Cho đến khi mang thai tháng thứ ba, Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa cảm thấy có gì khác thường.
Ôn Tình lúc rảnh rỗi lại bắt mạch cho hắn, mỗi sáng sớm mang cho hắn một chén thuốc, Ôn Uyển nhảy nhót đôi chân ngắn ngủn, giám sát hắn uống xong thuốc, một ngụm cũng không được nhổ ra.
Loạn Tán Cương cho đến thành Di Lăng cũng không mua được dược liệu gì tốt, làm khó thần y vùng Kỳ Sơn không bột phải gột nên hồ, thuốc đó vừa đắng vừa ghê, khó uống đến mức khé cổ, Nguỵ Vô Tiện cũng không hỏi thứ mình đang uống là cái gì, uống xong cào cổ họng hai cái rồi cào lên bàn hai cái, việc giám sát hôm đó coi như thông qua.
Trừ chuyện đó ra, Nguỵ Vô Tiện nên chạy thì chạy, nên nhảy thì nhảy, nên ăn nên uống đều không quên, có khi cứ ở trên giường đá trong Phục Ma động, ôm sách cổ hoặc pháp khí bắt đầu nghiên cứu, khi ra khỏi động không phải quá nửa đêm, bầu trời đầy sao, thì cũng là rạng sáng ngày hôm sau.
Dần dần đông đi xuân đến, ngọn nến cuối cùng trong Phục Ma động cháy đến hết, Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, nghe bên ngoài có mấy con chim không biết từ đâu đến hót líu lo.
Hắn đi ra ngoài động, xa xa thấy Ôn Uyển, bị trồng trong ruộng củ cải cách đó non nửa khắc, đang bò ra khỏi cái hố trồng củ cải của nó.
Nguỵ Vô Tiện trêu đùa đứa nhỏ, đất ở đó rất tơi xốp, đứa nhỏ vặn vẹo vài cái, thế mà đã chui ra được hơn phân nửa.
"Nè!" hắn gọi, "Ngươi đừng leo ra nha! Leo ra rồi sẽ không cao được!"
Hắn vừa kêu, vừa nhấc chân đi về hướng đó, không ngờ vừa dợm bước, đột nhiên cảm thấy ở bụng dưới giống như bị người ta đạp cho một cái.
Đạp một cú rất mạnh bạo, như muốn lấy mạng vậy.
Cơn đau đó còn chịu đựng được ở bước đi đầu tiên, đến bước thứ hai lại giống như mồi lửa rơi vào trong thùng dầu, cơn đau che trời lấp đất ập đến, đột ngột nuốt chửng xé toạc mọi dũng khí và sức chịu đựng.
Hai chân Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, khuỵu trên mặt đất, đối mặt với Ôn Uyển vừa mới chui ra đi tới.
"Tiện, Tiện ca ca?" Ôn Uyển mở to đôi mắt ngây thơ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
"Tìm Ôn Tình," Nguỵ Vô Tiện vừa nghiến răng rặn ra mấy chữ, vừa chụp lấy bả vai Ôn Uyển, nhìn gương mặt đứa nhỏ bắt đầu nhăn nhó dưới sức lực của cánh tay hắn, nhưng không dám thả lỏng một chút nào, "Ngay bây giờ...!nhanh lên!!"
Sau đó không hề bất ngờ khi trước mắt hắn tối sầm, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh của mặt đất ẩm ướt ngày xuân.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, Ôn Tình ngồi ở cạnh giường, mặc bộ quần áo giống như làm nông, tay áo xăn một nửa, khoanh tay nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện kéo chăn lên che qua đầu, ngăn cản ánh mắt của nàng.
Hồi lâu, hắn ở dưới lớp chăn rầu rĩ hỏi: "Còn sống không?"
Ôn Tình hừ lạnh một tiếng, nói: "Tự ngươi nói xem".
Phản ứng như vậy chứng minh là không có chuyện gì, Nguỵ Vô Tiện không nói lời nào, một tay để lên bụng, nằm dưới chăn giả chết, lại nghe Ôn Tình nói: "Nếu ngươi không muốn, cho dù chỉ có một tia nhỏ không muốn...!thì bây giờ vẫn còn kịp".
Nghe thế Nguỵ Vô Tiện kéo chăn xuống, quay đầu nhìn nàng: "Tại sao ta không muốn?"
Ngoài dự đoán, Ôn Tình im lặng thật lâu một hồi, mới mở miệng.
Nàng nói: "Muốn so với không muốn phiền toái hơn rất nhiều".
Trên mặt Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười bình thản: "Nói nghe thử một chút?"
Ôn Tình nói: "Nam tử Khôn Trạch bình thường vốn đã không thể so với nữ tử, hông quá hẹp, nhiều nhất đến khoảng bảy tám tháng là phải sinh ra, bởi vậy ở giai đoạn thân thể này của ngươi, phải bồi bổ thường xuyên, mới có thể phát triển toàn diện.
Mà ngươi rõ ràng lại là một Khôn Trạch giả..."
Nguỵ Vô Tiện chỉ một ngón tay vào bụng mình: "Nó đã ở trong này rồi, ta làm sao là một Khôn Trạch giả?"
Ôn Tình phất tay ngắt lời hắn: "Thân thể ngươi khác thường, chẳng qua do việc sử dụng thuật pháp nghịch chuyển âm dương gây ra, nói cho cùng là có một viên kim đan hỗ trợ ngươi phân hoá, đợi đến lúc bắt đầu bắt rễ vững chắc, thì kim đan lại không còn.
Sớm biết như thế, lúc trước không nên cho ngươi..."
"Đừng đào lại mấy chuyện vụn vặt vô ích đó nữa," Nguỵ Vô Tiện khẽ nói.
Ôn Tình cũng thản nhiên nói: "Lúc này không đào lại, đợi ngươi sinh con ra, nó phải có một đoạn ruột còn treo ở bên ngoài, ta xem ngươi làm thế nào".
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt: "Ta đương nhiên xem ngươi làm thế nào thì làm thế nấy".
Ôn Tình nghiến răng: "Ta cũng không phải học chuyên về khoa này, ta làm sao biết!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Dù sao không trồng củ cải nhàn rỗi như vậy, học thêm một khoa nữa cũng tốt".
Ôn Tình lần này hiếm khi không đối đầu với hắn, cứ thế khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn, hồi lâu, hỏi: "Ngươi coi như đã nghĩ kỹ hết rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta đã nghĩ kỹ từ lâu rồi".
Dừng một chút, chịu đựng ánh mắt chăm chú của Ôn Tình, hắn lại nói: "Thật ra...!cũng không thể nghĩ kỹ hết.
Nhưng tạm thời cứ nói như vậy đi, lúc ngươi mổ lấy kim đan của ta ra, là ta đã nghĩ kỹ rồi."
Ôn Tình nhìn hắn, nặng nề thở dài một hơi, sau đó lại hít vào một hơi.
Nàng cúi người, từ mép giường lấy ra mấy tấm khăn đã giặt sạch, ném lên người Nguỵ Vô Tiện: "Tắm rửa đi, bọn họ đã nấu nước ấm cho ngươi".
Tạm dừng một chút, mũi nhăn lại, nàng lại nói: "Ngươi ngửi thử trên người ngươi...!ngươi muối dưa ở trong Phục Ma động hay sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện vô tư, cợt nhả nói: "Không ngửi thấy".
Thùng tắm chắc là cũng được làm từ gỗ mới, vẫn còn mang mùi gỗ ngai ngái.
Thời tiết ấm dần, nước cũng lâu lạnh hơn, hơi nước dày đặc trong không gian nhỏ hẹp, cực kỳ dễ chịu.
Nguỵ Vô Tiện hít thật sâu một hơi, cởi áo khoác ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc cởi quần chợt cảm thấy có chút không ổn, vừa cúi đầu, đột nhiên phát hiện giữa hai chân đều là vết máu đã khô, ngoằn ngoèo xuống đến đầu gối và bắp chân.
Hắn hơi run run, lấy tay vịn vào thùng tắm bên cạnh, lát sau, từ từ bước vào.
Nước rất nóng, nóng đến mức hắn gần như chịu không nổi, chân hắn đang ở trong nước, vết máu không trôi đi, sắc màu đỏ sậm đâm vào trong mắt hắn, khiến hắn lặng lẽ ôm lấy đầu gối, nhằm mắt không nhìn.
Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu, nói với vùng bụng vẫn còn bằng phẳng kia: "Ngươi đây là...!uỷ khuất hả?"
Đương nhiên không có câu trả lời, hắn lại tự hỏi tự nói: "Nhưng ngươi một chút phản ứng cũng không có, ta có biết đâu".
Nói xong, hắn im lặng đợi một lát, sau đó lấy bồ kết ra tay, chậm rãi kỳ sạch vết máu trên da thịt.
Động tác của hắn rất chậm, vết máu khô cũng rất khó rửa sạch, không biết làm sao chà rửa mệt rồi, tựa đầu vào thành thùng tắm, xuất thần nhìn trần nhà.
Trời chiều bên ngoài dần tối xuống, ánh hoàng hôn đỏ vàng trải dài trên khung cửa sổ sần sùi, loáng thoáng có tiếng người cười nói.
Những phụ nữ Ôn gia làm mẹ, làm vợ đó hẹn nhau đến phòng bếp đơn sơ để nấu cơm, thỉnh thoảng chợt có mùi thơm cay nồng truyền đến.
Trên Loạn Tán Cương cho dù thiếu đủ thứ, nhưng không bao giờ thiếu ớt, Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu ngửi một hồi, đang định nói mình nằm cả một ngày, hẳn cũng là đói bụng, đột nhiên cảm thấy dạ dày nhói lên một cái.
Tiếng nước đổ "rào" một cái, Nguỵ Vô Tiện vịn vào thành thùng tắm, che miệng kềm nén một trận, không nhịn được, hướng ra bên ngoài ói mịt mù trời đất.
Hay ha, hắn nghĩ, ngươi đây rầu rĩ nửa ngày, đột nhiên phản ứng cũng có chút kịch liệt rồi.
Thật giống như vị phụ thân kia của ngươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...