Vong Tiện - Tác Giả Linh Y Tích

Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mùng 3 tháng 3 âm lịch, Tết Hàn thực, chúng ta cùng ăn món nóng, nóng trào nước mắt.

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả. Xin đừng đưa đi đâu mà không hỏi nhau.

~~~ start reading ~~~

Tiên hạc Kỷ x Quạ đen Tiện

Yêu quái (thần tiên?) cưới gả cái gì, nghiêm chỉnh mà nói thì là thiết lập trước cưới sau yêu ~

...

Ban đêm, trên không, một vầng trăng tròn lớn màu đỏ.

Tầng mây mỏng manh che giấu không nổi ánh sáng màu đỏ khiến một mảnh trời đêm xung quanh cũng bị nhuộm lên một màu máu không lành.

Bên hồ trong rừng, hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng côn trùng kêu cũng không có. Lúc này, một bóng dáng sáng trắng từ không trung lướt qua.

Tiên hạc bay quá nhanh, từ trên người rơi xuống một cái lông dài mảnh, trắng tinh, nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ, vẽ nên một gợn sóng nhỏ ở chính giữa bóng trăng trên mặt hồ.

Lam Vong Cơ dừng lại trước phủ đệ ở ven hồ, hóa thành hình người, lông chim biến thành quần áo trắng ôm lấy y, bước chân vội vã hướng vào bên trong phủ.

Y cau mày, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đang lúc sáng trăng: Nguyệt thực lúc này chẳng hiểu tại sao lại tới sớm trước năm ngày. Thời khắc nguy hiểm như vậy, y lại không thể trông giữ ở bên cạnh người kia được... không biết, bây giờ, hắn có còn tốt không...?

Trong lòng có điều suy nghĩ, bước chân liền không kiềm được bước nhanh hơn, bóng người như bay vượt qua từng ngọn đình đài và hành lang dài, thẳng hướng đến nơi sân viện hoang vu chốn sâu.

Tộc tiên hạc trước giờ yêu thích nơi sáng sủa nhiều nắng, nhưng người nọ mỗi lúc đến đều tắt đi một nửa đèn. Lúc này càng đi vào trong, sắc đèn ấm áp lại càng ít, thay vào đó là bóng tối vô tận thấm màu máu loáng thoáng, khiến đáy lòng người phát hoảng.

Y liên tiếp vượt qua ba cửa viện, rốt cuộc đứng ở cửa phòng đương sự, nhắm mắt hít một hơi, sau đó đẩy cửa ra...

Gió lạnh đập vào mặt, thổi rối tóc mai y, bên trong phòng, sa trướng bằng lụa mỏng chuyển động theo gió, cốc đèn đổ, nhanh như chớp lăn xuống đến bên chân y, trong không khí mù mịt còn có mùi rượu nhàn nhạt, bị y nhạy bén bắt được.

Lam Vong Cơ bước về phía trước mấy bước, cau mày ngẩng đầu, đập vào mắt là vầng trăng máu... Cửa sổ mở rộng, mà dưới đáy, trên bệ cửa, một người quần áo đen đang ngồi, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quần áo đen kia thêu văn án màu đỏ phức tạp, trong bóng đêm giống như thấm ra màu đỏ thẫm của máu vậy, gió thổi ống tay áo bay bay lộ ra trang sức lông quạ màu đen, thần bí mà thâm thúy.

Nhìn thấy người nọ, Lam Vong Cơ vẫn thấp thỏm một hơi mong nhớ, mở miệng nói: "Ngụy Anh?"

Người quần áo đen ngồi trên cửa sổ kia nghe tiếng động, chậm rãi xoay đầu lại.

Trong bóng đêm, Lam Vong Cơ nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời tựa như hồng ngọc cổ.

Ngụy Vô Tiện mở miệng, sắc mặt rõ ràng tái nhợt, nhưng âm thanh lại vẫn dương dương vô lại như ngày thường, nói: "Là Lam Trạm à, ngươi trở lại rồi."

Lam Vong Cơ gật đầu một cái, lại truy hỏi: "Nguyệt thực tối nay, ngươi có khó chịu không?"

Ngụy Vô Tiện khinh thường cười nhẹ một tiếng, đưa tay lên hướng về phía y vẫy tay một cái, lông vũ đen theo động tác của hắn nhẹ nhàng đung đưa: "Ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp phải..."

Lam Vong Cơ nói: "Nhưng tối nay..."

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt lời y, ánh mắt màu máu đỏ hơi nheo lại, nói: "Không chào hỏi qua đã tự tiện chiếm phòng của ngươi, xin lỗi nhé. Nhưng mà phiền ngươi, trước đi nơi khác được không? Để ta một mình ở đây một lát nữa."

Lam Vong Cơ không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như đang phán đoán lời hắn nói là thật hay giả, lát sau, đôi ủng như mây tuyết kia chuyển động, y bước về phía trước một bước.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện cứng lại một chút, bỗng nhiên xoay người, nói: "Đừng tới đây."

Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy, lông mày nhướn cao, lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi đi ra! Không nghe thấy sao?"

Trong lúc nói chuyện, Lam Vong Cơ đã đi tới bên rèm lụa mỏng kia. Một mảng lông quạ đen dán trên lụa mỏng, từ trong truyền đến pháp lực chập chờn của kết giới cấm chế.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ngón tay chạm vào mảng lông quạ kia, hào quangbăng lam chợt lóe lên, rất nhanh đã chế trụ đối phương, mất đi pháp lực duy trì, lông chim rời nhau ra, nguy nga rơi xuống đất, Lam Vong Cơ cũng đồng thời bước về phía trước một bước.

Trước cửa sổ, Ngụy Vô Tiện bỗng đứng lên: "Lam Trạm! Ngươi cho ta..." lời còn chưa dứt, cơ thể đã lung lay mạnh mẽ, vội vội vàng vàng nắm lấy chấn song mở rộng, một chút lực kia gần như khiến chất gỗ nơi đó bị bóp vỡ.

Hắn đỡ giường, ánh mắt đỏ thẫm lúc sáng lúc tối, nhìn sang, mang tràn đầy cảnh cáo: "Ngươi bước lên bước nữa, ta liền..."

Nhưng, lời còn chưa dứt, bóng người bạch y kia đã chợt lóe trong tầm mắt, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn, tiếp đó, cổ tay bị siết chặt, hắn đã được người vững vàng tiếp lấy.

Chỗ da tiếp xúc, nóng hổi, giọng Lam Vong Cơ không kiềm được, tăng cao mấy phần: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện "Chậc" một tiếng, hung hăng hất tay nhưng lại hất không ra, giằng co một khắc, bỗng môi cong lên, cả người bổ nhào về phía trước, mượn sức nặng của cơ thể đẩy ngã Lam Vong Cơ xuống đất.

Vạt áo hắn vốn buộc lỏng lẻo, bây giờ dứt khoát rộng mở ra hơn nửa, lộ ra hai xương quai xanh tinh xảo bên dưới cần cổ, còn có một mảng lớn da tái nhợt. Sau khi ngã xuống, Lam Vong Cơ vẫn nắm cổ tay hắn thật chặt, ánh mắt dừng lại ở mấy chỗ không nên quan sát một lát, lại quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ngụy Vô Tiện hiển nhiên vô cùng không thích cái loại cảm giác bị người bắt được, mạnh mẽ giãy giụa thoát ra khỏi tay y, đầu tiên xoa xoa cổ tay bị cầm đỏ lên, sau đó dùng ngón trỏ nâng cằm Lam Vong Cơ lên.

Đầu ngón tay nóng hầm hập.

Hắn khẽ cười, nói: "Lam Trạm, ta đã nhắc qua ngươi rồi. Là chính ngươi tự vào đấy."

Dường như ngay cả hô hấp cũng nóng hừng hực.

Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn hắn: "Ta giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngây người, giống như nghe được một chuyện buồn cười vô cùng: "Ngươi giúp ta? Ngươi làm sao giúp ta? Ngươi biết phải làm sao ư, còn giúp ta? Ha ha ha ha!"

Lam Vong Cơ: "..."

"Mà thôi, thôi." Cười đủ rồi, hắn lắc đầu một cái, ánh mắt lúc nhìn xuống lần nữa giống như mang theo từng tia thương xót, "Lam Trạm, tiếp theo xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách ta nha?"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm."

Y đưa tay ra hướng về phía Ngụy Vô Tiện, người kia cũng không cự tuyệt, ngược lại, cúi người xuống, nhắm ngay hai cánh môi thật mỏng của Lam Vong Cơ, nhắm mắt, hôn lên.

Tính ra, đã là năm thứ ba Ngụy Vô Tiện vào ở trong phủ của Lam Vong Cơ.

¬

Vùng đất tiên này có hai tộc lông vũ cư ngụ, tiên hạc và quạ đen. Mặc dù là hàng xóm nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, khác biệt về mọi mặt quả thực là quá lớn, quan hệ không thể nói là hòa thuận vô cùng gì cả. Nhưng mà, có hai đại tộc trưởng có tín ngưỡng giống nhau lâu nay vẫn luôn một mực giữ vững một cái căn dặn của thần... liên hôn.

Tiên hạc thuộc về sáng, quạ đen thuộc về tối, bên ngoài nhìn thì mâu thuẫn, nhưng, đúng như âm dương tương hỗ, phối hợp lẫn nhau mới là thượng sách. Con dân hai tộc trừ việc có thể tự do yêu nhau, lập gia đình, mỗi trăm năm sẽ còn tiến hành một đám hỏi khá được coi trọng. Chọn lựa hai người có năng lực cao cường trong tộc, đến nỗi, cụ thể là hai người nào thì hoàn toàn là do xem bói mà ra, không nhìn ý người, toàn nghe thiên mệnh.


Mà lần lựa chọn này, chính là hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ xuất thân từ một chi tiên hạc huyết thống thuần nhất, thuở nhỏ đã thiên phú dị bẩm. Còn Ngụy Vô Tiện, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là vương của tộc quạ đen lúc này.

Nhìn qua hết sức xứng đôi, nhưng mà tin tức còn chưa truyền đi, mấy vị trưởng lão tộc tiên hạc đã đứng ngồi không yên rồi... Trước không nói đến việc tính cách, thân phận của Ngụy Vô Tiện như thế nào, chỉ riêng việc hai người đều là đàn ông đã đủ để cho mấy lão cổ hủ này tranh luận ba ngày ba đêm.

Đúng là trước kia cũng từng có những trường hợp hết sức không hợp, nhưng không biết tại sao, đến cuối cùng vẫn có thể tương kính như tân. Nhưng cho tới giờ, chưa từng có lần nào chọn ra hai người đàn ông cả...

Trong lúc các trưởng lão của tộc tiên hạc vẫn còn đang tranh chấp không ngừng, tộc quạ đen bên kia đã để cho sứ giả mang lời nhắn tới: "Ngụy công tử nhà chúng ta nói, hắn thế nào đều được hết. Chỉ hỏi một câu thôi, hôn sự này, có kết hay không đây?"

Các trưởng lão trố mắt nhìn nhau một mực trầm mặc, Lam Vong Cơ thế nhưng lại đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta đồng ý."

Người trong cuộc cũng đã lên tiếng rồi, chuyện này cuối cùng kết thúc như vậy đó.

Trong một đêm trăng tròn, bạch y tiên hạc cùng với hắc y quạ đen kết thành một đội ngũ đưa dâu kết thân dài mấy dặm, xuyên qua rừng cây bãi cỏ, chảy qua ao hồ sông ngòi, đem "Tân nương" từ đầu đại tiên vực này qua đầu đại tiên vực khác.

Đầu Lam Vong Cơ đội phát quan khảm hồng ngọc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về cỗ kiệu dừng trước mặt mình. Lụa đen quấn lấy lụa trắng, dây dưa rũ xuống thành màn kiệu, gỗ cổ chạm trổ hoa văn cổ xưa có treo thêm trang sức chuông bạc tinh xảo. Tiểu đồng lông vũ đen cung cung kính kính đi đằng trước, màn lụa mỏng được nhẹ nhàng vén lên, mắt Lam Vong Cơ cũng theo đó mà bị hấp dẫn... một bàn tay nhỏ khớp xương rõ ràng vén rèm lên, da tái nhợt, cổ tay có buộc một... sợi chỉ đỏ, bên trên còn treo một cái chuông, chuông theo động tác của hắn mà reo vang.

Người trong kiệu ngẩng đầu lên nhìn y, trên mặt không đội lụa mỏng chùm đầu, cũng không trang điểm nửa phần son phấn, hình dáng gần như hoàn toàn giống với bóng hình trong trí nhớ của y.

Không biết Lam Trạm nghĩ tới điều gì, hơi cau mày. Ngụy Vô Tiện đưa một tay về phía y, cười cười không phát hiện ra chút khác thường nào, nói: "Lam Trạm, đã lâu không gặp."

¬

Lam Vong Cơ một thân một mình tới giải sầu bên hồ nước vùng biên giới, bên tai bỗng vang lên một trận tiếng đập cánh. Y quay đầu lại, thấy một con quạ đen đang dừng lại ở cách đó không xa, đang đập cánh lên xuống. Không biết là tìm tới bằng cách nào.

Quạ đen không mở miệng nhưng có thanh âm trực tiếp vang lên trong đầu Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi đưa tay ra đi, để ta đậu lên cái."

Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt màu đỏ của quạ đen, không nói gì, tầm mắt rơi ở khoảng đất bên người mình.

Ngụy Vô Tiện dĩ nhiên là làm bộ như không hiểu ý y, tiếp tục cười hì hì nói: "Ngươi không đưa tay ra, ta có lẽ phải đậu trên đầu ngươi rồi?"

Lam Vong Cơ: "..."

Do dự một chút, y vẫn đưa cánh tay ra, kéo ống tay áo lên, để cho con quạ đen kia đậu lên... mặc dù hai móng kia vừa chạm vào thôi, nhưng đã đem quần áo y làm rối loạn lên rồi.

Đầu quạ đen không nhỏ, một cục đen đen đứng trên cánh tay y, rất có cảm giác tồn tại, lắc lắc đầu, vênh lên một thân lông vũ đen rối bù.

"Lam Trạm, hai ta dù gì cũng đã thành thân rồi, ngươi đừng có lãnh đạm như thế chứ?" quạ đen dùng mỏ chải chải lông vũ ở ngực, "Bộ dạng kia của ngươi cùng trước kia giống nhau như đúc, kỳ quái."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn ta thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, ta nói cho ngươi một bí mật. Ngươi nhìn sau lưng ta đi, thấy không?"

Lam Vong Cơ nhíu mày, quả thật sát lại tới gần.

Quạ đen vừa dùng miệng vén lông măng màu đen trên lưng mình lên vừa tiếp tục dùng pháp lực truyền âm thanh nói: "Thấy không, lông dưới đáy của ta thật ra là màu trắng đấy."

Lam Vong Cơ: "..."

Y định thần lại, lông măng cùng với lông vũ trên cánh không giống nhau, lông măng phần lưng mềm mại quả thật là chỉ có bên ngoài là màu đen còn dưới đáy thì mang màu xám tro rồi đến lông tơ màu trắng.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi có muốn sờ một cái xem sao hay không? Sẽ rất thoải mái đấy."

"..." Lam Vong Cơ trách mắng: "Khinh cuồng!"

Ngụy Vô Tiện haha cười to, nhảy xuống khỏi cánh tay y, rơi xuống đất hóa thành hình người, ống tay áo tung bay, mười phần "khinh cuồng" dùng tay nâng cằm y: "Đều đã là phu thê rồi, có cái gì không thể? Ngươi nếu cảm thấy bị chiếm tiện nghi, vậy thì cũng biến thành nguyên hình để cho ta sờ một cái đi?"

Lam Vong Cơ tránh động tác của hắn, nói: "Ngươi ta tuy là phu thê, nhưng cũng không có phu thê chi thực."

( :> phu thê chi thực = quan hệ vợ chồng đích thực ấy, cái mà xxoo ấy :> )

Ngụy Vô Tiện lại nắm tay áo y: "Hàm Quang Quân quả thật là thủ thân như ngọc. Vậy hôm nay Ngụy mỗ sẽ ở chỗ này "Phu thê chi thực" với ngươi!" nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, trực tiếp làm ra vẻ như sẽ kéo đai lưng của y.

Lam Vong Cơ kinh hãi lui về sau, ống tay áo phất một cái hóa thành lông vũ trắng, nói: "Ngụy Anh!"

"Ôi" Ngụy Vô Tiện cười đáp trả, sau đó, nụ cười kia dần phai đi: "Được rồi, Lam Trạm, ta không nháo nữa."

Hắn chậm rãi nói: "Thật ra thì, nếu như ngươi thật sự không muốn, vậy..."

...

Sau đó, Ngụy Vô Tiện liền không xuất hiện thường xuyên ở phủ đệ nữa.

Nhưng cũng không phải là không tới... một tháng sẽ trở về ít nhất một lần, gặp Lam Vong Cơ thì vẫn sẽ là nụ cười cà phơ lất phất kia, cũng sẽ mang một chút đồ linh tinh đưa tới cho y. Có khi là vài quyển thoại bản của nhân giới, có khi là hộ phù của yêu giới, có khi lại là trái cây đơn giản hoặc là thức ăn, mỗi một dạng đều là mùi vị đặc biệt tốt.

Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở nói với y rất nhiều chuyện mới mẻ, đêm xuống cũng không vội vã rời đi, thoải mái ngủ lại, chỉ có lúc này mới khiến người ta nhớ ra bọn họ là "Phu thê". Hai người nằm trong cùng một gian phòng, trên cùng một cái giường, một người đầu trong một người đầu ngoài, không làm gì cả, cứ thế ngủ ngon lành sau khi nhắm mắt.

Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn đều là người ngủ trước. Trước khi ngủ còn tận lực bày ra một cái tư thế rất quy củ, sau khi ngủ liền thay đổi hoàn toàn, từ một đầu của giường trực tiếp lăn đến đầu kia, cánh tay duỗi một cái ôm lấy Lam Vong Cơ, vô thức chép miệng một cái.

... Liên hôn theo lời căn dặn của thần rốt cuộc cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Hai người họ bất luận là thân thể hay pháp lực, vốn chính là hấp dẫn lẫn nhau.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy, khí tức trên người Lam Vong Cơ khiến cho hắn ngủ càng thơm ngọt hơn, mà người bị hắn ôm lấy kia thì ... ngủ không được.

Ban đầu, Lam Vong Cơ còn nhìn chằm chằm trần nhà để thử phân tán sự chú ý, sau đó, ánh mắt dần dần giống như bị đá nam châm hấp dẫn vậy, rơi trên khuôn mặt ngủ an tĩnh gần như là khôn khéo của Ngụy Vô Tiện, không thể rời ra được.

Y dè dặt động người, hôn trán người kia một cái. Mà người kia ngủ ngon lành tự nhiên hoàn toàn không biết gì.

Lần kế, lúc đặt môi xuống chính là sống mũi, sau đó là gò má, khóe miệng, cuối cùng rơi xuống trên cặp môi mềm mại kia.

Tình cảm vụng trộm nảy mầm, dần dần sinh trưởng. Hai người vẫn sống chung như cũ như vậy, cứ thế yên ổn vô sự qua đi ba năm.

¬

Hai cánh môi quấn quít lấy nhau, mới đầu chỉ là đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, ngay sau đó liền càng ngày càng thân mật, cuối cùng là trùng khít không khe hở.

Ngụy Vô Tiện đưa tay ra nâng mặt Lam Vong Cơ, đầu ngón tay vẫn còn run run. Một lát sau, hai cánh môi thoáng chia lìa, từ trong miệng còn lộ ra một chút đầu lưỡi, lưỡi đỏ tươi dọc theo cánh môi mềm mại đến ranh giới nơi khóe miệng, mười phần ấm áp vẽ lại hình dáng.

Lam Vong Cơ: "..." con ngươi nhạt màu chăm chú nhìn người đè lên mình, nhất thời không nhìn ra là tâm tình gì.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện quệt môi y một cái, dính theo chút nước óng ánh không biết là của ai, đầu ngón tay khẽ vuốt một chút, ánh sáng đỏ đồng chảy xuôi, cám dỗ cực đại, cười nói: "Lam Trạm, vừa rồi là nụ hôn đầu của ngươi?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ dường như hơi lóe lên một chút, hơi tránh. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp đắc ý, đã nghe người nọ nói: "Không phải."

Lần này Ngụy Vô Tiện cười khanh khách. Hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng có chút buồn phiền, hô hấp cũng nghẹn một chút, nhưng cũng không biểu hiện ra trên mặt, ngược lại, rất giống như tùy ý, đáp: "Vậy thì thật đúng là không nghĩ tới."


"Chậc, đây là nụ hôn đầu của ta đấy nha. Lam Trạm, lần này ta bị thua thiệt nhiều quá, ngươi nói, ngươi chuẩn bị bồi thường ta thế nào?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói: "Ta giúp ngươi."

Vẫn là câu nói vừa nói ban nãy. Ngụy Vô Tiện qua cặp mắt trong suốt trước mặt nhìn thấy trăng máu đỏ thẫm trên bầu trời.

Nha tộc có điểm thiếu hụt đó là mỗi lần tới đêm nguyệt thực toàn phần, hoặc sẽ điên cuồng nóng nảy, hoặc sẽ tăng mạnh tính dục, càng là người pháp lực cường đại thì sẽ càng bị mạnh hơn. Mà giải dược tự nhiên lại đặt ngay trước mặt, pháp lực trầm ổn của tiên hạc có thể dịu dàng trấn áp cỗ xao động kia, mượn theo song tu, bóng tối và ánh sáng điều hòa lẫn nhau.

Không người vạch rõ, nhưng trong lòng lẫn nhau đều biết rõ, bọn họ, sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này...

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nghĩ đến bản thân mình rõ ràng lúc trước chỉ có một mình cũng chống đỡ qua được, không hiểu sao lúc này lại phải tiếp xúc thế này.

Nhất định là do Lam Vong Cơ hết, sớm không trở lại muộn không trở lại, hết lần này đến lần khác lại trở lại đúng thời điểm chết người, rõ ràng là cám dỗ hắn.

... nhưng hắn lại quên mất, rốt cuộc ai là người trốn trong phòng người ta trước ấy nhỉ.

Hắn cười một tiếng, nắm một tay Lam Vong Cơ đặt vào đai lưng của mình. Đốt ngón tay cong lên móc vào vải vóc, thuận thế dùng tay y dứt khoát kéo một cái, đai lưng buộc lỏng lẻo liền rớt ra hoàn toàn.

Cách một tầng trung y, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay đối phương, lành lạnh. Sau đó hắn nắm lấy tay kia, tiếp tục mò xuống dưới.

Quần còn mặc, nhưng cũng không làm trở ngại bàn tay chạm được vật dưới người đã sớm cứng rắn, rất có cảm giác tồn tại chỉa vào tay ai đó.

Đại não của Ngụy Vô Tiện bị tình dục đốt cháy bỏng, làm ra cái chuyện này cũng chỉ thấy gò má hơi đỏ lên chút, nhìn ánh mắt Lam Vong Cơ lộ ra chút lúng túng thì lại càng thêm không ràng buộc mà phóng túng không giới hạn.

Hắn đem cái tay ai kia dán vào hạ thân của mình, chậm rãi dùng lực, để cho đầu ngón tay và nơi đó tiếp xúc, trong ánh mắt lộ ra vài phần trêu chọc cùng vui đùa: "Ngươi nói rồi, vậy ngươi giúp ta đi."

Vừa nói, hắn vừa dùng một tay còn lại của mình dứt khoát lột quần mình xuống... động tác quá mức vội vàng, ngược lại khiến người cảm thấy như là sợ mình sau này sẽ sinh lòng hối hận. Thời điểm lòng bàn tay cùng thứ đồ đứng thẳng kia trực tiếp đụng chạm, cả hai người đều không dấu vết co rúm lại. Ngụy Vô Tiện nắm cái tay có chút run của y, sau đó liền đè xuống chặt chẽ hơn. Mà ngón tay hơi cuộn lại của Lam Vong Cơ đã theo bản năng, nắm cứng rắn của hắn.

Gò má Ngụy Vô Tiện càng lúc càng đỏ, nhưng mà so với ánh mắt của hắn, vẫn là tái nhợt hơn, vầng trăng đỏ sau lưng lại càng làm nổi bật nụ cười tà mị của hắn, cả người như hiện ra một loại khoe khoang vô pháp vô thiên.

Hắn nói: "Nói là giúp ta, vậy ngươi động đi?"

Tay siết chặt hơn chút, "Hay là, muốn ta dạy ngươi một chút, là phải làm gì?"

Ngón tay áp sát ngón tay Lam Vong Cơ, khẽ vuốt lên xuống một chút, xúc cảm ma sát rõ nét trực tiếp truyền lên sau não, dục vọng nhịn thật lâu trong nháy mắt nổ tung, Ngụy Vô Tiện không nhịn được, thở hổn hển.

Có lần đầu tiên, lần tiếp theo cứ thế thuận lý thành chương. Hắn cũng không biết cái này liệu có tính là tự mình tự sướng không nữa... mặc dù động tác đích xác là tự hắn làm, nhưng là cảm nhận lại là cảm giác thuộc về cái tay của người khác. Loại cảm giác này hết sức quái dị, hắn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, nắm chặt tay Lam Vong Cơ, áp chặt vào dương vật của mình, bắt đầu xoa vỗ.

Lam Vong Cơ không nói một lời, không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia của hắn, giống như không thể chuyển rời mắt ra được, người vẫn không nhúc nhích như cũ. Ngay tại lúc Ngụy Vô Tiện cho rằng người này đã sợ đến choáng váng rồi thì bàn tay cầm hạ thân của hắn bỗng siết lại. Hắn "Ô" một tiếng, mắt chớp một cái, không nghĩ tới, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt này, Lam Vong Cơ bị hắn đè bỗng nhiên bùng nổ, một cái tay nắm lấy bả vai hắn, đem hắn đặt trên đất.

Ngụy Vô Tiện không chút phòng bị nào, quay cuồng trời đất một trận, lúc gáy sắp đập xuống đất thì được thứ gì đó rất có lực đỡ lấy, chậm rãi đặt xuống. Đôi con ngươi đỏ rực của hắn híp lại, không để ý nhiều đến chi tiết này. Con ngươi liếc xuống, nhìn về cái tay vẫn như cũ nắm hạ thân mình.

"Sao..." hắn hừ hừ cười nói: "Hàm Quang Quân thế này là không chịu phục?"

Lam Vong Cơ mím môi không trả lời, cả người sát lại gần hắn. Ngụy Vô Tiện cho là y muốn hôn, nhưng ngay sau đó, cặp môi mỏng kia nhẹ nhàng hé mở, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai hắn: "... ngươi cũng không phải."

Ngụy Vô Tiện: "..."?
Không phải cái gì?

Hắn muốn mở miệng nói, nhưng cái tay nắm tính khí của hắn lại bắt đầu động, ngón tay siết lại, vuốt đều từ gốc đến đầu. Tiếp đó lại dọc một vòng rãnh đầu tỉ mỉ ma sát.

"Ô...a!"

Dường như trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện nổ tung, nếu lúc này trên người hắn còn lông đen, nhất định là đã dựng ngược hết lên, hắn thốt lên một tiếng rên rỉ, khoái cảm từ hạ thân lại truyền tới, đi theo nhau, từng trận một.

Lam Vong Cơ làm rất dứt khoát, rất lưu loát, một đôi mắt chăm chú nhìn, không có ham muốn gì, ánh sáng chính trực trong mắt giống như đương sự đang làm chuyện này và y là hai người hoàn toàn khác nhau.

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng mở một mắt, cảm thụ tập kích từ hạ thể ngược dòng mà trào lên, giật giật đầu muốn nói chuyện, nhưng chóp đỉnh tính khí bỗng nhiên bị người dùng móng tay ấn một cái...

Ngụy Vô Tiện: "A A A A...!!!"

Ánh sáng trước mặt nổ tung, eo hắn giống như đuôi con cá bị thoát ra khỏi nước, ưỡn thật cao lên trên, gần như đụng vào làm một khối với Lam Vong Cơ. Chất lỏng văng tung tóe ở trên cái bụng đã vén quần áo lên của hắn, lại dọc theo chỗ nghiêng của cơ thể chậm rãi chảy xuống.

Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, không thể mau chóng hồi lại được, nhưng vẫn cố chấp mở miệng nói chuyện: "Lam, Lam Trạm, công phu... không tệ nha."

Lam Vong Cơ buông lỏng tay, cúi đầu nhìn, trên tay đầy "con cháu" dính dính nhớp nhớp. Y cúi xuồng sờ ống tay áo của mình, mấy cái lông trắng rơi xuống, hóa thành một miếng vải trắng sạch sẽ, cầm lên muốn lau chùi cho Ngụy Vô Tiện.

("con cháu" ở đây :> mấy bạn cũng biết là gì rồi hen~ là ấy ấy đó đó ~ )

Nhưng Ngụy Vô Tiện đẩy y ra, tự mình ngồi dậy, dứt khoát tỏ ý không cần. Hắn ấn đè huyệt thái dương một cái, nếm trải cảm giác thủy triều tình ái mãnh liệt trong cơ thể đang lắng dần xuống, lát sau, đột nhiên kỳ quái, nói: "Í?"

Lam Vong Cơ: "Sao thế?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Không sao, ta cảm giác vẫn có chút..." một tay hắn vịn bả vai Lam Vong Cơ, muốn đứng lên, lúc đùi dùng lực chuẩn bị đứng, đột nhiên mềm nhũn, không khống chế được lại ngồi xuống trở lại, có chút sững sờ nhìn về phía trước.

Lam Vong Cơ vội vàng đỡ hắn: "Sao thế?"

"A..." Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn về phía y, "Tay ngươi thật lạnh."

"..." theo bản năng, Lam Vong Cơ thu tay lại, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện bắt trở lại, dán lên da hắn lần nữa.

"Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy dường như ngày càng nóng hơn?"
"Ngươi sờ sờ nữa đi... lạnh, thoải mái."

Lam Vong Cơ nghe theo, tay xoa nhẹ cơ thể trần truồng của hắn, một đường từ ngực sờ đến bên hông, không biết nên dùng bao nhiêu lực, ban đầu nhẹ thì bị người bất mãn thúc giục: "Ngươi không ăn cơm sao?"

Nghe thế, tay Lam Vong Cơ đang đặt ngang hông hắn, dùng sức bóp một cái.

"Ô...a!" Ngụy Vô Tiện thở suyễn trong ngực y, không ngóc lên được nữa, "Lam Trạm, ngươi với ta có thù oán sao?"

Lam Vong Cơ: "..."

Y bình tĩnh đem người trong ngực ôm lấy. Mấy lần vừa rồi dường như đã khiến y tìm ra được bí quyết, xuống tay không nặng không nhẹ, một đường dọc theo eo hắn bóp xuống, lúc sờ tới bắp đùi, rốt cuộc như ý nghe được tiếng rên rỉ thoải mái của Ngụy Vô Tiện. "Nữa... sờ sờ nữa..."

Cục xương ở cổ Lam Vong Cơ lăn một cái không rõ ràng: "Ta nên sờ chỗ nào."

Ngụy Vô Tiện giống như một con quạ nhỏ chờ đồng bạn chải lông cho mình, nhắm mắt lại ôm lưng Lam Vong Cơ, tùy ý vẫy vẫy tay: "Tùy tiện. Tay người sờ sờ... thoải mái..."

Lam Vong Cơ nói: "Được."

Vì thế, cái tay kia vòng ra sau lưng hắn, nắm lấy cặp mông mềm mại đầy thịt.


"Ưm." Ngụy Vô Tiện hừ hừ, nhưng cũng không lộ ra vẻ gì bất mãn.

Lam Vong Cơ thấy thế liền gia tăng lực đạo, nắn bóp cái mông đầy thịt kia, ngón tay không dằn được mà đưa vào thăm dò khe hở giữa hai mông. Đầu ngón tay chạm đến một mảnh ướt át dính nhớp.

Lam Vong Cơ: "?"

Ngụy Vô Tiện thấy y ngừng động tác, lười biếng ngẩng đầu lên từ trong ngực của y: "Sao... sao thế?"

Hắn vừa nói vừa tự đưa tay xuống sờ, đụng vào chỗ Lam Vong Cơ vừa chạm, tự mình cũng làm y như vậy.

Hắn đưa tay giơ lên trước mặt, nhìn nhìn dưới ánh trăng đỏ thẫm. Chất lỏng trên ngón tay hắn dính dính, từ từ kéo ra một đường chỉ bạc dài, cuối cùng, không tiếng động rơi xuống.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hai người đều im lặng. Lát sau, Ngụy Vô Tiện chợt cười to lên, cười nghiêng ngả trước sau, nếu không phải Lam Vong Cơ còn đang ôm hắn, hắn chắc sẽ bị ngã ra ngoài.

Lam Vong Cơ chau mày: "Ngụy Anh?"

"Ha ha ha ha ha không, không sao." Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng đáp. "Ha ha ha ha ha ha ta phát hiện, ha ha ha ha, chuyện vô cùng buồn cười."

"A, đúng rồi. Giao hợp mà, còn có phương pháp này nữa, hai người nam cũng có thể mà..."

Lam Vong Cơ: "...Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện đẩy bả vai y, lại lần nữa đè y xuống đất. Khác biệt so với lần trước là, lần này, hai chân y bắt ngang qua, tùy tiện cưỡi lên, một tay đè xuống người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh?"

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cao cao tại thượng nhìn y, con ngươi đỏ rực lóe lên tia sáng mê người. "Ngươi nhìn đi, ngươi cũng đã cứng thành thế này rồi."

"Làm đi, dùng phía sau của ta. Dù sao thì hai ta đều đã như vậy rồi."

Lam Vong Cơ trợn to hai mắt.

Ngụy Vô Tiện hất đầu, dùng tay vén phần tóc tán loạn lên, hất cằm: "Được, ngươi không muốn. Vậy ta tự mình tới. Nhưng mà..."

Hắn cúi người, vỗ mặt Lam Vong Cơ: "Nói hết rồi, đã rơi vào tay ta, thì đừng nghĩ chạy."

Vừa dứt lời, hắn liền chủ động xé rách quần Lam Vong Cơ. Vải vóc trắng như tuyết tan tành, biến trở lại thành lông chim, tung bay vòng vòng rồi rơi xuống đất.

Lam Vong Cơ: "Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện híp mắt lại, sờ ngọc hành của y một cái: "Sao? Đừng nói với ta là ngươi không muốn chút nào đó nhá."

"Chậc, đã cứng như thế rồi... ngươi thế này là bị ta ảnh hưởng?"

"Được rồi, dù sao thì chỗ này nhất thời cũng chẳng tìm được người khác đâu, dầu gì cũng là "phu thê", ngươi tạm chịu một chút đi vậy."

Cái tay kia của hắn mạnh mẽ nắm lấy phần đầu tính khí, động tác qua loa không có kỹ thuật nào, dây thần kinh trong đầu sắp bị thiêu cháy luôn rồi, giống như căn bản không thể khống chế được động tác lúc này. Cơ thể hắn nghiêng về trước, đem mông nâng cao, một tay kia đưa tới, dọc theo chỗ vừa sờ tới chất lỏng dính nhầy kia, một mực tiến vào sâu tìm kiếm."

"Ưm... Ô..."

Răng không tự chủ được, cắn môi dưới, đầu ngón tay xoa xoa nếp nhăn nơi miệng huyệt bí ẩn, nhất thời, càng nhiều chất lỏng chảy ra, Ngụy Vô Tiện cau mày, thừa dịp cơ thể còn đang nóng, gấp gáp đưa hai ngón tay vào trong.

"A~ hô...a..."

Cơ thể hắn càng ngả về trước hơn, cái tư thế này quả thực không được tự nhiên, hắn cũng chẳng duy trì gì nữa, hai ngón tay tùy ý rút ra đâm vào hai cái, tiếp đó lại tăng thêm một ngón nữa đi vào.

....đang lúc mơ mơ màng màng hắn bỗng nhiên nghĩ ra, thứ cứng rắn đang giật lên từng mạch đập của Lam Vong Cơ vẫn còn đang trong tay mình, hắn lại động tay một cái, không động còn tốt, động một cái, lại cảm giác được vật kia lại lớn thêm một vòng.

Hắn xì cười một tiếng: "Lợi hại thế sao Lam Trạm..." trên tay lại vuốt hai cái, ngón cái đặt lên phần đầu mẫn cảm, cũng bắt chước cọ sát mấy cái, con ngươi đỏ như máu chậm rãi chớp chớp: "Thế nào, muốn vào không?"
"...đi vào bên trong ta."

"..."

Yên lặng trong giây lát ngắn ngủi, Lam Vong Cơ đột nhiên gạt cái tay đang tùy ý làm loạn của hắn ra, kéo cổ hắn xuống. Hố đen trong con ngươi Ngụy Vô Tiện co chặt lại, theo bản năng muốn ra chiêu ngăn cản, nhưng lúc này, hắn làm sao là đối thủ của Lam Vong Cơ được, gáy được đặt lên một bàn tay, rồi cả người hắn đều bị ấn vào, môi cơ hồ dán chặt lại với môi, sau đó, một cỗ lực mạnh đè xuống, lưng hắn lại lần nữa dán lên mặt đất lạnh như băng.

Chỉ còn thấy mấy lông chim màu trắng tụ dưới người hắn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chẳng có ý định suy tính mấy chuyện khác, hắn nghiêng đầu tránh ra khỏi môi lưỡi tàn bạo của Lam Vong Cơ, vội la lên: "Ngươi đột nhiên làm gì thế! Ô ô..."

Chỗ cằm đau nhói, miệng lại lần nữa bị giành lấy. Hắn còn muốn nghiêng đầu, nhưng lưỡi đối phương đã đưa vào. Trong chốc lát ngẩn người, Ngụy Vô Tiện đã bị người bắt nơi yếu hại, mất quyền chủ động, để cho người công thành chiếm đất ở trong miệng hắn.

"Ô...ô...ư...ô..."

Hôn quá tàn bạo, hắn căn bản không thể chống đỡ được, nước miếng không kịp nuốt chảy dọc theo khóe miệng xuống dưới.

Sự im lặng và bị động của Lam Vong Cơ mới rồi khiến hắn cho là người này chẳng qua cũng chỉ như vậy, lại không nghĩ rằng mình đã quá liều, và giờ hắn phải gánh chịu hết thảy hậu quả.

Pháp lực của tiên hạc giống như một loại lưới kín, gió thổi không lọt, đem hắn bao vây.

Ngón tay mới đưa vào sau hậu huyệt của hắn... không phải là của hắn, nhiệt độ có chút lạnh, cảm giác về dị vật càng rõ ràng hơn, theo bản năng, hắn co hậu huyệt lại để chống cự. Trong hỗn loạn, đầu ngón tay đang uốn cong thăm dò loạn khắp nơi kia chợt đụng vào nơi nào đó, cả người hắn đột nhiên co rúm lại, thậm chí quên cả giãy giụa.

Lam Vong Cơ buông môi hắn ra, tiếng hít thở thô trọng gần trong gang tấc, Ngụy Vô Tiện giật giật môi, một lời còn chưa nói ra được, đã bị khoái cảm từ dưới người hung hăng truyền tới đánh chìm.

"Cái gì...a...a a! Đừng đụng... Lam... đừng, Lam Trạm! A!"

Ngón tay hung hăng ấn vào chỗ thịt mềm kia, tiếng rên rỉ của Ngụy Vô Tiện lập tức lên cao, mắt trợn mở to, con ngươi màu đỏ dính nước lấp lánh, dần dần hội tụ đến đường thẳng hẹp giữa con ngươi.

Lam Vong Cơ cũng không ép buộc hắn quá lâu, ngón tay nhanh chóng rút ra ngoài. Tính khí trước người vẫn đứng thẳng, rõ ràng hắn đã bắn một lần rồi, thế mà giờ nó đã lại bắt đầu chảy ra dịch trong rồi. Hậu huyệt đột nhiên trống không khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy, cả người nóng ran, không kiềm chế được cong gối, kinh ngạc nhìn chằm chằm không trung, muốn tìm lại thanh tỉnh trong đầu mình.

Hai chân bị người tách ra, kẽ hở giữa hai mông bị thứ gì đó chen vào, miệng huyệt ngay lập tức mút lấy một chút, Ngụy Vô Tiện vội vã nắm lấy vải mềm dưới người, chờ một khắc sau bị thứ cứng rắn của người đâm xuyên qua thân thể, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy được cảm giác đau như dự liệu đến.

"?" Hắn hơi ngẩng dậy, "Ngươi đang chờ gì?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ rơi trên người hắn, dưới ánh trăng đỏ thẫm vẫn lộ ra ánh trắng tinh khiết, hỏi: "Ngươi có bằng lòng?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Tên đã lắp vào cung rồi, nào có chuyện lại không bắn ra. Nếu hắn nói một câu "Không" thì chẳng lẽ Lam Vong Cơ sẽ mặc lại quần rồi trở về phủ sao?

... nghĩ một chút, người nọ thật sự có khả năng sẽ làm thế.

Trận khoái cảm điên cuồng mới rồi làm tâm trí mê mẩn, cũng may nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi chút ít, lúc này, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng thu hồi lại được hơn nửa cảm giác ngày thường. Một cái cánh tay sáng bóng đưa lên, nắm cổ Lam Vong Cơ: "Dù sao thì cũng đã sớm là "phu thê" rồi... coi như bù cho động phòng ba năm trước, thế nào?"

...

Lam Vong Cơ chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn giống như đang suy tính thâm ý trong lời nói của hắn. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, sao người này có thể nhịn như thế được cơ chứ? Rồi ôm sát lấy cổ y, chủ động dùng chân vòng qua bên hông y.

Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, bàn tay to nắm lấy mông hắn, thẳng eo đem chính mình đâm vào.

"Aa..."

Ngửa cổ thật sâu ra, cảm nhận hạ thể của chính mình bị phá mở, chậm rãi để cho người khác xâm nhập, mặc dù không có quá đau như hắn tưởng tượng, nhưng nước mắt vẫn không thể kiềm chế được mà chảy dọc theo gò má xuống. Con ngươi đỏ thẫm của quạ đen bị nước nhuộm sáng hoàn toàn, giống như hồng ngọc ngâm trong nước.

Có lẽ là nhờ thứ chất lỏng chẳng biết tại sao mà có kia mà ngọc hành của ai kia đi vào khá thuận lợi, đỉnh đầu đầy đặn sau khi đã vào được gần như chẳng gặp trở ngại gì mà vào thẳng chỗ sâu. Huyệt thịt rõ ràng chưa bao giờ bị xâm nhập nhưng lại chẳng có nửa điểm chống cự, ngược lại còn chủ động mút vào thứ đồ kia, giống như không muốn buông cho đối phương rời đi.

"Hô... hô..." Ngụy Vô Tiện thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, chân vòng trên lưng Lam Vong Cơ mền nhũn, mất đi khí lực lại rơi xuống đất, vô lực nhìn ra phía ngoài, nằm trên đất giương mắt nhìn vạt áo ngực Lam Vong Cơ, không biết nghĩ điều gì, hậu huyệt bỗng nhiên co chặt lại.

Lam Vong Cơ: "!" Cơ thể y gần như là phản ứng lại ngay lập tức, dùng sức đâm vô bên trong.

"A a a..."

Khóe mắt Ngụy Vô Tiện lại trào lên, gần như là bị đâm nảy lên.


Tay Lam Vong Cơ đang nắm chặt eo hắn thu về, rũ mắt nhìn, hiển nhiên là muốn để cho hắn được chậm lại, nhưng tay còn chưa kịp thu hồi, thành vách bên trong lại hung hăng kẹp chặt ngọc hành của y.

"..." Lam Vong Cơ cắn răng nói: "Ngụy Anh..."

Quạ đen nở nụ cười đắc ý, nháy mắt trái với y: "Lam Trạm, giờ thì ta tin rồi, ngươi thật sự có thể nhịn."

Lam Vong Cơ: "..."

Y thở ra một hơi thật dài, mắt nhắm lại mở ra lần nữa, lần này không do dự nữa, ghim chặt người bên dưới, không nói lời nào, bắt đầu dùng sức đụng chạm.

"A...a...a! Quá..." Ngụy Vô Tiện gắt gao siết chặt vạt áo có hoa văn lông chim màu bạc của y, khóe miệng cười: "Thoải mái! Thoải... mái! Nữa, lại tới n...ô ô a a!"

Lam Vong Cơ đột nhiên rút cả cây tính khí ra, sau đó lại đâm vào lần nữa, thật sâu, các nếp gấp của huyệt thịt gần như là bị đâm giãn mở căng, trên đường nó tiến lên, thật khéo lại có nơi không thể chịu đựng nổi nhất kia. Cứ thế bị đâm thẳng đến nơi sâu nhất, Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, cảm thấy mạng mình bị kéo đi mất một nửa rồi.

Lam Vong Cơ cúi người, hôn nước mắt nơi khóe mắt của y, đầu lưỡi liếm nước mắt trên mặt, hết sức ôn nhu.

Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện luồn vào trong tóc y, vuốt một cái, khoái cảm quá mức kích thích, miệng hắn nói ra một ít chuyện bị lí trí chèn ép bấy lâu: "A... thật thoải mái. Lam Trạm, thật ra thì ta còn... a... còn thật thích ngươi."

Động tác của Lam Vong Cơ hơi chậm lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện bất mãn y bỗng nhiên dừng lại, lắc eo thúc giục: "Sao, ta không thể thích ngươi sao? Nhanh lên, động chút đi, tiếp tục đi."

Lam Vong Cơ vẫn không động đậy như cũ.

Miệng quạ đen thỉnh thoảng nói chút lời ngon tiếng ngọt, căn bản không thể nào phán đoán ra được thật giả. Đôi mắt xinh đẹp màu đỏ kia không lúc nào không tản ra khí tức mê hoặc người.

Y căn bản không biết trong lòng người này rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Coi như giờ hai người sát rạt không có chút khe hở nào, ngọc hành của y chôn sâu trong cơ thể hắn, thân mật như vậy, tư thế gần như máu thịt giao hòa làm một, nhưng lời trong miệng hắn nói ra, vẫn khiến người khó mà tin tưởng như cũ.

Mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, bỗng nhiên hung ác húc sâu bên trong mấy cái, Ngụy Vô Tiện vội vàng ôm chặt y.

Lam Vong Cơ cắn tai hắn không chút lưu tình, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi, ai cũng có thể?"

"Hửm? Cái gì ai cũng có thể?" Ngụy Vô Tiện nghe xong rơi vô làn sương mù mờ mịt, đem lời y nói lặp lại một lần, lúc này mới hiểu, khẽ cười một tiếng, không trả lời luôn mà hỏi: "Ngươi đoán?"

Lam Vong Cơ: "..."

Lúc này, y nào chịu nổi một chút kích thích nhỏ nào, động tác đụng chạm nhau bỗng chốc trở nên tàn bạo, y há miệng lập tức cắn cổ quạ đen.

Chỗ yếu hại bị cắn, cục xương ở cổ họng thậm chí còn bị ngậm mút trong miệng, Ngụy Vô Tiện mới rồi còn tỏ ra thành thạo ngay lập tức luống cuống, tay chân vội vàng đập thình thịch: "Đừng! Đừng cắn... a... ta ta ta ta chọc ngươi thôi! Chọc ngươi ngươi cũng tin!"

"Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ vốn không nghe lọt, buông cổ hắn ra, lại liên tiếp cắn xương quai xanh hắn.

"A! Đừng... đừng..." hạ thân Ngụy Vô Tiện còn bị nắm lấy, rồi lại không ngừng bị đâm húc, nước mắt không kiềm chế được lại chảy xuống: "Ta nói thật, thật... đừng cắn, Lam Trạm!"

Rốt cuộc, Lam Vong Cơ dừng động tác lại, cánh tay vòng qua bên dưới, vững vàng ôm chặt lấy hắn.

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, có chút mơ màng do bị khoái cảm đánh, lắc lắc đầu, duỗi tay vỗ lưng y bạch bạch, nói: "Chẳng phải ngươi rất thông minh sao Lam Trạm, sao lúc này lại đột nhiên ngu đi thế."

"Ngươi vừa mới cướp đi nụ hôn đầu của ta đó, ta còn chưa nói gì...ớ?"

Hắn chợt nhớ tới cái gì, nâng mặt Lam Vong Cơ lên, hỏi: "Không phải ngươi nói là ta không phải sao? Không phải cái gì? Không phải nụ hôn đầu? Lời này của ngươi là có ý gì?"

Lam Vong Cơ lặng lẽ chuyển tầm mắt đi, lỗ tai thì dính lên màu đỏ rõ ràng.

Nhìn bộ dạng này của y, khí thế bị đánh bại ủ rũ xuống của Ngụy Vô Tiện lập tức lại dâng cao. Trên tay sờ một cái, bỗng nhiên biến ra một cái lông vũ dài màu đen, không nói hai lời, quẹt quẹt lỗ mũi của Lam Vong Cơ luôn.

Lam Vong Cơ bắt tay hắn lại: "...Ngụy Anh đừng làm rộn."

Ngụy Vô Tiện đáp lại: "Đến tột cùng là ai kéo lòng hiếu kỳ của ta lên? Ngươi có phải là còn len lén làm chuyện xấu không? Được lắm Lam Trạm, rốt cuộc là ai đang nháo?"

Lam Vong Cơ: "..."

Từ nhỏ đến lớn, nói chuyện với hắn, y vĩnh viễn không phải đối thủ. Sau khi "thành hôn" thì lại càng không phải.

Chỉ là, trước kia gặp chuyện này, y cũng chỉ có thể bị nói cho xấu hổ không ngừng được mà thôi, không cách nào phản bác được, nhưng lúc này, y vẫn đang gắt gao cầm lấy sinh mệnh nóng ran mềm nhũn như cũ của quạ đen, ngọc hành chôn ở chỗ sâu bên trong hắn, hung ác đụng chạm.

"A...a a! Lam, ngươi...a..!!!"

Cự vật to lớn bỗng nhiên nảy lên hai cái, sau đó, dịch thể nóng mà lại mát lạnh bắn mạnh vào vách tường bên trong không chút phòng bị nào. Ngụy Vô Tiện trợn to hai mắt, eo nâng cao, đầu ngửa về sau. Hắn thấy cửa sổ lớn mở rộng phía sau lưng, màn rèm phiêu động, còn cả vầng trăng máu treo cao trên bầu trời.

Nhiệt độ trong cơ thể biến mất cực nhanh, tình triều lan ra toàn cơ thể, tất cả đều bủn rủn vô lực. hắn kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, mở miệng nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào. Lúc này, một đôi tay đưa lên, nhẹ nhàng che lại ánh mắt hắn.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ đem hắn ôm từ dưới đất lên, lông chim trắng dài từ dưới đất bay lên, vờn quanh thân y, lúc rơi xuống, hóa thành vải vóc mềm mại. Quanh mũi Ngụy Vô Tiện giờ tràn đầy mùi vị trên người tiên hạc.

Ngày kế là ngày tốt lành.

Lam Vong Cơ đúng giờ tỉnh giấc, mở mắt ra liền theo bản năng nhìn về phía giường bên người... quả nhiên, chỉ có mình y.

Giống như những lần trước mỗi lần người nọ ngủ lại ở chỗ này vậy, bất kể trong mộng thân mật ôm y như thế nào, trởi vừa sáng, người nọ liền không thấy bóng dáng.

Lam Vong Cơ rời giường, xuyên qua bình phong bước ra phòng ngoài. Đêm qua chưa kịp thu dọn, bây giờ nhìn, chỉ thấy trong phòng quả nhiên vẫn là cảnh bừa bãi. Ly rượu lắn xuống vẫn lẳng lặng nằm đó, mùi rượu thì đã sớm tan đi hết.

Cửa sổ mở rộng, tầng tầng rèm theo gió lay động. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ một hồi, sau đó, mặt không cảm giác đi tới, kiên nhẫn đem rèm cuốn lên, đưa tay đi đóng cửa sổ.

Lúc ngón tay chạm vào chấn song, y chợt nghe từ phía trên truyền đến một tiếng chuông nhẹ.

Đinh đang.

Y chậm rãi ngẩng đầu, một đám lông chim màu đen chậm rãi bay xuống, chóp mũi y.

"Yo, Lam Trạm"

END

Đôi lời Tích Tích nhắn nhủ: Bởi vì chủ yếu là muốn lái xe, nên rất nhiều chi tiết chuyện sẽ không rõ ràng, mà trước với sau lái xe, mọi chuyện đều hơi khó hiểu, nên là tiến hành bổ sung đôi chút ~

1. Những lần đầu Tiện bỏ chạy là bởi vì hắn tỉnh lại, thấy mình ôm Kỷ nên bị sợ, sau đó nhiều lần như vậy, bởi vì hắn sợ chuyện này lại xảy ra nên luôn cố tỉnh dậy sớm hơn y. Nhưng mà thật ra ban đầu Kỷ không ngủ, cho nên lúc cuối kết thúc ấy, thấy Tiện chạy khỏi phòng thì trong lòng Kỷ lặng lẽ nghĩ là bọn họ chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi.

2. Tiện cho rằng Kỷ luôn không thích hắn, bởi vì đêm tân hôn, y đã lập ước pháp tam chương với hắn. Nhưng mà cũng bởi Kỷ có ý nghĩ giống y như hắn nên mới làm thế.

3. So~ lúc mới đầu, đoạn Tiện nhìn Kỷ, ánh mắt có chút "thương xót" ấy là bởi vì hắn nghĩ, lúc đó nếu tóm được người, nhất định phải làm rồi, nhưng nếu Kỷ không xuất hiện, có lẽ hắn vẫn sẽ có thể chống cự như trước. Nhưng mà, cụ thể phải làm gì thì thật ra chính hắn cũng chẳng rõ.

4. Dự tính là yêu sau khi cưới, cho nên lúc họ mới lấy nhau, chưa có thích nhau đến mức đó.

5. Cái chuông sau cùng chính là vòng tay đỏ lúc thành thân! Chính là nhẫn cưới! Bởi vì hai con chim bình thường không đen thì là trắng :>

6. Mặc dù nghĩ là sẽ viết tính cách theo kiểu lão tổ, nhưng kết quả thì, càng viết lại càng giống sau khi cưới... dứt khoát bỏ luôn.

P/S: Đừng có hỏi người ta hai loài không giống nhau làm sao sinh con nít ra được, thần thiên không có cơ chế phân lập sinh sản. [Cơ mà một số hạc đầu đỏ vẫn có thể hay sao ý]

===END===

:> chuyên mục quen thuộc! Mấy bạn cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài nào khác cũng được, tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào!


Mấy bạn mà không trả đủ phí comment gửi lời cảm ơn đến tác giả của đồng nhân văn thì :> chúng ta lại chào nhau nhé, còn lâu mới gặp mặt. Cái này người ta gọi văn vẻ thì chính là cảm ơn tấm lòng và nhiệt huyết còn thô thì chính là có qua có lại, Ngộ không cần gửi lời đến Ngộ, nhưng lời cảm ơn đến các bạn tác giả thì Ngộ không thể thiếu. Từ sau Trung thu, chắc đồng nhân văn sẽ đăng theo cảm hứng khi Ngộ nhìn chất lượng phong phú của "phí" comment từ phía các bạn :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận