Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì nào (❁'◡'❁)
Ngày 9/9/2021, nghỉ ngơi sau 2 tuần điều trị bệnh nhân khu cách ly.
Đăng một chút đường cho đời ngọt.
~~~ start reading ~~~
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi săn đêm bốn phương, gặp loạn chắc chắn sẽ ra tay, chuyện nhỏ nhặt nơi vắng vẻ chẳng ai muốn quản, chỉ có bọn họ đến giúp, nhưng gặp con mồi lớn một chút, vẫn có thể sẽ đụng phải tu sĩ nhà khác, thỉnh thoảng cũng gặp người quen.
Đây là lần đầu tiên sau chuyện ở miếu Quan Âm, bọn họ gặp Nhiếp Hoài Tang. Đối phương cả người mặc áo khoác xanh đập, tay phe phẩy một chuôi quạt, thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện thì thoải mái lên chào hỏi, cử chỉ khéo léo. Rõ ràng, đúng như lời đồn Ngụy Vô Tiện nghe được, vị Nhiếp tông chủ đã từng "hỏi một không biết ba" này xác thực đã khác xưa.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Ngụy Vô Tiện nói: "Hôm nay thấy Nhiếp Hoài Tang như thế, ta lại nhớ tới trước kia.
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, tỏ ý y đang nghe.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lúc chúng ta mười mấy tuổi ấy mà. Năm đó tới nhà ngươi học, trừ ta ra thì hắn chơi điên nhất đó. Nhắc tới cũng thật thú vị, hắn rõ ràng gan bé như thế, chí hướng lại thạt lớn, nhưng mà chí hướng của người khác là muốn phạt gian trừ ác, còn hắn thì thề thành khẩn muốn cả đời phong lưu tiêu dao, sung sướng tự tại!" nói đến đây, Ngụy Vô Tiện khẽ cười, "Nghe đi, ta cũng như thế mà. Lúc mười lăm tuổi, ta cũng là mơ ước trở thành anh hùng lớn đó thôi."
Lam Vong Cơ: "Con người đều sẽ trưởng thành."
Ngụy Vô Tiện: "Ừ, đều sẽ trưởng thành."
Người có thể bảo vệ mình không thể vĩnh viễn luôn bảo vệ mình, bất ngờ đôi lúc đến nhanh hơn cả ngày mai. Người cả ngày chơi chim đấu dế, bây giờ vẫn phe phẩy quạt xếp trong tay như cũ, chỉ là cuối cùng không còn là thiếu niên của hôm qua.
Cơm nước xong xuôi, hai người không dừng lại bên ngoài lâu, trực tiếp trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Thời điểm về đến nơi, đã qua giờ Hợi.
Vì săn đêm về muộn, chuyện này là có nguyên nhân, đương nhiên không tính là phạm cấm, vốn chỉ cần chào hỏi với môn sinh giữ cửa là được, trên thực tế, dù Ngụy Vô Tiện thực sự phạm cấm, cũng chẳng ai quản hắn đâu. Nhưng mà, thời điểm cách cửa còn có mười mấy bước, Ngụy Vô Tiện đột nhiên kéo tay áo Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ dừng bước: "?"
Ngụy Vô Tiện thần bí giơ ngón trỏ lên: "Suỵt."
Lam Vong Cơ không hỏi nữa.
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua một bên, đi vòng lại một đằng cửa núi khác, quen tay quen chân vòng qua một tường rào. Chỗ tường rào này có một cây đại thụ bên tường, cực thuận lợi để leo.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Về trễ, chúng ta leo tường đi vào đi."
Hình thường hắn mà hứng lên cũng làm không ít chuyện quái quái kỳ kỳ, Lam Vong Cơ đương nhiên là thuận theo ý hắn, nói: "Được."
Trước kia, Ngụy Vô Tiện đã từng đạp cây để bay lên tường, nhưng giờ, hoàn toànkhoong cần, nhẹ nhàng nhảy một cái là đến đầu tường, vừa khó khăn lắm mới ổn định được thân hình thì Lam Vong Cơ đã nhẹ nhàng rơi xuống bên người hắn.
Ngụy Vô Tiện giơ tay che khum khum trên trán, cố làm ra vẻ cảnh gaics nhìn một vòng bốn phía, không phát hiện người đi tuần, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi trước tiên đừng động, ta đi xuống xem qua đã."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đáp xuống, liếc mắt một cái, đi đến đường mòn đá trắng cách đó không xa, sau đó dừng chân quay đầu, nhìn về hướng cũ. Hắn thấy Hàm Quang Quân lẳng lặng đứng trên tường cao, cả người khoác ánh trăng sáng, trong tầm mắt có chút mơ hồ của hắn, ôn nhu bạo phát.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghĩ, năm đó Lam Vong Cơ lúc đầu nhìn thấy hắn, rốt cuộc là là nhìn hắn trước hay nhìn ánh trăng sau lưng hắn trước?
Lại nghĩ hình như đâu có đúng lắm, hắn nhớ mang máng ngày hắn tới học là ngày mùng một hay sao ấy, trăng đâu có sáng tròn như kia đâu. Vậy thì Lam Trạm đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy hắn rồi.
Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Hàm Quang Quân, người về đêm quá giờ Mão, không có được vào đâu nha."
Lam Vong Cơ: "Ừm." vừa nói vừa lui về sau một bước, làm bộ muốn đi xuống, ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn vội vàng tiến lên phía trước: "Ấy ngươi đừng đi thật chớ! Ta đùa ngươi thôi mà..."
Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn đã ánh lên ánh trắng, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một vòng tay ấm áp ôm vào trong ngực.
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "...Lam Trạm?"
"Ừm." Lam Vong Cơ đáp: "Trở lại rồi, không đi nữa."
(:< Sao đến đây rồi tự dưng lại muốn khóc thế nhỉ? Một câu "Trở lại rồi, không đi nữa" của Hàm Quang Quân khiến Ngộ không thể không liên tưởng, vừa ngọt vừa đau thế này thật đúng là Vong Tiện của chúng ta.)
=== TBC ===
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...