Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~
Series Kỷ - Tiện tân hôn lại tiếp tục lên sóng ~
Mỗi phần ngắn ngắn thôi nhưng cute thì cực kỳ cute~~~
Hi vọng mọi người sẽ cùng yêu thích ^^
Mừng 521 của năm 2020 ^^
~~~ start reading~~
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, đột nhiên nói: "Chờ chút, không đúng, ta phát hiện một vấn đề.
Động tác của Lam Vong Cơ tạm chậm lại, nghe hắn nói chuyện: "Cái gì."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta chợt nhớ ra... a a! Lam Trạm, ngươi, ngươi không thể để ta nói nói sao..."
"..." trán Lam Vong Cơ chảy xuống một giọt mồ hôi, nói: "Xin lỗi, ta không nhịn được."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe y xin lỗi đã mềm lòng, nâng cánh tay bủn rủn lên, dùng tay lau sạch mồ hôi trên mặt y, nói: "Đừng đừng, ta cũng đâu trách ngươi. Không nhịn được, vậy thì đừng có nhẫn, ngươi lại làm một hồi nữa đi a a a!"
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã đâm hắn mười mấy nhát, húc cho Ngụy Vô Tiện trực tiếp gào khóc, khóe mắt ướt nước.
Cuối cùng, Lam Vong Cơ nằm trên người hắn, hơi cúi đầu, hô hấp vẫn như cũ, không nặng nề, nhưng bất động.
"Hửm?" Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, nặn ra hai giọt nước mắt, trong giọng nói có chút đáng thương: "Giờ có thể nói rồi chứ? Vậy ta nói nhá."
Lam Vong Cơ: "Ngươi nói."
Ngụy Vô Tiện điều chỉnh hô hấp chút, rồi nói: "Ngươi vừa mới nói, năm đó ở núi Bách Phượng, là ngươi hôn ta,"
Lam Vong Cơ: "... Ừm."
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt y có chút xíu biến hóa.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục: "Nhưng mà, nhưng mà không đúng nha, mùi trên người ngươi thơm như thế, sao lúc ấy ta lại không phát hiện ra?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện càng nói càng hăng say, thậm chí còn vỗ đùi: "Đúng rồi! Ngươi nói xem, nếu lúc ấy ta nhận ra ngươi, há chẳng phải là... a a a Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi đừng không nói tiếng nào đã đánh như thế chứ a a!!"
Lam Vong Cơ mím chặt môi, hung hăng đâm vào chỗ hắn không chịu được nhất, dữ dội không chịu nổi, cũng không dám nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện thoáng tỉnh lại chút, giữ vững ý tiếp tục hỏi: "Thật đó, Lam Trạm. Ngươi có biết trên người chính mình có mùi rất thơm không? Là đàn hương."
Lam Vong Cơ: "..."
... bình thường, làm gì có người đàn ông nào lại cảm thấy người mình thơm?
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Dù sao thì, ta cảm thấy mùi của ngươi dễ ngửi cực kỳ."
... nhưng mà Ngụy Anh khen y như thế, y thật là vui.
Lam Vong Cơ nói: "Quả thực, ta không biết. Còn, mùi đàn hương, Tĩnh thất có đốt."
Ngụy Vô Tiện nghĩ chút, thấy cũng phải, gật đầu: "Người ta hình như không tự ngửi được mùi thơm của chính mình, phỏng chừng, cũng chẳng ai dám nói với ngươi. Nhất định là do ngươi ở Tĩnh thất quá lâu, nên mới dính cái mùi đó. Ngươi nói xem, sau này ta cũng ở Tĩnh thất lâu, có phải cũng sẽ mang mùi vị của ngươi không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "? Lam Trạm, ngươi sao lại biến to hơn rồi."
Lam Vong Cơ: "... ..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi không thể như thế được, ta sẽ bị ngươi làm hư đó. Dù ta nói là muốn mỗi ngày đều lăn giường với ngươi nhưng mà thật sự không nghĩ tới ngươi lại ô ô ô!!!"
Lam Vong Cơ quả thực không cách nào mặc cho hắn nói càng ngày càng phóng túng được nữa, cúi người xuống, hung hăng chặn miệng hắn.
Ngụy Vô Tiện dùng dằng: "Hức! Lam Trạm, ngươi quả thật là chẳng thay đổi gì... ưm ô..."
Lam Vong Cơ càng dùng sức hôn hơn, đồng thời, hạ thân cũng chẳng nhàn rỗi.
Không biết hôn bao lâu, môi Ngụy Vô Tiện mới lại lấy lại được tự do. Mắt hắn cũng mơ màng, có chút mờ mịt nhìn lên trên. Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt hắn, chiếm cứ tầm mắt hắn.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc: "Lam Trạm, hình như ta biết tại sao rồi."
"..." Lam Vong Cơ cũng không ngờ, hắn vẫn còn để ý chuyện này, bị hắn nói thế, có chút tò mò, hỏi: "Tại sao?"
Ngụy Vô Tiện thật lòng nói: "Tại vì ngươi rất lợi hại, hôn ta đến mức ta hoàn toàn không thể nghĩ gì được nữa, đâu quản được thứ khác đâu."
Lam Vong Cơ quay mặt qua chỗ khác, lộ ra cái tai đỏ bừng bừng, nói chuyện cũng có chút khó khăn: "Ngươi đừng nói..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nói thật mà, Lam Trạm. Đấy cũng là lần đầu tiên ngươi hôn đúng không? Lần đầu tiên đã lợi hại như thế rồi? Ngươi nói thật đi, có phải ngươi cũng tự mình xem sách không?"
Lam Vong Cơ: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện nhạy bén: "Hửm?! Có xem không? Có xem hay không?"
Lam Vong Cơ: "Không xem... loại sách đó."
Ngụy Vô Tiện: "Loại nào?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Dù sao, ngươi cũng quá là lợi hại rồi, quá có thiên phú luôn. Chỉ mỗi hôn thôi đã có thể khiến cho ta dù là mắt hay là mũi toàn bộ đều không hoạt động được, trong đầu chỉ có thể nghĩ... ô ô!"
Lam Vong Cơ lại chặn miệng hắn lại.
===TBC===
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...