Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest.
Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
Bắt đầu chuỗi series ngắn tí ti nhưng ngọt ngào đến lạ kì nào (❁'◡'❁)
Mừng 520 - 521 của Vong Tiện 🎈
~~~ start reading ~~~
4. Ngươi làm cho ta.
Ở quầy ăn vặt, Ngụy Vô Tiện đang vắt chân ăn xâu chiên giòn, một đám thiếu niên bên cạnh ríu rít trò chuyện bát quái, đang nói là một tiểu công tử nhà nào trong lúc đi săn đêm kết giao được với một tiên tử nhà nọ, đang nói vị tiên tử kia tốt thế nào, tình cảm hai người họ tốt ra sao, ngươi đi nhà ta chơi ta đi nhà ngươi chơi, giống như mật ngọt.
Ngụy Vô Tiện đã qua cái tuổi thích bát quái loại chuyện này nhất rồi, chỉ ăn xâu chiên của hắn, không nói lời nào, chỉ nghe các thiếu niên bên người hắn trò chuyện sôi sục ngút trời.
Đột nhiên lúc này Lam Cảnh Nghi chen lời: "Có ân ái thế nào đi chăng nữa thì có thể ân ái bằng Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối được không?"
Ngụy Vô Tiện đang uống trà, tí thì sặc. Nhưng nghe được lời này, lòng ngọt muốn chớt, vì thế không cắt lời cậu nhóc, ngược lại vểnh lên nghe tiếp.
Lam Cảnh Nghi quả thật nói tiếp: "Có thể giống như Hàm Quang Quân, mỗi sáng mặc quần áo chải tóc cho Ngụy tiền bối, ba ngày xuống bếp hai ngày, cứ có việc ra ngoài là dặn dò đi dặn dò lại, mùa hè hái đài sen, mùa đông ủ ấm tay sao?"
"Được rồi, được rồi, được rồi." nghe đến chỗ này, Ngụy Vô Tiện không thể không xen lời: "Sao bị ngươi nói như kiểu bị nhục mạ ấy! Ta nào có chuyện không tự lo cuộc sống được như thế đâu!"
Lam Cảnh Nghi phùng má nâng hàm: "Nhưng mà con chỉ nói chuyện con thấy ra thôi mà?"
Ngụy Vô Tiện lại cứng họng.
... lời này không sai thật.. Thứ đám tiểu bối cả ngày nhìn thấy chính là Hàm Quang Quân của bọn họ khắp nơi chiếu cố Ngụy Vô Tiện. Không phải nói Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không làm, mà là so với Lam Vong Cơ thì ít hơn hẳn luôn, không để lại ấn tượng sâu sắc vô cùng nào cho bọn chúng cả.
Thật ra thì không phải Ngụy Vô Tiện không muốn chăm sóc Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không phải kiểu tùy tiện, cảu thả giống hắn, tự y có thể chăm sóc bản thân đầy đủ hết, Ngụy Vô Tiện thường vắt hết óc cũng không chen tay vào cuộc sống nề nếp của y được.
Sau khi chia tay đám tiểu bối, lúc trở về Tĩnh thất, Lam Vong Cơ không có ở đó, vừa nhìn Ngụy Vô Tiện đã thấy đống sách trên bàn có chút hơi lệch, từng đống luôn. Ngụy Vô Tiện mắt sáng lên, trong đầu nghĩ, Lam Trạm cũng có lúc làm bàn đọc sách bừa bãi à? Hắn hào hứng chạy tới, hai ba phát giúp thu dọn gọn gàng. Kết quả không bao lâu Lam Vong Cơ trở về, trên tay còn ang theo một chồng sách dày khác, thấy một đống sách bị thu dọn gọn trên bàn, hơi ngẩn người... y mới chỉ rời đi có một lát thôi, đống sách trên bàn hơi lệch là do y chưa xem xong.
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, ngượng ngùng xoắn tóc: "Éc..."
Hóa ra hắn tích cực quá, ngược lại thành vướng víu. Hắn chỉ đành phải lấy đống sách vừa xếp lên giá xuống, tìm từng quyển từng quyển, có chút ngượng ngùng nói: "Lần sau ta vẫn cứ nên biết điều đợi thôi."
Lam Vong Cơ sao lại không biết hắn nghĩ gì trong lòng, thuận tay sửa vạt áo của hắn, nhẹ nói: "Ừm, ngươi đã vì ta làm rất nhiều rồi."
"?" Ngụy Vô Tiện nghi ngờ: "Ta làm cái gì?"
Hắn chớp mắt liên hồi, đúng là không nhớ bản thân đã làm chuyện gì cho Lam Vong Cơ. Hình như giống như đám tiểu bối nói vậy, cả ngày đều là Lam Vong Cơ chăm sóc hắn, nấu cơm, mặc quần áo, này nọ các kiểu, hơn nữa động tác luôn rất nhanh, thậm chí không cho hắn có cơ hội khách khí. Dĩ nhiên hắn cũng đâu nỡ khách khí, Lam Vong Cơ cũng sẽ không để cho hắn khách khí đâu.
Lam Vong Cơ nhìn ra nghi ngờ của hắn, cũng không giải thích, hỏi ngược lại: "Hôm qua ta không ở đây, ngươi có làm gì không?"
Ngụy Vô Tiện dù không rõ tại sao y phải hỏi thế, nhưng vẫn cố nhớ: "Ngày hôm qua á, hôm qua ta không ra ngoài, ngủ đến trưa... sau khi ngủ dậy thì vẽ chút bùa, à đúng rồi!" hắn chỉ một cái giá sách: "Quên nói cho ngươi, hôm qua ta nghiên cứu ra một loại phù mới, lực sát thương lớn hơn, sử dụng cũng thuận lợi hơn, mang trên người có thể tự kích hoạt, cho mấy đứa nhỏ mấy tờ làm bùa hộ thân mang theo người thì rất hợp luôn. Nhưng còn chút không ổn định lắm, cần sửa chút mới dùng tốt được, chờ ta ngày mai nhìn kĩ lại xem."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Sau đó... ngươi không ở đây mà... sau đó ta ngồi không yên, đi giáo trường chơi với đám Tư Truy. Mấy đứa nó luyện kiếm, ta ở một bên nhìn."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi dạy bọn nhỏ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tùy tiện nói mấy câu thôi, không tính là dạy. Ầy ngươi đừng nói nữa, kiếm pháp của Tư Truy gần đây tiến bộ nhiều lắm, không tin lần sau ngươi nhìn chút đi, khẳng định ngươi cũng sẽ khen."
Lam Vong Cơ: "Ừm. Ngươi dạy tốt."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Là ngươi dạy tốt."
Nhìn Lam Vong Cơ lại muốn mở miệng Ngụy Vô Tiện bèn vội vàng huơ tay: "Đều tốt, đều tốt."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Luyện kiếm xong, ta cũng chẳng có chuyện gì làm, tối đến thuận tiện mang đám nhỏ xuống núi một chuyến, ăn cơm đi dạo phố chút, thả lỏng chút." Nói tới đây, hắn tự hảo nói: "Bọn ta trở về trước giờ giới nghiêm đó nha!"
Lam Vong Cơ gật đầu: "Ừm. Hôm qua ngươi làm nhiều chuyện như thế, sao có thể nói là không làm gì."
Ngụy Vô Tiện: "... cái gì?"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài: "Ngươi chế pháp khí, giáo dục tiểu bối, chẳng lẽ không phải là giúp đỡ Lam gia, chia sẻ trách nhiệm với ta. Sao có thể nói là không làm gì?"
Ngụy Vô Tiện chậm rãi trợn lớn mắt: "..."
Hắn im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên vỗ đùi: "Ngươi nói đúng nha! Trước kia sao ta không phát hiện ra nhỉ!"
Nhìn bộ dạng sáng tỏ này của hắn, Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ, lắc đầu.
Còn chẳng phải là vì cho tới giờ, hắn chỉ ghi nhớ chuyện người khác làm cho hắn, chẳng bao giờ nhớ hắn đã vì người khác làm những gì. Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ vì hắn làm quá nhiều chuyện, Lam Vong Cơ không lúc nào không thấy thế.
Vì thế, sau đó Lam Cảnh Nghi vẫn có thể thấy Hàm Quang Quân của bọn cậu và Ngụy tiền bối mỗi ngày đều thay đổi các kiểu thể loại ân ân ái ái.
Lúc Ngụy tiền bối dựa vào trên người Hàm Quang Quân như thể không xương không chân ấy, lúc Ngụy tiền bối ăn trái cây mà Hàm Quang Quân đút cho như thể không có tay ấy, lúc Ngụy Vô Tiện núp sau lưng Hàm Quang Quân giống như kiểu không biết võ công ấy... Lam Cảnh Nghi nhìn thấy mà mắt nhảy số vài lần, tim cũng nhảy tưng tưng. Hết lần này tới lần khác, người nọ còn rất thoải mái, cứ thế yên tâm hưởng thụ hết thảy các thứ, giống như bản thân thực sự không chân không tay cũng không biết võ công, đấy chỉ là người đàn ông nhu nhược thường xuất hiện trong miệng người người mà thôi.
Lam Cảnh Nghi bĩu môi, âm thần nghĩ: Dù mình đã sớm quyết định sau này sẽ trở thành người như Ngụy tiền bối, nhưng về điểm này, tuyệt đối không thể giống Ngụy tiền bối.
=== TBC ===
(✿◡‿◡) sắp tới Ngộ lại chăm rồi ^^ chuẩn bị series Niên thượng - Sư tôn của Tích Tích nè, series Anh Kỷ trường không của Lam đại nè, Phong đại cũng sẽ dấn dần
Cảnh Nghi à, con đừng như thế, fan mami của con lại cho con làm thụ đấy, chứ Ngộ muốn bé Nghi vẫn thẳng tưng từng từng cơ
:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!
Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ giờ, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...