Khi Lam Vong Cơ mở mắt dậy thì trời vẫn chưa sáng.
Màn che đầu giường buông xuống che khuất đi sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa, bàn ghế trong Tĩnh thất còn được giấu đi bởi bóng tối mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút hình dáng.
Không phải tự nhiên tỉnh là mà là do nóng khiến y tỉnh dậy.
Bên tai truyền đến hơi thở bình ổn, y rũ mắt nhìn, không có gì bất ngờ khi thấy một mái tóc gần bên mình.
Ngụy Vô Tiện ngủ rất say, nửa gương mặt đều chôn vào trong chăn, là trong chăn của y.
Sau thu trời dần se lạnh, cho dù trong phòng ấm áp nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên cảm thấy lạnh.
Lam Vong Cơ đắp hai tấm chăn lông ngỗng lên cho hắn rồi để thêm cái áo lông cáo kia ở trên cùng để giữ ấm.
Nhưng đêm khuya lúc Ngụy Vô Tiện đang mê man, tay chân hắn rét run, theo bản năng rúc người vào chỗ nào ấm áp.
Bởi vậy, hơn nửa tháng nay, mỗi lần Lam Vong Cơ tỉnh dậy tám chín phần đều thấy tay chân Ngụy Vô Tiện nằm gọn trong chăn y, hắn nghiêng người áp sát vào cánh tay y ngủ say sưa.
Vốn dĩ hai người chia chăn ra ngủ, nhưng Ngụy Vô Tiện là mang bộ dạng thế này đây, hắn luôn không đắp kín chăn, áo choàng ở phía trên tuột ra hơn phân nửa, rơi vào một góc tường.
Lam Vong Cơ nhíu mày, sợ hắn như vậy vào ban đêm thì sẽ bị cảm lạnh, những cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết.
Y vốn định rút tay ra, đem Ngụy Vô Tiện nhét vào cái chăn thật dày thêm một lần nữa.
Nhưng y vừa cử động thì dường như Ngụy Vô Tiện lại phát giác ra, càng giữ chặt cánh tay của y hơn, hắn vùi hết cả mặt vào chăn của y.
Mỗi lần cử động như thế là Lam Vong Cơ lại có thể cảm nhận được rõ ràng, cách lớp áo mỏng kia, y có thể cảm nhận được gương mặt ấm áp đang đè lên vai mình.
Do vậy y đành ngưng mọi cử động, im lặng hồi lâu mới vươn tay kéo chăn và áo choàng của đối phương qua, phủ chồng lên cái chăn của mình, lúc này mới giúp người kia tránh được cảm lạnh.
Giờ đến khi trời sáng còn phải mất một lúc, Lam Vong Cơ cũng nằm im không nhúc nhích.
Y không muốn làm Ngụy Vô Tiện giật mình, nên để cho hắn ngủ thêm một lát nữa.
Dù sao thì y cũng tỉnh rồi nên không thấy buồn ngủ nữa, y nằm thẳng tắp ở trên giường, nhìn chằm chằm cái màn che bên giường cùng sắc trời đang sáng dần sau bức màn ấy, y suy nghĩ trong đầu xem thử hôm nay sẽ xử lý những công việc gì...Ánh mắt y rơi vào người đang ngủ say bên cạnh.
Bọn họ đang ở rất gần nhau, do vậy y có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng gò má hơi ửng hồng kia, áo choàng mềm mại khẽ cọ qua hàng mi theo nhịp hô hấp lên xuống.
Lam Vong Cơ không biết mình đã ngắm bao lâu, có lẽ đã rất lâu cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt thôi.
Sau đó y tỉnh táo lại, kéo xa khoảng cách giữa mình và đối phương, dường như khoảng cách khi nãy của hai người chỉ là một lóng tay, cả hai gần như là chạm vào mặt nhau, y cẩn thận rút tay ra, hơi chật vật đẩy chăn ra rồi bước xuống giường.
Cái lò sưởi bằng người kia đi rồi nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không tỉnh giấc, hắn chỉ nhíu mày hừ hừ hai tiếng, cảm thấy hơi lạnh nên hắn rúc cả người vào trong chăn, để lộ ra những sợi tóc đen rụng trên gối.
Nhưng Lam Vong Cơ không có thời gian để ý đến phản ứng của hắn, y cấp bách lao khỏi phòng ngủ, đi vòng ra sau thư phòng vội vàng tắm rửa.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Lam Vong Cơ đã mang một dáng vẻ chỉn chu, lúc bước ra cửa y lại quay về phòng ngủ nhìn Ngụy Vô Tiện một chút, thấy đối phương nằm yên trong chăn thì mới yên lòng rời khỏi Tĩnh thất.
Ngày mai sẽ tổ chức Thanh Đàm hội cho nên Vân Thâm Bất Tri Xứ đã bận rộn từ sáng sớm, chúng đệ tử thì thẩm tra đối chiếu danh sách, rồi ngày mai sẽ bàn bạc với các gia phó của mỗi gia tộc.
Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ không sắp xếp chỗ ngủ cho các vị gia chủ như Kim Lân đài, đồng thời cũng sẽ không làm yến hội quá lớn để chiêu đãi khách.
Do vậy nên đa số các gia chủ sẽ ở lại trong quán trọ dưới chân núi Cô Tô, khi nào thương nghị thì mới đến.
Dù hội nghị đơn giản nhưng những lễ nghi tiếp khách rườm rà vẫn luôn phải cân đối, hoàn hảo.
17/02/2022.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...