Hơn một năm trước, Lam Vong Cơ từng có suy nghĩ này: Để đề phòng tiên môn nơi đó làm ăn thất trách, từng đài quan sát cần phải có người theo giám sát.
Không chỉ có đại tiên môn phụ cận giám sát mà tốt nhất là nên vượt khu vực.
Ví dụ như đài quan sát xa xôi của Cô Tô, thì mời người Thanh Hà hoặc Vân Mộng đến đấy trông coi, lúc này mới tránh được việc qua mắt người khác, nhất định công bằng.
Đầu năm lúc y hỏi qua ý kiến các vị trưởng bối trong nhà, nhưng lúc ấy lại bị phản đối kịch liệt, kiên quyết không chịu nhượng bộ, lên án mạnh mẽ cái ý nghĩ hoang đường của Lam Vong Cơ, làm vậy chính là làm lung lay cơ nghiệp trăm năm của Lam thị.
Do đó, sau khi thảo luận cùng Ngụy Vô Tiện, lại hỏi qua ý kiến của Lam Hi Thần, y đổi thành cách khác: Lấy độc trị độc, lấy lùi làm tiến.
Bấy giờ, y ở trong thư phòng, đưa địa đồ phân bố hơn hai trăm đài quan sát cho các trưởng bối Lam thị, đánh dấu những nơi xa xôi, những nơi các đại thế gia khác khó quản lý, tất cả đều quy cho Cô Tô Lam thị nắm giữ.
Ước chừng số đó còn chiếm nhiều hơn một phần ba tất cả số đài quan sát.
Các vị trưởng bối ngồi đây đều kinh hỉ, tỉ mỉ xem xét địa đồ, thảo luận cùng nhau: Phần lớn các đài quan sát này đều ở những nơi xa xôi, nhưng cũng có không ít nơi là chỗ tiếp giáp với các thế gia khác, hơn nữa còn có nơi là vùng nội địa hoặc vùng phía sau lưng của các thế gia.
Nếu Lam thị toàn quyền phụ trách các đài quan sát ở những nơi này, vận hành thỏa đáng thì có thể thu được một lợi ích khổng lồ khỏi cần nói cũng biết.
Lam Khải Nhân nhìn bản đồ này, không khỏi nhíu mày, vuốt râu hỏi "Nếu con làm như vậy, các thế gia khác có dị nghị gì không?"
Thân là Tiên đốc, lẽ ra nên công bằng, tuy rằng đa số đài quan sát khó mà phân chia cho các tiên gia khác, nhưng cũng không phải là không thể phân chia.
Nếu cai quản quá nhiều thì sẽ coi như làm tư lợi cho gia tộc.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trước có Ôn Nhược Hàn, sau có Kim Quang Thiện với Kim Quang Dao, tiên đốc nào mà không phải như vậy? Cái này chính là một quy tắc ngầm không thể nói bằng lời.
Hơn nữa, căn bản là Tiên đốc nên xử lí chuyện đài quan sát để tránh những chuyện thất trách này, Lam Vong Cơ làm như vậy cũng không có gì là không ổn.
Đối mặt với sự chất vấn của thúc phụ, Lam Vong Cơ vẫn nghiêm túc hồi đáp "Cô Tô Lam thị bỏ đi quyền lợi độc quyền trong chuyện dạy học.
Các thế gia khác có thể dị nghị, nhưng vì lợi ích của việc dạy học, nên sẽ tán thành.
Chẳng qua cũng chỉ là xem xét lợi, hại, được, mất thôi, thúc phụ không cần lo lắng"
Nói cách khác, đâycũng chỉ là cuộc đàm phán lợi ích nhẹ nhàng với Huyền Môn thôi.
Lúc này Lam Khải Nhân mới buông bàn tay đang vuốt chòm râu, ông nhìn Lam Vong Cơ một chút cũng không nói gì thêm.
Mà các vị trưởng bối kia đều tán thành, sai người cất giữ địa đồ rồi bắt đầu thảo luận, phân chia nhân thủ trong tộc để đi đóng giữ ở những đài quan sát xa xôi này.
Tiếp đó là bàn chuyện trong nhà.
Lam Vong Cơ không nhúng tay vào nữa mà ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn huynh trưởng nói chuyện, đưa ra vài lời đề nghị sau đó cùng nhau tán thành! Tiếng thảo luận trầm thấp, nội dung dài dòng, Lam Vong Cơ nhấp một ngụm trà, nhìn về tấm bình phong ngay sau lưng.
Dưới chân tấm bình phong có rơi một nhúm lông đỏ.
Đến giữa trưa, cuộc thảo luận về những chuyện quan trọng trong Tĩnh thất mới kết thúc.
Các vị trưởng bối lần lượt đứng dậy, cáo từ gia chủ và tiên đốc, cùng nhau rời đi khỏi sân Tĩnh thất.
Lam Khải Nhân ở lại cuối cùng, cũng chẳng vội rời đi mà là nhìn thoáng qua hai đứa cháu trai của mình, sau đó ánh mắt là rơi vào tấm bình phong phía sau Lam Vong Cơ, ông khẽ hừ một tiếng, nói "Mùi thuốc nồng nặc"
Lam Vong Cơ đứng dậy muốn hành lễ xin lỗi, nhưng Lam Khải Nhân đã đứng dậy, cũng không cho y cơ hội xin lỗi hay giải thích.
Lúc chuẩn bị rời khỏi Tĩnh thất, ông chần chờ, quay đầu nhìn sang Lam Vong Cơ, nói "Bọn họ đều nói ta dạy ra một cặp cháu trai xuất sắc.
Cô Tô song bích, đều là người quyền cao chức trọng, Huyền Môn Bách gia không ai sánh bằng" Ông lắc đầu "Ta...rốt cục cũng đã già rồi.
Cho dù quyết định hôm nay của các con là đáng khen hay đáng chê...Cứ để cho người đời sau kết luận đi"
Ông nói xong, Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần cùng nhau hành lễ với ông.
Lam Khải Nhân đáp lễ, sau đó rời khỏi Tĩnh thất.
Chờ đến khi thân ảnh của các vị trưởng bối hoàn toàn biến mất khỏi cửa Tĩnh thất, hai huynh đệ họ đang đứng ngoài hành lang mới nhìn nhau.
Rốt cục thì giờ phút này Lam Hi Thần cũng có thể thở dài một hơi, dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Vì cuộc thảo luận trong Tĩnh thất hôm nay mà hắn đã căng thẳng từ hôm qua, cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
Mấy vị trưởng bối kia ngoan ngoãn như vậy cũng ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng không nằm ngoài tầm giải quyết, do vậy, lần thảo luận này xem như là kết thúc mỹ mãn.
"Huynh trưởng" Lam Vong Cơ đỡ cánh tay của hắn "Về phòng nghỉ ngơi đi"
Lam Hi Thần cười lại với y, lắc đầu nói "Không đáng ngại.
Ngày mai ta đem các danh sách người Cô Tô Lam thị trấn các giữ đài quan sát, đóng thành sách rồi giao lại cho ngươi"
"Làm phiền rồi"
Lam Hi Thần đang tính cáo từ quay về ngủ một giấc thì chợt nhớ tới lời khi nãy của thúc phụ, hắn không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua bức bình phong trong phòng, cười nói "Ngụy công tử...chắc là nghị sự dài dòng quá nên đã ngủ rồi đây mà"
Mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia bất lực.
Nghị sự lâu như vậy, sau tấm bình phong cũng không có tiếng động gì, tiếng uống nước cũng không nghe.
Tám chín phần là Ngụy Vô Tiện đã ngủ rồi.
Y trả lời "Chắc có lẽ do hôm nay thức dậy hơi sớm"
Lam Hi Thần cười nói "Chăm sóc hắn cho tốt" sau đó lại dừng một lát, nhớ tới vẻ mặt do dự, chất vấn của trưởng bối trong ngày hôm nay, hắn liền quay sang, chân thành nói với Lam Vong Cơ "Chuyện trong nhà, đệ không cần quá lo, cứ cho qua đi.
Huynh trưởng sẽ luôn đứng về phía đệ"
Thần sắc Lam Vong Cơ khẽ thay đổi, hai tay giao nhau ở trước ngực, trịnh trọng cúi người bái một cái thật sâu đối với huynh trưởng của mình.
Lam Hi Thần vỗ vai y, sau đó cũng rời khỏi Tĩnh thất.
10/02/2022.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...