Vong Tiện - Tác Giả Linh Y Tích

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2023 rồi ~

Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì (❁'◡'❁)

02-02

~~~ start reading ~~~

18. Nghe ngươi

Sau một buổi đi săn đêm.

Lam Vong Cơ: "Tình huống thế nào."

Ngụy Vô Tiện: "Mấy đứa nó ngủ rồi. Vẫn tốt, không bị thương, chỉ là bị sợ hãi chút... Mấy đứa nhỏ còn phải rèn luyện nhiều."

Lam Vong Cơ hơi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện cười cười ngồi xuống bên người y: "Xem ra tối nay chúng ta không được ngủ rồi."


Lam Vong Cơ: "Ta gác đêm, ngươi ngủ."

Ngụy Vô Tiện: "Tại sao không phải là ta gác đêm còn ngươi ngủ? Hiếm khi gặp được một hồi tà ma không sợ ta, ta còn muốn đấu hai chiêu với nó đó."

Lam Vong Cơ: "Cùng nhau."

Ngụy Vô Tiện: "Được."

Hắn lấy Trần Tình ra, thổi một giai điệu, thổi xong bèn nói: "Chậc, lâu quá không dùng, suy cho cùng cũng đã không còn thạo nữa."

Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi nghe ra điều gì không?"

Lam Vong Cơ: "Hơi không giống trước kia."

Ngụy Vô Tiện: "Ha, khác nhau gì nào?"

Lam Vong Cơ: "Ít đi mấy phần sát khí."

Ngụy Vô Tiện: "Đúng rồi! Ngự thi khiển quỷ, ta không có sát khí sao mà trấn áp chúng được? Nhưng mà, ngươi nhìn ta hiện tại đi, bị ngươi yêu thương, cả ngày như ngâm trong hũ mật, sát khí ở đâu ra được?"
1

Lam Vong Cơ: "Cũng tốt."

Ngụy Vô Tiện dùng sáo gõ gõ bả vai y: "Cái gì mà cũng tốt? Ta không còn lợi hại, thế là cũng tốt? Đừng có xem thường ta nha Lam Trạm, lần trước so kiếm, sau ba trăm chiêu ta mới thua ngươi đó thôi."

Lam Vong Cơ kéo hắn vào trong ngực: "Không có xem thường."

Dừng một chút, lại nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
1

Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha, cái này mà ngươi cũng nhìn thấu!"

Hắn chuyển xoay câu sáo, dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ, nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe âm thanh từ phía trên: "Ta đã từng."

Ngụy Vô Tiện hơi hé mắt: "Hửm?"

Lam Vong Cơ cầm tay hắn, cũng nắm lấy sáo trong tay hắn: "Cực kỳ không thích cây sáo này."

Ngụy Vô Tiện: "Hê hê, tiểu cổ hủ cũng rất là niên thiếu khinh cuồng nha. Vậy giờ thì sao? Vẫn không thích?"

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Bởi vì ta vẫn luôn dùng nó để thổi cho ngươi nghe? Ha ha ha, thì ra không phải chỉ một mình ta bị ngâm trong hũ mật, cây sáo quỷ này cũng bị ngươi ngọt hóa rồi."

Hắn nâng tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, sao ngươi lại ngọt thế chứ?"

Lam Vong Cơ bắt lấy tay hắn: "Đừng nháo."


Ngụy Vô Tiện nghiêm túc: "Đúng là không nên nháo. Hai đứa mình ve vãn tán tỉnh ở đây, đám tà ma kia đều đang núp trong bóng tối nhìn đấy, ầy, cơ mà thế cũng tốt, cho chúng nó hâm mộ chết luôn."

Lam Vong Cơ bật cười.

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, trước kia ngươi đi săn đêm thì sẽ thế nào? Trước khi gặp được ta ấy. CÓ lần nào gặp phải cái gì đặc biệt khó giải quyết không?"

Lam Vong Cơ: "Khó giải quyết thì có, đặc biệt khó giải quyết ..."

Y lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện: "Thế chẳng phải là mỗi lần đều làm xong rất nhanh à, sau đó ngươi về luôn?"

Lam Vong Cơ: "Cũng không."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Lam Vong Cơ: "Thuận đường ngắm phong cảnh chút."

Ngụy Vô Tiện: "Ây, thật á?"

Lam Vong Cơ: "Lạ lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Cũng không hẳn..."

Lam Vong Cơ: "Ngươi bảo ta nên nhìn ngắm nhiều chút..."

Ngụy Vô Tiện: "Ta? Trước kia ta có nói thế hả?"

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Được rồi, nói cũng đã nói rồi. Ta nói với nhiêu bao nhiêu câu, ta còn tưởng rằng ngươi không nghe câu nào cơ cơ, một câu ta bẻ thành mười câu để nói luôn đó."

Lam Vong Cơ: "Nghe."


Ngụy Vô Tiện: "Tiểu nhã chính."

Ngụy Vô Tiện: "Đến, hôn một cái?"

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, trong chớp mắt môi chạm nhau, đột nhiên hắn ra tay nhanh như chớp, ném ra ba tấm phù về một hướng.

Bùa chú nổ tung trong không trung. Cùng lúc đó, những tiếng kêu la quỷ dị truyền tới từ cách đó không xa, giống như có thứ gì đó đang liều mạng giãy dụa.

Mà Ngụy Vô Tiện vẫn đang ôm cổ Lam Vong Cơ, không nhanh không chậm kết thúc nụ hôn với hũ mật của hắn, vừa lười biếng ngẩng đầu lên vừa liếm liếm môi, nói: "Hình như bắt được rồi. Đi xem chút nhá, Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Y thuận thế ôm Ngụy Vô Tiện bay vào một chỗ sâu trong rừng.

=

Tà ma: "Trước giờ chưa từng thấy cái kiểu săn đêm như hai cái tên này." ༼;'༎ຶ ۝ ༎ຶ༽
2

===TBC===

:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!

Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận