Năm thứ mười hai
Một năm trôi qua rất nhanh.
Đầu xuân, Lam Hi Thần lại đưa Lam Nguyện tới thăm Ngụy Vô Tiện.
A Nguyện giờ đây đã là chàng thiếu niên mười lăm rồi nên muốn hắn đặt cho mình tên tự.
Ngụy Vô Tiện cười đến mức hai đầu lông mày nhíu lại thành hình chữ bát (八): Ta rõ ràng là là kẻ tùy tiện vô danh, thế mà người ta cứ hết lần này đến lần khác tìm tới ta hỏi chuyện tên tự.
Hắn nhìn dáng đứng thẳng tựa như thân trúc của Lam Nguyện, xoa nhẹ lên đầu rồi viết lên tay nó hai chữ.
Mấy ngày sau, Cô Tô Lam thị làm lễ trưởng thành cho tiểu bối, Trạch Vu Quân đích thân ban cho nó tên tự: Tư Truy.
Thiếu niên phong nhã hào hoa Lam Tư Truy quỳ gối trước từ đường làm lễ, đôi mắt thiếu niên sáng như thần, tài năng xuất chúng.
Tâm tư cùng tính tình nó khá giống với Lam Hi Thần mà khí khái cùng phẩm cách lại giống Lam Vong Cơ đã qua đời từ lâu.
Lam Khải Nhân một bên đứng nhìn, nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu thêm, còn có thể mơ hồ thấy được lệ quang nơi khóe mắt.
Lễ thành nhân của Lam Nguyện hôm đó, Ngụy Vô Tiện lấy ra một vò trúc diệp tửu hắn ủ trước kia, một bên nâng li, một bên suy nghĩ.
Hắn càng nghĩ càng thấy mình chọn hai chữ "Tư Truy" cho đứa nhỏ này thật hay, cũng tự lấy làm hiếu kì tại sao khi xưa chọn tên tự cho Kim Lăng lại chẳng được như thế.
Chớp mắt một cái, thu lại sang, Lan Lăng Kim thị tổ chức một cuộc vây săn, nơi được chọn vẫn là núi Bách Phượng.
Nghe nói suốt mười mấy năm qua, bãi săn núi Bách Phượng đã được sửa chữa xây dựng rộng hơn khi xưa mấy phần.
Vốn đã là một trong ba bãi săn lớn nhất, nay đã vượt xa hai cái tên còn lại, chiếm được vị trí đầu bảng.
Lập đông hôm đó, Lam Tư Truy một mình chạy đến Loạn Táng Cương tìm Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện được một phen trêu ghẹo nó, hỏi nó lúc cùng đội ngũ bước vào trường săn có được nữ tu tặng hoa cho không.
Lam Tư Truy chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.
Ngày đó, dẫn đầu đội săn là nó cùng Cảnh Nghi, hai người một yên lặng một ồn ào, một kẻ hoạt bát một kẻ ôn nhã.
So sánh với đôi "Song bích" năm xưa mười ba tuổi đã trầm ổn quen thuộc tính ra cũng không khác là bao.
Khi tiến vào, Cô Tô Lam thị không ngoài dự đoán nhận được nhiều hoa nhất.
Hoa từ khắp phía ném về phía bọn họ, đập rất nhiều lên mặt Cảnh Nghi.
Lam Tư Truy cũng nhận được thật nhiều hoa, mỉm cười gật đầu đáp lễ.
Ngụy Vô Tiện nghe Lam Tư Truy kể lại rồi hái xuống hai đóa mai trắng mới nở cài lên trước ngực Tư Truy.
"Tiện ca...?" Tư Truy không hiểu gì, chỉ biết nhìn Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm.
"Hoa này coi như là ta tặng cho ngươi, hoa kia là của Hàm Quang Quân." Ngụy Vô Tiện nói xong, lùi về sau hai bước, nhìn một chút mới hài lòng gật đầu, "trông đẹp lắm."
Tư Truy nâng niu cánh hoa mềm mại, cười đến ngọt ngào.
Khi sắp rời đi, nó để lại một bức họa Lam Hi Thần gửi gắm nó mang tới chỗ Ngụy Vô Tiện.
Hắn mở họa trục ra, mắt hơi run.
Một con ngựa trắng cương vàng yên bạc đang ngẩng đầu ưỡn ngực mang trên mình một thiếu niên.
Nhìn người này tuy vẫn còn nhỏ nhưng dung mạo đã là mười phần tuấn tú.
Giữa lông mày điểm một nốt chu sa, áo bào tung bay, trước ngực có hoa văn kim tinh tuyết lãng chói mắt, bên mình còn có một chiếc chuông bạc tua rua tím.
Ngụy Vô Tiện thậm chí còn có thể nghe được thanh âm êm tai quen thuộc.
Là Kim Lăng.
Thiếu niên trong tranh một tay cầm cương, một tay cầm cung, khí khái anh hùng hừng hực, đôi mắt toát lên khí chất kiệt ngạo giống hệt Kim Tử Hiên năm xưa.
Ngụy Vô Tiện cầm bức họa này, treo lên thấy không ổn, phủ lên cũng không tốt.
Cuối cùng hắn cuốn nó lại để trên bàn đá mấy hôm mới cẩn thận cất đi.
Cơn mưa tuyết đầu mùa rơi khi trời đã về đêm, Ngụy Vô Tiện lại mơ thấy mình quay trở lại lần vây săn trên núi Bách Phượng năm đó.
Hắn mơ thấy mình bị che mắt, ngồi trên cành cây thổi sao, mũi chân đung đưa qua lại, trên áo còn dính chút sương mai.
Có người đến gần.
Ba bước, hai bước, một bước...!
Đôi môi Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch, lặng lẽ nở nụ cười.
Hắn biết rõ đây chính là Lam Vong Cơ.
"Ngươi tới tham gia vây săn à?" Hắn biết mà lại cố tình vờ như không, "ở gần chỗ ta như vậy có thể không săn được cái gì đâu."
Hắn hơi thẳng người lên, sau đó đúng như dự đoán, cả cơ thể bị người ta mạnh mẽ giữ lại.
Mùi đàn hương nhanh chóng của người nọ nhanh chóng bao vây Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ nắm chặt cổ tay hắn rồi mạnh bạo áp chặt lên thân cây, động tác dứt khoát không cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Ngụy Vô Tiện đang muốn mở miệng gọi y, môi lại bị một luồng nhiệt ấm nóng chặn lại.
Chẳng qua là Lam Vong Cơ trong mộng không biết, Ngụy Vô Tiện giờ đây đã không còn là kẻ lóng ngóng không biết làm gì năm đó rồi.
Người trước mắt y của hiện tại sớm đã tích đầy trong lòng những tình cảm cùng vô vàn nhớ nhung.
Nụ hôn của Lam Vong Cơ dần càng lúc càng mãnh liệt, Ngụy Vô Tiện khẽ mở khớp hàm, ôn nhu đáp lại y.
Lam Vong Cơ chợt cảm thấy khác thường, lo sợ Ngụy Vô Tiện nhận ra y nên muốn buông ra, thế nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cắn lấy môi dưới của y như mang ý khích lệ cùng trấn an.
Dịu dàng quấn quýt nhau trong chốc lát rồi Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, nhưng lần này y không rời đi ngay.
Ngụy Vô Tiện tựa vào thân cây, chạm lên đôi môi bị người hôn đến sưng đỏ.
Đôi mắt hắn bị băng vải đen che kín vẫn có thể hướng về phía người đã lâu không gặp trước mặt mà nở một nụ cười.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được nhịp thở vững vàng của Lam Vong Cơ, nghe được y đang đến bên hắn ngày một gần, cảm nhận được bàn tay run rẩy của y khẽ nâng lên, khó khăn lau đi giọt nước mắt trên má hắn.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cọ nhẹ lên lòng bàn tay của y, "cứ thế này thêm một lúc nữa được không, cho ta tỉnh lại chậm một chút nhé?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...