Năm thứ mười
"Ôi...!Thỏ à, người đừng có chạy tới chạy lui như thế, ta nhìn mà chóng mặt quá." Ngụy Vô Tiện cả người vùi trong chăn, gương mặt trắng bợt còn hơi ửng ửng, uể oải nhìn con thỏ cứ chạy gấp gấp trong Phục Ma điện.
Hắn sốt rồi.
Tiểu hàn hôm đó, Loạn Táng Cương tuyết rơi dày, Ngụy Vô Tiện ngồi trong Phục Ma điện độ hóa từng vong hồn một.
Thỏ trắng vẫn luôn ở bên cạnh hắn không rời một bước, mệt mỏi ngủ một chút, khi dậy lại phát hiện ra hắn vẫn đang ngồi giữa trận đồ thi thuật, tựa như quên cả thời gian.
Thỏ cố đẩy hắn nhưng một chút cũng không nhúc nhích.
Cứ tiếp tục không ngủ không nghỉ như thế đến nửa đêm, Ngụy Vô Tiện mới xoa xoa đôi mắt, hắn vẫn cảm thấy choáng váng nãy giờ nhưng vẫn quay sang nói với thỏ, "thỏ à hoảng hốt cái gì chứ, mà sao nhìn bóng ngươi cứ lộn tùng phèo hết vậy."
Mãi đến khi hắn không chịu nổi nữa, muốn vịn vào tường đá mà đi cũng không nổi mới bất đắc dĩ chấp nhận mình đã sốt thật rồi.
"Sao lại sốt cơ chứ? Sốt cơ! Lần cuối ta sốt cũng là mười mấy năm trước trong động Huyền Vũ rồi..." Ngụy Vô Tiện đem những thứ có thể đắp đều đắp lên người, trùm thật kín chỉ để lộ mỗi cái đầu, nhắm mắt lẩm bẩm.
Thỏ trắng bên cạnh gấp gáp giậm chân, ở bên người Ngụy Vô Tiện đi lại mấy vòng, thật giống như muốn tìm xem mình có thể làm được gì cho hắn.
Nhưng mà nó xét cho cùng chỉ là một con thỏ, thân mình nhỏ nhắn, không có sức mạnh, tra xét một hồi lại chỉ có thể ủ rũ phát hiện trong Phục Ma điện đến một ngọn thảo dược cũng không có.
Ngụy Vô Tiện khuyên bảo nó không được nên lười chẳng muốn nói nữa, cứ nhìn theo nó chạy tới chạy lui một hồi rồi mơ màng ngủ.
Trong bóng tối, không khí an tĩnh đến dị thường, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng củi lửa thiêu đốt.
Ngụy Vô Tiện hơi mở mắt, choáng váng lúc trước còn nửa phần chưa giảm nhưng lại cảm thấy sau đầu vừa ấm lại mềm.
Tựa như nơi ấy có một mái tóc thật dài rũ xuống chạm vào một bên mắt hắn, còn cả mùi đàn hương cực nhạt vương vấn.
"Hưm, Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện nằm trên đùi Lam Vong Cơ, vặn vẹo cơ thể, "ta lại mơ thấy ngươi nè."
"Ừm." Lam Vong Cơ trầm giọng nói, vách đá ẩm ướt bốn phía như có tiếng vang vọng.
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh, buồn bực nói: "Ầy, sao lại mơ tới động Huyền Vũ cơ chứ?"
Lam Vong Cơ im lặng không nói, đưa tay ra nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại chỗ gối đầu, để hắn được nằm thoải mái hơn một chút.
"Trước khi ta hay mơ mình tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, mơ đến hội săn của Ôn thị, mơ thấy ta đưa ngươi tới Vân Mộng chơi, ta còn kéo ngươi đi hái đài sen với ta, thế mà ngươi sống chết không chịu cởi quần áo xuống bơi, cứ như một cô nương vậy đó..." Ngụy Vô Tiện với những giấc mơ của mình đã là vô cùng quen thuộc, hắn nhắm mắt lại, thoải mái gối đầu lên chân Lam Vong Cơ, không chút hốt hoảng, không chút vội vàng, "ngươi xem, thế này có phải tốt không? Lần tới ta có thể mơ thấy ngươi như này chứ? Một chút cũng không vui, liều sống liều chết rồi chờ người tới cứu, à, ta nhớ ngươi còn khóc..."
Vừa dứt lời, một giọt nước lành lạnh rơi trên mí mắt Ngụy Vô Tiện rồi từ từ lăn xuống.
Hắn mở mắt ra, ánh sáng từ đám lửa sắp cháy hết chiếu tới một bên mặt tựa noãn ngọc của Lam Vong Cơ.
Vệt nước mắt chưa khô trên mặt y làm người ta thấy mà đau lòng.
"Ngươi làm sao thế, nói khóc là khóc, trong mộng cũng không chịu nghe lời?" Ngụy Vô tiện khó khăn bò dậy, nhẹ nhàng chạm tới gương mặt Lam Vong Cơ, tỉ mỉ lau đi giọt nước mắt của y.
"Đừng khóc, nếu mà ngươi khóc thì chẳng thà cắn ta thêm mấy miếng này, giống như năm đó ấy, đặc biệt hả giận luôn.
Cũng lâu lắm rồi, còn được chứ?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, đôi mắt y như sâu như mặt hồ không thấy đáy màu hổ phách.
Mãi sau, mi mắt khẽ động, y thừa nhận sai lầm khẽ lắc đầu.
"Lắc đầu làm gì chứ?" Ngụy Vô Tiện cười nói, "ngươi lúc đấy nói ta thế nào? Gì mà ngươi nếu không có ý đó thì đừng đi trêu chọc người ta.
Là ngươi muốn gì làm nấy nhưng lại hại người khác tâm phiền ý loạn.
Như thế đúng không nhỉ?"
Bốn bề tĩnh lặng, tiếng nói người vang vọng trở lại bên tai, cảm giác như thật lạc lõng nhưng lại để cho hai người đang kẹt tại nơi đây có chút cảm giác thân mật.
Lam Vong Cơ không dám nhìn hắn, lông mi hơi run rẩy vẫn còn ướt nước mắt.
Ngụy Vô Tiện thở dài, tay chống đất rồi tiến tới sát bên người y, ôm lấy một Lam Vong Cơ hãy còn đang ngơ ngác.
"Ta trêu chọc ngươi đó, sao ngươi còn không hiểu ý cơ chứ?" Hắn tựa cằm lên hõm cổ Lam Vong Cơ, tháp giọng rủ rỉ bên tai y, "ngươi thì hay rồi, cứ thế chết đi, để lại mình ta ở đây tâm phiền ý loạn, ngươi coi đây là báo thù?"
"Không phải..." Lam Vong Cơ bi thương cất lời.
Ngụy Vô Tiện khẽ cười: "Lam Trạm à, về sau ta lại chẳng đi trêu ai khác, chỉ trêu mỗi mình ngươi thôi.
Thấy thế nào? Có thích không? Thích, thích thì trở về với ta nhé?"
Lời nói nhẹ nhàng quẩn quanh bên tai Lam Vong Cơ, tay hắn ôm y mỗi lúc một chặt thêm, chặt đến nỗi có thể cảm nhận được từng tia sợ hãi run rẩy trong đó.
Người kia rất tự nhiên đáp lại cái ôm của hắn.
Ngụy Vô Tiện cố nén nước mắt trực rơi, đầu óc vẫn còn đương choáng váng nhưng trong tim lại trào dâng vô vàn yêu thương.
Nhân lúc vẫn còn chưa tỉnh mộng, thừa dịp vẫn còn có thể thấy rõ Lam Vong Cơ, hắn nhẹ nhàng nâng mặt y, trao cho y một nụ hôn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đỉnh động như bị cái gì xé mở, từng luồng sáng trắng nhợt chiếu xuống.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, người kia lại chẳng thấy đâu.
Nơi đây chỉ còn lại một chùm ngọc lan nở rực rỡ, còn có một cánh hoa mềm mại hắn đương ngậm trên môi.
Sau đó, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mình đang nằm trên tấm đá trong Phục Ma điện.
Thân nhiệt không hạ cơ hồ như đem hắn biến thành một con cá khô sấy hết nước, khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Không biết qua bao lâu, trên trán nóng hầm hập được một thứ dịu mát đắp lên.
Lông mày Ngụy Vô Tiện hơi giãn ra, cái đầu đau thật lâu cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Cảm giác mát lạnh kia sẽ có lúc đứt quãng, một lúc không thấy nhưng không lâu sau sẽ trở lại.
Rất giống ngày đó trong động Huyền Vũ, trên trán hắn có bàn tay ai kia.
Buổi chiều hôm sau, Ngụy Vô Tiện mê mang tỉnh lại, hạ sốt rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
"Hở? Tối qua ta quên không đóng cửa sao? Sao chỗ này nhiều tuyết quá?"
Hắn mở lớn mắt nhìn lại phát hiện kia vốn không phải tuyết mà là thỏ trắng thân dính đầy tuyết lạnh.
Nhìn thật giống như là đã lăn qua vài vòng trong tuyết, chóp mũi nó vì lạnh mà đỏ ửng lên, bộ lông mềm mượt ẩm ướt bết lại từng mảng từng mảng, cuối cùng cả người nó co lại như một quả cầu nhỏ áp lên trán hắn, canh giữ bên gối hắn.
Ngụy Vô Tiện chăm chăm nhìn nó một lúc mới lặng lẽ vươn tay, ôm nó kéo vào ổ chăn.
"Đúng là ngốc quá mà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...