Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì nào (❁'◡'❁)
Cuối tháng 7, phải đăng một bài cho đỡ mốc meo. Đợt này Ngộ bận chống dịch, chỉ lướt facebook được thôi, bữa nay mới onl wattpad được nè, vẫn có thông báo các bạn bình luận hoặc có những dòng cảm nhận suy nghĩ về những phần truyện làm Ngộ vui quá. Sắp tới Ngộ phải vào trong khu cách ly để chăm sóc bệnh nhân, hi vọng vẫn có thể có thời gian online được với mọi người. Giờ hơi muộn rồi nhưng hi vọng vẫn có bạn cùng đọc và cảm nhận với Ngộ.
Hôm nay cùng đọc một chút và cảm nhận những miếng đường của Vong Tiện nhé!
~~~ start reading ~~~
9. Của ta.
Ngụy Vô Tiện nằm dọc theo thùng nước tắm, lười biếng như thể không tí sức lực nào, cả người chắc chỉ có mỗi con mắt có thể hoạt động được, đảo vòng vài vòng, nâng mí mắt lên chút. Còn Lam Vong Cơ lại như người chẳng làm sao cả, thu dọn đồ đạc ở bên cạnh, cúi người, nhấc chân, động tác cực nhanh nhẹn, khiến người không cách nào tưởng tượng nổi mới rồi y còn đang làm gì.
"Ta nói này, Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng mở được cái miệng.
Lam Vong Cơ: "Ừm. Tắm xong rồi?"
Y cầm quần áo sạch và khăn tới, vớt Ngụy Vô Tiện ra khỏi thùng nước tắm, dùng khăn bọc hắn lại, đặt ở ghế bên cạnh.
Sức nặng toàn thân của Ngụy Vô Tiện dồn hết lên người Lam Vong Cơ, híp mắt hưởng thụ đối phương lau tóc cho mình, hắn nói: "Sao ta nghe nói, làm chuyện này ấy, người ở trên tương đối mệt hơn cơ mờ nhể?"
Nghe thế, động tác của Lam Vong Cơ hơi ngừng lại chút.
Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn y một lát, tiếp tục chọc ghẹo: "Ngươi nói, sao đến chỗ hai đứa ta lại bị ngược lại thế?"
"..." Lam Vong Cơ không trả lời.
"Ài." Ngụy Vô Tiện không bỏ qua cho y, cố ý nói: "Ngươi nói xem tại sao? Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Người tu tiên, thể lực tốt."
Ngụy Vô Tiện: ""Lý nào lại thế, ta cũng là người tu tiên mà. Sao ta lại mệt thế?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt: "Cho nên, ngươi phải rèn luyện nhiều hơn."
Ngụy Vô Tiện: "Không không không, ta cảm thấy, vấn đề không ở chỗ này. Nhất định là do ngươi thiên phú khác người. Ngươi nghĩ đi, người bình thường, một lần chắc được một giờ không? Ta thì thấy ngươi có đè ta làm hơn... "
Lam Vong Cơ không nghe nổi nữa, che miệng hắn lại: "...đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện bị y che miệng, cười nghiêng cười ngả trên ghế, né tay y ra, nói tiếp: "Sao lại không nói chứ Lam Trạm, mới rồi rõ ràng có kêu thế nào ngươi cũng không ngừng cơ mà, sao giờ ta mới nói hai câu đã chịu không nổi nữa?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y ôm Ngụy Vô Tiện lên đùi mình, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị đặt ngồi xuống, động tác quá mạnh, dẫn đến eo nhức mỏi, tức khắc cả người nhũn ra, "Ai ui" một tiếng.
Hai người cách nhau quá gần, bốn mắt nhìn nhau, Lam Vong Cơ nói: "Còn nói nữa không."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu như trống bỏi: "Không nói, không nói, Lam Trạm, ta mệt quá, chúng ta đi ngủ đi."
Lúc này Lam Vong Cơ mới hài lòng bế hắn đặt lên giường.
Ngụy Vô Tiện lăn một vòng, vén chăn định chui tọt vô thì bị Lam Vong Cơ ngăn lại: "Tóc còn chưa khô."
Ngụy Vô Tiện chẳng hề để ý: "Không sao, một lát là hết."
Lam Vong Cơ không biết làm cách nào, bàn tay y đột nhiên sáng lên ánh sáng màu lam nhạt, chẳng bao lâu, tóc còn hơi ướt đã khô.
"?" Ngụy Vô Tiện nói: "Còn có loại pháp thuật tiện lợi thế, sao không dùng sớm chứ?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, không trả lời, chỉ nói: "Đi ngủ."
Ngụy Vô Tiện đúng là rất mệt, cũng chẳng để ý nữa, ngáp một cái, rụt vào trong chăn, nói: "Ngủ ngon, Lam Trạm."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Y tắt đèn, nằm xuống bên người Ngụy Vô Tiện, kéo người đã lăn vài vòng trở lại ngực mình.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt: "Ừm..."
Ý thức chầm chậm chìm sâu, hắn thế mà lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn nói: "Đúng rồi, huynh trưởng đâu... huynh ấy thế nào rồi?"
Lần này hai người đi săn đêm bên ngoài đã vài tháng, vừa mới về nhà. Chuyện đầu tiên khi Lam Vong Cơ trở về là đi gặp Lam Hi Thần vẫn đang bế quan.
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Vẫn thế."
Ngụy Vô Tiện: "Ò."
Nói đến Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện lại không kìm lòng được nhớ lại khi ấy, ở nhà trúc nhỏ với những bụi hoa long đảm, đối phương có thổi một bài hát cho hắn nghe. Lúc ấy dù hắn không đến mức lòng dạ rối bời nhưng lời Lam Hi Thần nói đúng là đã khai sáng cho hắn rất nhiều. Thời gian Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không âu, sau chuyện ở miếu Quan Âm thì chẳng gặp được Lam Hi Thần mấy lần, trạng thái của y mỗi lần đó đều rất kém.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn không biết chuyện bế quan là như thế nào, bị giam thì ngược lại, đã bị không ít. Còn nhớ khi đó, mỗi lần Giang Yếm Ly đều sẽ lén đến thăm hắn, trộm đưa cho hắn mấy cái bánh bao nóng hổi. Đến giờ hắn vẫn nhớ mùi vị của món ăn đó.
Nghĩ đến đó, Ngụy Vô Tiện bèn hứng thú bừng bừng.
Người thân của Lam Trạm, dĩ nhiên cũng là người thân của hắn. Lần trước lúc gia yến hắn còn nghĩ Lam Hi Thần chắc một thời gian nữa sẽ xuất quan, không nghĩ, đã lâu như thế mà vẫn chưa đả thông khúc mắc.
Lam Vong Cơ nói: "Sao thế."
Ngụy Vô Tiện như có điều suy nghĩ, nói: "Ta đang nghĩ, chúng ta cứ để một mình huynh trưởng bế quan như thế, thật sự tốt sao?"
Lam Vong Cơ nhíu mày, tỏ ý hắn nói tiếp đi.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu từ trong ngực y, nói: "Càng để ý một chuyện, càng sẽ chỉ chăm chú đến nó, cả ngày cả đêm chỉ nghĩ đến nó, nghĩ đến khi ra được nguyên cớ vì sao mới ngừng... làm như thế, với huynh trưởng thực sự tốt sao?"
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn lọn tóc của hắn, từ chối cho ý kiến.
Có chuyện gì không hiểu thì bế quan suy nghĩ, Cô Tô Lam thị vẫn luôn như thế, chính y năm đó cũng làm vậy. Để bản thân tách khỏi thế tục nhiễu loạn, tĩnh tâm suy nghĩ. Bọn họ đều nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất, chưa bao giờ thấy có người nghi ngờ cả.
Ngụy Vô Tiện nói: "Có thể là suy nghĩ của ta không quá giống các ngươi, Lam Trạm ngươi nghe cũng đừng cảm thấy kỳ cục nhé." Giọng Ngụy Vô Tiện vững vàng vang lên trong bóng tối: "Ta nghĩ, cả ngày một thân một mình đối mặt với tường xanh khói trắng, không tiếp nhận được vui buồn đau khổ của bên ngoài, tâm tư khó mà linh hoạt, nếu chỉ là một lúc nhất thời thì còn tốt, nếu lâu dài..."
Nói đến đây, hắn nhìn Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, hai người không nói gì, đều đã đọc hiểu ý của đối phương.
Lam Vong Cơ im lặng nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngày mai, ta sẽ truyền tin cho huynh trưởng."
Trong thư nói gì, dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện không cần lo lắng, hắn cười nói: "Vậy ngươi đừng quên một thứ đó nhé."
Lam Vong Cơ: "Thứ gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Hôm nay lúc về chúng ta có mua bánh hoa sen mà, đúng không? Mới ra, mùi vị cực kỳ ngon đó, ngươi cầm đưa cho huynh trưởng cùng với thư luôn đi." Hắn vặn người một cái, càng sát gần Lam Vong Cơ hơn: "Dù không thể uống rượu với nhau, nhưng vẫn có thể ăn chung bánh hoa sen được mà."
Đáy mắt Lam Vong Cơ ẩn ẩn ý cười: "Được."
Y nói: "Đi ngủ."
Mắt Ngụy Vô Tiện đã sắp không mở ra nổi nữa rồi, câu nói bắt đầu rời rạc: "Ừm... ngủ ngon, Lam Trạm, ngày mai... gặp."
Lam Vong Cơ: "Ngủ ngon, mai gặp."
Qua một lúc thật lâu, Ngụy Vô Tiện đã ngủ say ngon giấc, Lam Vong Cơ lại đột nhiên mở mắt, trong bóng tối, y lẳng lặng nhìn người bên cạnh một lúc lâu, cúi đầu hôn trán hắn, nhỏ giọng: "Của ta."
... người tốt nhường này, là của ta.
=== TBC ===
(✿◡‿◡) Gì thì gì chứ cứ mỗi lần nghe Trạm nói "Của ta." là Ngộ xoắn xuýt lắm luôn ấy nhé
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...