[EDIT][VONG TIỆN] Sao biết không phải phúc?
Cuộc sống sau khi kết làm đạo lữ của Vong Tiện.
Tiện mất trí nhớ.
==========
0.
Theo thói quen, cứ tới giờ Mão, Lam Vong Cơ lại tỉnh giấc.
Y nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên ngực của mình ra, nhưng sau đó lại bị người kia ôm chặt hơn nữa.
Lam Vong Cơ vậy mà không hề ngạc nhiên vì hành động này chút nào.
Y lại định dời đôi chân đang gác trên đùi mình xuống, kết quả làm cho Nguỵ Vô Tiện đang trong giấc mộng không vui nhíu mày, chân chẳng những không dời đi, mà lại còn cọ đi cọ lại phần dưới thân mình mấy lần.
Lam Vong Cơ: "....."
Mặc dù mỗi ngày chuyện như vậy cơ hồ đều xảy ra, theo lí mà nói, nên sớm làm quen mới phải.
Nhưng dù sao cũng là nam nhân mà, sáng sớm kiểu gì khí lực cũng dồi dào, lại vừa lúc đêm qua hai người họ không có làm chuyện kia.
Lam Vong Cơ nhìn lên trời, lại đúng lúc Nguỵ Vô Tiện lại cọ cọ hai lần trên người y, thế là bỗng nhiên lật người ngồi dậy, đè Nguỵ Vô Tiện dưới thân.
".....Ưm......" Nguỵ Vô Tiện làu bàu một tiếng, mi mắt thon dài khẽ run rẩy, con mắt chậm rãi mở ra một đường nhỏ, ánh mắt mông lung mà nhìn y, mồm miệng không phát ra rõ tiếng, nói:
"........Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ ôn nhu sờ lên gương mặt hắn, tại môi hắn hạ xuống một nụ hôn.
Nguỵ Vô Tiện không lên tiếng, ánh mắt mê man bị ép đến tỉnh táo, khuôn mặt tràn đầy sững sờ, giống như là không phân biệt được tình huống trước mắt, không nhúc nhích nhìn xem Lam Vong Cơ.
Lúc trước hắn luôn luôn tích cực, khó có thể thấy được một bộ dáng ngây thơ như hiện tại.
Dáng vẻ ấy rơi vào mắt Lam Vong Cơ lại có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Tâm y trở nên xao động, một tay thò vào trong ngực Nguỵ Vô Tiện giật vạt áo trong ra, sờ đến chỗ nhô lên trước ngực hắn, kẹp ở giữa ngón tay mà nhào nặn, rồi lại hôn lên cổ hắn.
Nguỵ Vô Tiện: ".....Ô....Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ trầm thấp "Ừ" một tiếng đáp lại.
Cùng lúc đó, tay còn lại của y bắt đầu nhào nặn xuống dưới eo Nguỵ Vô Tiện.
Đó là chỗ mẫn cảm của hắn, bị sờ kiểu này, người kia quả thực nhịn không được vặn vẹo eo, vô thức đưa tay khước từ.
"Lam Trạm.....Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện định ngồi dậy, hai tay ấn lên bả vai Lam Vong Cơ, định đẩy y ra: "Ngươi đang làm gì vậy? Đừng, không muốn....Ô a!"
Tay Lam Vong Cơ đụng phải hạ thân hắn.
"Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm, ngươi dừng tay!"
Ý thức được y đang sờ đến chỗ đó, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chống cự kịch liệt, con mắt mê man mở to, hai chân cũng không ngừng khua loạn xạ: "Ngươi bình tĩnh một chút! Lam Trạm! Ngươi có nghe hay không, ta để ngươi tỉnh táo....Đừng!"
Tựa hồ có chút bất mãn vì hắn giãy dụa không đúng lúc, Lam Vong Cơ dứt khoát trực tiếp đem miệng hắn chặn lại, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng mút vào, tăng thêm lực đạo trên tay, ra sức vỗ về.
Nguỵ Vô Tiện: " Ưm ưm ưm!!"
Hai cánh tay hắn liều mạng đẩy bả vai của Lam Vong Cơ ra, không biết có phải vì sáng sớm hẵng còn vô lực hay không, còn không bằng lúc trước hắn luôn la hét "giãy dụa" kịch liệt, nhưng là khuyến khích Lam Vong Cơ dùng sức mạnh với hắn, hiện tại Lam Vong Cơ nghĩ hắn lại bắt đầu muốn chơi trò tình thú gì đó, nên tay nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.
Mặt mũi Nguỵ Vô Tiện rất nhanh đã ửng đỏ.
Thấy người kia hô hấp toàn thân đều trở nên dồn dập, Lam Vong Cơ mới hài lòng buông miệng hắn ra, một tay tự cởi y phục của mình, nhắm hướng đùi hắn mở ra, nghiêng thân chuẩn bị tiến vào.
"Ô a!" Nguỵ Vô Tiện thở mạnh ra một hơi, lại không kịp hớp lấy hơi thứ hai, điên cuồng đẩy đánh bả vai Lam Vong Cơ, hô lớn: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Ta kêu ngươi dừng tay! Ngươi không nghe thấy sao?!"
Lam Vong Cơ: "...."
Y rốt cuộc ý thức được Nguỵ Vô Tiện có gì đó không đúng, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện mặt đỏ bừng bừng, bờ môi ướt át, đôi mắt trừng lớn đến cực độ, trông thấy Lam Vong Cơ trước mặt hắn bộ dáng không y phục, đáy mắt mơ hồ nổi lên một tia thần sắc kinh hoảng.
"......" Lam Vong Cơ chậm rãi đứng dậy, bắt lấy tay hắn, không có ý định buông ra ngay lập tức, lông mày nhíu lại, trầm tư một lát, mờ mịt nói:
"Nguỵ Anh, ngươi thế là....kí ức có vấn đề?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...