Giữa tháng tư, thuyền đã đi qua Vị Lăng, Quá Duy.
Lúc trước Ngụy Vô Tiện đã từng đề cập qua những nơi này, hắn nhất định phải đến xem tận mắt một lần cho biết.
Ở đây, từ xưa đã có ca nữ hát hò, thi nhân ngâm thơ.
Hai bên bờ sông luôn có thể bắt gặp khinh ca mạn vũ*, văn nhân mặc khách*, mùi rượu thì nồng đậm thơm phức, đây cũng từng là thị trấn của Bất Dạ Thiên tiếng tăm một thời.
*Khinh ca mạn vũ 轻歌曼舞: người hát hay, múa giỏi.
Văn nhân mặc khách 文人墨客: chỉ người có tài văn chương tốt.
Tiếc rằng, sau thời gian chờ đợi, lúc hai bọn họ đến nơi thì trời chỉ toàn sương mù và mưa, tầm mắt bị che phủ bởi làn sương mỏng và rất khó nhìn thấy.
Hơn nữa, hiện tại hai người đã đi thuyền hơn hai mươi ngày, chỉ còn mấy ngày nữa là có thể đến Cô Tô.
Sự hào hứng của Ngụy Vô Tiện đã biến mất mà thay vào đó là sự mệt mỏi.
Thuyền vừa cập bến chưa lâu, trời còn chưa tối thì người này đã núp trong chăn ngủ mất rồi.
Lam Vong Cơ thấy vậy thì cũng không đánh thức hắn, y chỉ tới đầu thuyền và nhỏ giọng hỏi người chèo thuyền về quán rượu có tiếng ở bến đò này.
Khi đến nơi thì trời cũng đã tối.
Các quán rượu san sát hai bên bờ sông đều đã sáng đèn.
Ngụy Vô Tiện bối rối, hắn cảm thấy thuyền dừng lại nên hỏi một câu "Lam Trạm...Sao vậy?" Lam Vong Cơ đắp chăn cho hắn, y nói khẽ "Lâm Lăng Tạ thị biết ta với ngươi đến đây".
truyện ngôn tình
Khi nãy đã có một phong thư gửi tới để mời hai bọn họ đến dự tiệc.
Tính ra Lâm Lăng Tô Thị này cũng có một câu chuyện dài, lúc trước Tô thị là gia tộc quản lý tiểu thế gia này, nhưng mấy năm trước, gia chủ Tô thị là Tô Thiệp đã bị giết ở Miếu Quan Âm, từ đó đến nay thì Tô thị vẫn chưa gượng dậy nổi, trước đây thì phục tùng vị Tiên đốc tiền nhiệm (Kim Quang Dao) để rồi cùng nhau thân bại danh liệt.
Tất cả đã tan đàn xẻ nghé, thế sự thay đổi quá lớn.
Mặc dù Tô thị đã suy sụp nhưng nơi đây không thể như rắn mất đầu được.
Dù sao thì nơi đây cũng là một nơi phồn hoa, không chỉ có nhiều thường dân mà còn có nhiều tu sĩ, nếu để một thế gia không hiểu chuyện đến đây quản lý thì nhất định sẽ trở nên lộn xộn.
Vậy nên Lam Vong Cơ cho một gia tộc nhỏ có tiếng ở nơi này thay thế vị trí của Tô thị, tức Lâm Lăng Tạ thị bây giờ.
Tuy thư gửi đến nói là mời dự tiệc, nhưng thật ra nguyên nhân chính là mời hai người họ đến để thảo luận về mấy chuyện linh tinh về các cuộc săn bắn của Bách gia, với nhờ hai người góp y cho họ một số chuyện công vụ vặt vãnh, dù sao cũng là những chuyện nhỏ nên Lam Vong Cơ không cần phải hao tổn quá nhiều sức.
Mặc dù cũng có sự tiến cử của nhiều người, nhưng gia chủ của Tạ thị này cũng là người không chịu thua kém, trong vòng hai năm đã có thể ngồi yên ở vị trí đệ nhất thế gia ở Lâm Lăng.
Lâm Lăng vốn gần Cô Tô, hiện giờ Lam thị có ân với Tạ thị nên không có gì bất ngờ khi hai gia tộc này thân thiết.
Tuy nhiên, tuyến đường thủy của nơi này rất phát đạt, là nơi quy tụ văn nhân mặc khách với thương nhân ở nhiều nơi.
Mà trước kia thì Tô thị có quan hệ rất tốt với Lan Lăng Kim thị, đã từng lấy nơi này để giao dịch với Kim thị, nếu như bây giờ muốn cắt đứt quan hệ với Kim thị thì Tạ thị với bách tính nơi đây sẽ chịu thiệt.
Cho nên đến bây giờ Tạ thị vẫn giữ mối quan hệ giao dịch với Lan Lăng Kim thị, mà chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ sự bao dung của Cô Tô Lam thị đối với các tiểu thế gia dưới trướng mình.
Lam Vong Cơ cũng không để ý đến chuyện này, y cảm thấy chuyện này cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Lâm Lăng Tạ thị lại mười phần cảm tạ sự rộng lượng của Tiên đốc, trước đó bọn họ cũng đã từng nhiều lần mời y đến đây để biểu lộ sự biết ơn.
Nhưng Lam Vong Cơ đã từ chối bốn năm lần, tuy vậy như gia chủ của Tạ thị lại quá mức nhiệt tình, cứ bảo y là tới ăn một bữa tiệc là được rồi.
Vậy nên y không thể từ chối nhiều lần, thế là y đành nhận lời một lần để giữ thể diện cho Tạ thị, cho nên hôm nay Lam Vong Cơ quyết định đến đó.
Nói rồi y nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngáp ngắn ngáp dài, hai bọn họ thật vất vả mới đi qua Tần Hoài, nếu không nếm thử chút thức ăn thì sau khi trở về Ngụy Anh sẽ rất tiếc nuối.
"Ngươi không cần bận tâm, tiệc thì chắc chắn sẽ có món ngon, đặc sản để chiêu đãi khách, hơn nữa trên đường về, nếu thích thì cũng có thể đem thêm chút gì đó về".
Sau khi y nói xong, Ngụy Vô Tiện mơ màng ngắm y dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, hắn đang suy nghĩ về Lâm Lăng Tạ thị kia.
Tất nhiên là hắn cũng đã từng nghe qua cái tên này, cũng biết sơ sơ về nội tình trong đó.
Vậy nên hắn khoát tay, bĩu môi "Vậy...vậy ngươi đi mau đi".
Lam Vong Cơ gật đầu, nói khẽ "Ta sẽ về sớm".
Nói xong, y lại đưa tay kiểm tra trán của Ngụy Vô Tiện, sau đó đỡ hắn dậy uống một chén trà nóng và uống thuốc, tiếp là đỡ hắn nằm xuống giường lần nữa rồi y mới thổi tắt ngọn đèn và rời khỏi con thuyền.
Lúc xuống thuyền y vẫn không yên tâm nên đã lấy bùa phòng hộ ra dán ở đầu thuyền.
Lam Vong Cơ chậm rãi đi xa, còn Ngụy Vô Tiện ở trong thuyền thì trở mình qua lại, quấn lấy chăn rồi tiếp tục ngủ.
Hắn đã quen ngủ với những đợt sóng như vậy.
Lúc trước ở Liên Hoa Ổ, bắt cá, hái sen với các sư đệ mệt rồi thì hắn nằm trên thuyền đánh một giấc, hôm sau tỉnh lại thì chính hắn cũng không biết mình đã trôi dạt đến nơi nào.
Hắn ngủ, tiếng sóng nước êm ái gõ nhẹ lên thân thuyền vọng qua màng nhĩ rồi lấp đầy những giấc mơ của hắn.
Bốn phía yên tĩnh, hắn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ, nhưng cũng có thể chỉ trong khoảng thời gian một tách trà.
Con thuyền bỗng lắc lư mạnh, thì ra là có một con thuyền kế đó lướt qua làm tung nước sông lên cũng như mang theo một tiếng đàn tỳ bà lướt qua.
Ngụy Vô Tiện nửa tỉnh nửa mê, khó khăn lắm hắn mới nghe thấy câu hát cuối cùng kia.
"Tu tác nhất sinh biện, tẫn quân kim nhật hoan" Chỉ là một câu hát bình thường, nhưng khi cất lên với mười ngón đàn thì đúng là xé lòng.
Ngụy Vô Tiện hơi hé mắt ra, hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, Lam Vong Cơ vẫn còn chưa về nữa, thế là một lát sau hắn liền rúc vào ổ chăn.
Tiếng tỳ bà ngưng, chỉ là con thuyền ấy lại vang lên những lời nói của các nữ nhân nọ, để rồi rơi vào tai Ngụy Vô Tiện những âm thanh rất rõ ràng.
Bên ngoài bến đò, vó ngựa, bánh xe nhộn nhịp, nữ nhân trong tửu lâu vui cười mời rượu, xen lẫn tiếng hò hét của đám nam nhân.
Ồn ào nhất vẫn là những chiếc thuyền đang qua lại.
Bọn họ đậu thuyền ở nơi ít người, nhưng những chiếc thuyền gần đó thì lại đầy người, gió lùa, nước lớn, tất nhiên sẽ có những trận rượu đầy tiếng hò hét.
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nhắm chặt mắt rồi vùi đầu vào chăn, thầm phàn nàn: Đám nam nhân uống rượu này thật không có ý tứ, ca hát một khúc còn thấy hay hơn.
Đêm càng tối, nhưng những quán rượu ven bờ vẫn tiếp khách không dứt, càng lúc càng náo nhiệt.
Ngụy Vô Tiện lăn lộn trong chăn, hắn cảm thấy ván thuyền cứng quá, thật khó chịu.
Bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm, xen lẫn với một mùi son phấn thoang thoảng.
Chẳng lẽ là có vị công tử nào đó say xỉn rồi làm đổ rượu xuống sông Tần Hoài sao.
Rượu hòa vào nước, tạo nên một hương thơm êm dịu cho dòng sông.
Thật lãng phí...Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Những ánh mắt mê hoặc của nữ tử mời rượu, mùi hương trên người nữ nhân khẽ bay vào mùi rượu, khiến rượu mang theo mùi son phấn nhưng cũng có một một hương vị gì đó nữa.
Vân Mộng cũng có, nhưng chắc chắn kém hơn Tần Hoài.
Hắn vô thức liếm môi, nhưng tiếc là không thể uống rượu được, hắn bĩu môi rồi lấy chăn phủ lên đầu để không ngửi thấy nữa.
Hắn lại ngủ, khi cơ thể đã mệt mỏi thì có ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Hôm nay hắn đã ngủ hai ba canh giờ, đầu nặng như thể có chì, thân thể thì như đang dính nước mưa, nặng nề đến mức hắn không muốn cử động.
Nhưng trong mấy lần mê man gần tỉnh thì hắn lại ngửi thấy mùi rượu.
Hắn nói trong mơ "Vậy cũng có thể tạm tính là đã nếm thử rượu Tần Hoài rồi, ngửi thôi cũng say mà".
Đột nhiên con thuyền bị lay động, Ngụy Vô Tiện ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, hắn biết rằng đây là rượu của Cô Tô.
Lâm Lăng có nhiều món ngon nhưng lại không có nhiều loại rượu.
Rượu của Cô Tô thì nức tiếng gần xa, nhiều người ở Lâm Lăng cũng dùng nó để đãi khách.
Dù chưa uống qua nhưng khi ở Cô Tô thì hắn đã ngửi thấy vài lần cho nên rất quen thuộc.
Ngoài Thiên Tử Tiếu còn có Bán Nguyệt Tuyền, Đào Hoa Tiên, Cổ Tam Bạch...!nó có vị giống như hoa đào, thêm một chút ngọt, mùi rất thơm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...