Vong Tiện - Tác Giả Linh Y Tích

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ 
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. 
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~

Series Kỷ - Tiện tân hôn lại tiếp tục lên sóng ~ 
Mỗi phần ngắn ngắn thôi nhưng cute thì cực kỳ cute~~~ 
Hi vọng mọi người sẽ cùng yêu thích ^^

~~~ start reading~~

Lam Vong Cơ quả thực không nghe nổi những lời nói nhảm nói xằng kia, không được mấy câu đã bị ghẹo đến mức ngồi không yên, một nhát tháo rớt mạt ngạch trên trán, đè Ngụy Vô Tiện lại, trói hắn.


Ngụy Vô Tiện bị trói, quỷ khóc sói tru một trận, giả vờ kêu lên: "Lam Trạm, Lam Trạm! ngươi nhìn cổ tay ta đi, vẫn còn đỏ đấy! Dấu vết hôm qua còn chưa tiêu đi đâu, hôm nay ngươi đã lại muốn trói ta rồi!"

"..."

Nghe thế, động tác của Lam Vong Cơ quả thật hơi chậm lại, không kiềm chế được buông lỏng tay, kiểm tra tình huống của cổ ta hắn. Chỉ thấy phía trênquả thật còn điểm đỏ, nhưng mà không phải là mới rồi bị mạt ngạch siết ra mà là do mới rồi y dùng sức bắt lấy mà có.


... nhưng mà, Ngụy Vô Tiện cũng không nói bừa. Đêm trước, hai người điên đảo trời đất xong mệt mỏi ngủ mất, mạt ngạch buộc cổ tay Ngụy Vô Tiện cứ buộc thế không cởi ra. Nếu không kịp thời bôi thuốc tốt của Lam gia thì sợ là sẽ lưu lại dấu vết mất.

Lam Vong Cơ mím môi, tự biết có chút đuối lý, thoáng chuyển mắt sang một bên, thâp giọng: "Ta sẽ nhẹ chút."

Một lọn tóc trên trán Ngụy Vô Tiện rơi xuống che một con mắt đi, hắn dùng con mắt còn lại quan sát y, phát ra một tiếng bằng giọng mũi: "Hừm?"

Chỉ thấy, mạt ngạch kia lần nữa lại dây dưa tới cổ tay hắn, lần này quả nhiên không dùng nhiều lực.

Lam Vong Cơ dặn dò: "Ngươi chớ lộn xộn nữa."

Ngụy Vô Tiện cố ý hỏi: "Cử động thì sẽ thế nào?"

Lam Vong Cơ không trả lời, một tay chìa ra kéo một đầu mạt ngạch, dùng sức buộc chặt.

Ngụy Vô Tiện hào hứng lên ngay trong chớp mắt: "A a a!! Được, được, ta nghe lời, Lam Trạm! Ta không động nữa!"

Lúc này Lam Vong Cơ mới hài lòng, lại thả nhẹ lực đạo trên tay. Cuối cùng, cái đuôi mạt ngạch kết một cái nút thòng lọng trên tay Ngụy Vô Tiện.

Y hỏi: "Thế này có đau không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không đau."

"Không đau thì không đau thật nhưng mà người nhìn." Hắn giật giật cánh tay, ngay trước mặt Lam Vong Cơ, cổ tay khẽ xoay chuyển chút, dễ dàng rút một tay ra, chớp chớp mắt cười nói: "Ta vừa kéo là rút ra liền à, vậy phải làm thế nào đây?"

Lam Vong Cơ: "..."

Nắm tay của Ngụy Vô Tiện ở trước mặt y lắc trái lắc phải, miệng thì lẩm bẩm: "Hàm Quang Quân, Di Lăng lão tổ muốn chạy trốn rồi, làm thế nào nha?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện hì hì: "Được rồi, nhìn ngươi xoắn xuýt như thế, hay là để caca đây dạy ngươi chút đi. Đến đây, Lam Trạm, ngươi cầm đầu này."

Lam Vong Cơ làm theo lời, cầm lấy.

Ngụy Vô Tiện khoa tay múa chân, nói: "Đầu tiên ngươi quấn hai vòng, ừ, trói thế này hai vòng, đúng. Buộc chặt, có thể buộc chặt chút nữa xong rồi xong rồi, đúng, chỉ thế thôi."

Mạt ngạch không chặt không lỏng, buộc vào trên tay Ngụy Vô Tiện một cách hoàn mỹ. Lam Vong Cơ rũ mắt đánh giá kiệt tác của mình.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ầy, Nhị caca, ngươi hiểu chứ?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Ừm." thái độ y như đang nghe học trên lớp.


Ngụy Vô Tiện vui vẻ, còn muốn nói nhiều mấy câu, bỗng nhiên bả vai bị người đè xuống, hắn ngửa người về sau, ngã xuống giường, hai tay cũng bị kéo lên đỉnh đầu.

Ngụy Vô Tiện: "??"

Hắn nâng mắt nhìn, Lam Vong Cơ cột cổ tay hắn vào đầu giường.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc: "Í, đây là gì? Ta đâu có dạy ngươi cái này!"

Giọng Lam Vong Cơ nhàn nhạt, nói theo bản năng: "Học một suy ba."
Nói xong mới ý thức được bản thân mình nói cái gì: "..."
Lỗ tai y lập tức đỏ ửng, đầu cũng quay qua một bên.

Ngụy Vô Tiện ngẩn người chút, sau đó phản ứng được, cười lớn, cả giường giống như cũng run rẩy theo tiếng cười của hắn: "Há há há há há trời ơi Lam Trạm, ngươi sao cũng nói mấy lời như thế chứ há há há há há há há! Lại còn bày a vẻ mặt nghiêm chỉnh như thế nữa chứ há há há há há há há!"

"..." Lam Vong Cơ mở to đôi mắt đáp: "Ta... ngươi...!"

"Ta cái gì, ngươi cái gì nha." Hai chân Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ đạp chăn, sau đó lại cong eo đụng vào y: "Nhị caca, ngươi mau nói thêm câu nữa, nói thêm câu nữa đi mà."

Lam Vong Cơ: "..."

Nín một lúc lâu, đổi lại là người thường, mặt đã sớm phải đỏ chót lên rồi, nhưng mà da mặt Lam Vong Cơ vẫn trắn nõn. Y nói có chút khó khăn: "Ngươi, ngươi chớ nói."

Ngụy Vô Tiện mặt đầy vẻ vô tội: "Ta nói gì? Ta cũng đâu nói gì đâu. Ta để cho ngươi nói, ngươi mau nói đi!"

Lam Vong Cơ: "..."

Rốt cuộc y ý thức được bản thân không thể nào nói lại được Ngụy Vô Tiện... ít nhất bây giờ là thế.

Vì vậy, Lam Vong Cơ đã lầm đường thì lầm đường cho chót luôn, cúi người, đè trán Ngụy Vô Tiện lại, há miệng, hôn.


Ngụy Vô Tiện bị y hôn, không kịp trở tay: "Ô, ngươi ăn gian! Ô ô ô..."

"..."

Lúc đầu hắn còn kháng nghị đạp đạp hai cái, chẳng bao lâu bèn an phận lại.

... hôn hắn, là một trong những phương pháp hữu hiệu nhất để khiến cho Ngụy Anh nói nhiều phải im miệng.
Lam Vong Cơ lặng lẽ nghĩ trong đầu.

=

Tiện (trêu ghẹo): "Còn có cách nào khác có thể khiến ta im miệng không?

Kỷ: Cấm ngôn.

Tiện: OxO.

===TBC===

:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!


Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận