán sáng nay, lúc này mặt lại nhăn nhó mấy phần.
Trong doanh trại ai cũng biết chỗ trước mắt này là lều của Nguỵ Vô Tiện, bình thường không có ai xung quanh, Giang Trừng giơ một tay lên, túm lấy hắn đến một chỗ khuất, gần như là hung dữ hỏi: "Trên người ngươi là cái mùi gì?"
Môi Nguỵ Vô Tiện giật giật, nhưng hắn không thể nói ra lời.
Hắn đột nhiên nghe thấy mùi hương của Giang Trừng.
Cũng không phải bình thường hắn không nghe thấy.
Càn Nguyên một khi phân hoá, luôn có mùi riêng của mình, nhưng bình thường mấy mùi hương này đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói chỉ là một dấu hiệu để phân biệt, không nói là thơm hay không thơm, chỉ là giúp hắn nhận ra ai với ai.
Các mùi hương này ở trong đầu hắn, xưa nay chính là Giang Trừng, là Giang Phong Miên, là Ngu Tử Diên, là Ôn Triều hoặc là Kim Tử Hiên.
Nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy mùi của Giang Trừng giống như da thuộc, giống như kim loại, giống như đầm sen và bờ sông mà hắn từng đi qua sau cơn mưa mùa hè, còn giống như phần tro tàn của gỗ bách đã cháy hết trong lư hương, sức nóng liếm cháy lớp sơn trên mặt gỗ.
Có mùi hương cuối cùng kia, là bởi vì Giang Trừng đang nổi giận.
Tất cả mùi hương ập tới mãnh liệt khiến Nguỵ Vô Tiện đau đầu.
Giang Trừng hỏi xong, nhìn dáng vẻ hắn kỳ quái, sắc mặt cũng không tốt, không khỏi buông lỏng bàn tay đang túm chặt vai áo hắn, hồi lâu, nhíu mày hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"
"Không có việc gì," Nguỵ Vô Tiện quay mặt sang hướng khác, hít một ngụm không khí trong lành hơn, "Nhắc ngươi một câu, chúng ta đang đi đánh giặc đó, Giang Trừng.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn ai nấy cũng đều thơm tho như tiểu thư khuê các hay sao?"
Lời này nói ra, điểm lo lắng này trên mặt Giang Trừng lại bị thay thế bằng sự ghét bỏ và giận dữ.
"Ngươi đừng kéo ta vào mấy chuyện vớ vẩn này," Y ghé sát vào phía bên kia của Nguỵ Vô Tiện, gần như là hung dữ nói, "Trong chiến tranh người tư thông với Khôn Trạch sẽ bị phạt năm giới tiên, trục xuất khỏi gia môn, là những quy củ Xích Phong Tôn vừa lập ra ba tháng trước, cấp trên làm cấp dưới sẽ làm theo, nếu ngươi dám vi phạm, nhất định sẽ bị phạt nhiều hơn".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, sau đó lại tiếp tục ngẩn người.
Giang Trừng vẫn nhìn hắn, ngón tay lại xoay chuyển Tử Điện trên ngón tay.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi," Nguỵ Vô Tiện cực kỳ bình thản nói, lẳng lặng lùi lại nửa bước, "Lần trước không phải phá được mấy Trạm giám sát của Ôn thị, thả ra từ địa lao không ít Khôn Trạch bị bọn chúng chiếm riêng hay sao, thậm chí còn có mấy đứa nhỏ nhà thường dân.
Ta vừa rồi đi xem thử, mấy người bị thương nặng đều là bị hạ dược, tất cả chức năng của cơ thể đều bị phá hoại, có thể trong lúc ra vào nơi đó ta bị nhiễm mùi".
Quả thực có sự việc đó xảy ra.
Sắc mặt Giang Trừng khá hơn một chút, mùi tro tàn của gỗ bách kia cũng nhạt đi.
"Nhanh đi thay quần áo," Y vẫn có chút ghét bỏ nói, "Đợi lát nữa a tỷ đến.
Nếu ngươi để tỷ ấy ngửi thấy, ta sẽ rút gân lột da ngươi".
Nguỵ Vô Tiện định nói "Ngươi mà dám", rồi lại định nói Giang Yếm Ly thực ra là Trung Dung, vốn không ngửi thấy mùi của Càn Nguyên Khôn Trạch, rất nhiều câu từ lăn qua lộn lại giữa môi răng, rốt cuộc chỉ cười nói: "Có tệ đến thế không?"
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Đầy ngập mùi Tần lâu Sở quán".
"Được rồi," Nguỵ Vô Tiện nói, "Ta đi thay vậy"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...