Vong Tiện - Tác Giả Linh Y Tích

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥
Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.
Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~

Mừng ngày 01/04/2020 (✿◡‿◡)
Series Kỷ - Tiện tân hôn chính thức lên sóng ~
Mỗi phần ngắn ngắn thôi nhưng cute thì cực kỳ cute~~~
Hi vọng mọi người sẽ cùng yêu thích ^^

~~~ start reading ~~~

Tân hôn Kỷ bị trêu chọc

"..."

Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Miệng hắn hơi hé, mấy vệt nước mắt trên mặt vẫn còn mấy vệt nước mắt rõ ràng, hơi nhíu mày, đỏ ửng trên gương mặt còn chưa rút lui, con mắt đã đóng chặt lại.

Lam Vong Cơ: "..."

Y còn đang nằm trên người Ngụy Vô Tiện, duy trì cái tư thế này, không nhúc nhích nhìn hắn một lúc lâu, vẻ mặt dần ngưng trọng.


... Y nên làm gì đây?

Lam Vong Cơ đưa tay ra dò xét, đẩy bả vai Ngụy Vô Tiện một cái, thấp giọng nói: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện không phản ứng chút nào.

Lam Vong Cơ: "..."

Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của y mang theo chút luống cuống, nói: "Ngụy Anh, ngươi thế nào?"

Ngụy Vô Tiện: "..." vẫn không cảm xúc gì như cũ.

Lam Vong Cơ: "..."

Rốt cuộc y chắc chắn, y thực sự làm Ngụy Vô Tiện đến... ngất đi.

Lam Vong Cơ dè dặt lui xuống từ trên người Ngụy Vô Tiện, lấy một bộ quần áo sạch mặc qua loa cho chính mình, nhìn cảnh tượng rối tinh rối mù trên giường, sửng sốt trong chốc lát.

Chốc lát sau, y ho nhẹ một tiếng, bước chân có chút rối bời rời khỏi phòng, đi lấy nước tắm rồi trở lại.

Chờ Lam Vong Cơ trở lại giường, người trên giường vẫn không tỉnh lại như cũ. Y cúi người xuống, đưa tay ra, bế Ngụy Vô Tiện mất ý thức lên.

Ngụy Vô Tiện cả người trên dưới đều nhũn mềm, được y ôm bèn thuận theo lực của y ngã vào trong khuỷu tay y, trán dựa vào ngực y. Dấu tay đỏ còn nổi đầy trên người, khóe mắt khóe môi thậm chí vẫn còn ướt nhẹt, so với hắn lúc ngày thường... không, so với bộ dạng đắc ý mới rồi của hắn quả là một trời một vực. Lam Vong Cơ không nhịn được cúi đầu nhìn hắn một cái, nhất thời cảm thấy tim mình cuồng loạn đập một trận không thể khống chế được.

Hết lần này tới lần khác, người đang ngất mất hồn kia còn dính dính dẻo dẻo lẩm bẩm một câu: "Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ: "..."

Tay y khẽ run một cái khó phát hiện, cưỡng ép bản thân lấy lại bình tĩnh, trong lòng niệm một loạt các loại gia quy, ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước, không nhìn Ngụy Vô Tiện trong ngực, ba bước biến làm một ôm hắn đến cạnh thùng nước.

Nước ấm sớm đã được thử qua, đúng thì đúng là ấm, nhưng Lam Vong Cơ vẫn rành ra một tay còn trống tới thử lại chút, xác nhận không sao xong thì mới cẩn thận thả người trong ngực xuống.

Thời điểm ước ấm chạm người Ngụy Vô Tiện hắn mơ mơ hồ hồ hừ hừ mấy tiếng. Lam Vong Cơ thần hồn nát thần tính khẩn trương, động tác dừng lại trong nháy mắt, cuối cùng cũng không biết làm sao, chỉ đành phải càng cẩn thận hơn chút.

Y buông tay ra, muốn đi cầm xà bông và khăn vải, còn chưa xoay người thì Ngụy Vô Tiện mất đi lực đỡ của y lập tức không tự chủ được ngã vào trong thùng nước tắm, suýt chút nữa đụng đầu vào thành thùng tắm. Lam Vong Cơ thấy vậy vội vàng ôm lưng hắn đỡ hắn trở lại, lại thử buông tay, người trong nước lại té nghiêng sang một bên... cứ thế rồi lại thế, bất luận Lam Vong Cơ làm gì cũng không dám buông tay nữa.

Y bất đắc dĩ nói: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện: "Ưm..."

Y không biết thế là trả lời hay là không, cả người Ngụy Vô Tiện vô tri vô giác tựa vào trong ngực y.

Lam Vong Cơ nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp, cứ giữ cái tư thế này lau người cho hắn.

Y vừa cúi đầu là có thể thấy cái cổ lộ ra của Ngụy Vô Tiện, phía trên in mấy cái dấu hôn và cả dấu răng. Một đầu tóc đen bị nước làm ướt, dám vào trên lưng và cánh tay, không có gì ngăn trở, nơi đó mơ hồ lộ ra chút dấu màu đỏ, là do y bị mất khống chế lực túm mạnh tạo thành.

Lam Vong Cơ: "..."


Y áy náy nghĩ trong lòng: Mới rồi cuối cùng lại mất khống chế như thế...

Y vốc một vốc nước giội lên người Ngụy Vô Tiện, lấy tay nhẹ nhàng chà lau, rửa đi mồ hôi rịn trên người hắn. Vén tóc đen của hắn lên, nhẹ hôn lên làn da đầy dấu vết của hắn.

Lần sau nhất định không thể bắt nạt hắn như thế. Lam Vong Cơ nghiêm túc nghĩ.

Y điều chỉnh tư thế thoải mái hơn cho Ngụy Vô Tiện, không để ý chút nào đến quần áo trên người mình cũng đã bị nước làm ướt, hết sức khó chịu. Tắm nửa người trên cho hắn xong, lúc tay đưa xuống giữa hay chân hắn, lại không tránh khỏi có chút do dự.

Lam Vong Cơ: "..."
Trước... trước kia đều là Ngụy Anh tự mình tắm.

Nghĩ chút , y nói: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Đỏ ửng không bình thường trên mặt đã lui rớt, Ngụy Vô Tiện ngồi trong thùng tắm, đầu lặng yên tựa vào trong ngực y, chân mày cũng giãn ra thoải mái, giống như là rơi vào mộng đẹp vui vẻ.

Lam Vong Cơ: "..."
Đây là chuyện y phải làm, là trách nhiệm y phải gánh vác.

Cục xương ở cổ họng khẽ lăn một vòng, tay y chạm vào bắp đùi Ngụy Vô Tiện, cái tư thế này rất không tiện, Lam Vong Cơ nghĩ: Có nên vào trong thùng tắm cùng không.

Trong lúc xoắn xuýt, động tác trên tay lại không có chịu dừng lại, đầu ngón tay nhanh chóng quét qua bắp đùi, lại chạm vào hai cánh mông đầy thịt mười phần kia, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, lòng không tạp niệm lần mò tiến sâu vào trong hơn nữa.

Lòng không tạp niệm...

Nước ấm nóng, da càng nóng hơn, nơi ngón tay chạm phải mềm mại vô cùng, y nhắm mắt, ý tưởng xiên xẹo xinh đẹp lại điên cuồng sinh trưởng trong bóng tối. Chờ mong nhiều năm như thế, người yêu cầu cũng không dám cầu nay lại không phòng bị chút nào tựa vào ngực y như thế...

Lam Vong Cơ chợt mở mắt.

Ngụy Vô Tiện trong thùng nước tắm cười tủm tỉm đối mặt với y.

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện dù bận vẫn thong dong chớp chớp nháy nháy mắt vơi sy.


Lam Vong Cơ: "... ..."
Y khó nhọc nói: "Ngươi, tỉnh lúc nào."

Ngụy Vô Tiện sờ cằm nghĩ nghĩ, nói: "Lúc ngươi gọi ta lần đầu tiên?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, mới rồi ngươi thật quá là đáng yêu nhá, há há há!"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay gãi gãi cằm y, nói: "Hàm Quang Quân, không nhìn ra, lá gan ngươi lại nhỏ như thế á?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao phải xấu hổ, dù sao ta... oa a!"

Rào một tiếng, trong tầm mắt Ngụy Vô Tiện chỉ còn là một mảnh màn nước, không kịp đợi hắn phản ứng, một cái tay đã hung hăng đè gáy hắn.

Thùng nước tắm chính là hỏng như thế đó. =(* ̄▽ ̄*)=

===TBC===

:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!


Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ sau Trung thu, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận