Ngụy Vô Tiện lại chớp mắt, vẫn là một mảng đen nhánh, nói: "Ta không nhìn thấy gì nữa."
Bầu trời bên ngoài trong xanh và tươi đẹp, nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện lại là một mảng đen nhánh, hắn không còn có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ trên thế gian này.
Thật ra giống nhau, trong lòng Ngụy Vô Tiện đã sớm biết rồi, nhưng suy nghĩ và thực tế thì lại không giống nhau.
Lần đầu tiên hắn biết cảm giác khi toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bởi bóng tối không một tia sáng, thì ra là như thế này.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ không biết nên nói gì, trong lòng ngoại trừ đau lòng thì là áy náy, y đã không bảo vệ tốt Ngụy Anh.
Ngụy Vô Tiện lại ngừng một chút rồi thử vươn tay ra, hắn không nhìn thấy tay mình ở đâu, cũng không biết mình sẽ chạm vào thứ gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện đang ở giữa không trung, sau đó từ từ nắm chặt, cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Vô Tiện được bao bọc trong bàn tay y.
Nắm thật chặt.
Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng miễn cưỡng mà cong lên nở ra một nụ cười nói: "Lam Trạm? Ngươi đang nói cho ta biết, ngươi đang ở đây sao?"
Lam Vong Cơ thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, ta biết ngươi ở đây." Nói xong tay hắn cũng nắm lấy tay Lam Vong Cơ.
Hắn hành động như vậy khiến cho Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên.
Cuộc sống dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ đôi mắt không nhìn thấy, mà cũng không sao, tuy rằng đôi mắt Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy, nhưng khứu giác cùng thính giác càng thêm phần nhanh nhạy, muốn đi đâu thì chỉ cần hắn gọi một tiếng Lam Trạm, Lam Vong Cơ sẽ đáp lời hắn.
Sau đó Lam Vong Cơ sẽ hỏi hắn muốn đi đâu, có thể đến nơi này không, cho nên trong khoảng thời gian này bất kể là Ngụy Vô Tiện muốn đi đâu Lam Vong Cơ đều sẽ đưa hắn đi, không dám phạm sai sót nào, hơn nữa mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện mò mẫm đại khái có thể hình dung ra được cấu trúc của Tĩnh Thất.
Chẳng hạn như nơi nào có ghế, chỗ nào để ghế dựa, chỗ nào là góc bàn, hắn có thể đi lại tự do trong Tĩnh Thất.
Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã được hai tháng, đã là mùa thu, trời càng thêm lạnh, Lam Vong Cơ sáng sớm đã đi Lan Thất dạy học, hiện tại chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện cứ như vậy ngồi ở trước cửa sổ, gió lạnh thổi qua gò má hắn, thổi bay sợi tóc gần thái dương, khuôn mặt mảnh khảnh tái nhợt hiếm khi trở lên yên tĩnh.
Trước mắt vẫn là một mảng đen nhánh, nhưng dường như Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được âm thanh lá cây rơi xuống bên ngoài, thể chất của hắn càng lúc càng kém, gió thổi qua sẽ ho khan vài tiếng.
Thời gian hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không ngắn, trong khoảng thời gian này, Lam Trạm chăm sóc cùng chiếu cố hắn như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện không hiểu rõ, hắn không biết tình cảm Lam Trạm đối với hắn chỉ là bằng hữu, hay là xen lẫn một ít khác tình cảm......!
Nhưng bất kể là loại tình cảm nào, đều khiến cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất sợ hãi, thời gian của hắn không còn nhiều, nếu Lam Trạm không đối xử tốt với hắn như vậy, thì đó chính là tình cảm giữa hai bằng hữu, vậy có lẽ Ngụy Vô Tiện sẽ không có áp lực lớn như này, nhưng trong lòng hắn cảm thấy không giống......!
Ngụy Vô Tiện không phải kẻ ngốc, hắn có thể cảm nhận được rõ Lam Trạm đối với hắn là thế nào, nếu quả thật là như hắn nghĩ, thì Ngụy Vô Tiện cũng không có cách nào đáp lại tình cảm này, việc này đối với Lam Trạm không công bằng.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra một lí do, mà Ngụy Vô Tiện lại bị gió lạnh thổi làm cho ho khan, bên tai lại rất yên tĩnh, Ngụy Vô Tiện ho khan thêm vài tiếng mới phát hiện ra vấn đề.
Dường như hắn không nghe thấy tiếng ho khan của mình.
Lúc này một chiếc áo khoác choàng lên trên người hắn, giọng nói của Lam Vong Cơ có chút tức giận: "Ngụy Anh, không thể ngồi trên bệ cửa sổ, bị gió thổi sẽ cảm lạnh."
Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không hề có phản ứng gì, hình như là không nghe thấy y nói.
Lam Vong Cơ thực sự cho rằng Ngụy Vô Tiện không nghe thấy, kiên nhẫn nói lại: "Ngụy Anh, không thể ngồi trên bệ cửa sổ, bị gió thổi sẽ cảm lạnh."
Vẫn không có phản ứng......!
Lúc này Lam Vong Cơ dường như ý thức được.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ trumtruye n.
me ++
Ngụy Vô Tiện nắm lấy áo khoác, gọi một tiếng: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện không nghe được giọng nói của mình, hắn cũng không nghe được Lam Trạm ở bên cạnh hắn đang nói gì.
Hắn mất đi thính giác......!
Hắn đã mất đi thị giác sau đó lại mất đi thính giác.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, qua một hồi lâu mới viết vài chữ trên mu bàn tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta không nghe thấy tiếng ngươi nói, khi ngươi muốn nói với ta cái gì thì hãy viết cho ta."
Hắn viết thong thả lại rõ ràng, tựa hồ như đã sớm đoán trước được và thản nhiên tiếp nhận, rõ ràng là viết trên mu bàn tay, nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy như đang viết vào bên trong lòng mình.
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, một vẻ thê lương, hắn lại viết: "Vừa rồi có phải ngươi muốn nói cái gì với ta cái đúng không?"
Lam Vong Cơ cơ hồ không dám nhìn Ngụy Vô Tiện, y thấy thể Ngụy Anh trở nên càng ngày càng kém, vừa mất đi thính giác lại mất đi thị giác, nhưng y lại không làm gì được.
Y viết lên tay Ngụy Vô Tiện: "Không thể ngồi trên bệ cửa sổ, bị gió thổi sẽ cảm lạnh."
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, nói: "Hoá ra là chuyện này nha, ta biết rồi, lần sau sẽ không ngồi trên bệ của sổ nữa."
Lam Vong Cơ lại viết lên tay Ngụy Vô Tiện: "Về giường nằm."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Ta muốn ngồi một lúc, cũng không thể nằm cả ngày được."
Lam Vong Cơ viết: "Được, ta ngồi cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện không nói gì thêm, lẳng lặng dựa vào cửa sổ một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Ngón tay Lam Vong Cơ khựng lại.
Ngụy Vô Tiện chớp mắt, hắn không nhìn thấy, cho nên không biết Lam Trạm hiện tại đang ở chỗ nào, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiếp tục hỏi: "Tại sao đối xử tốt với ta như vậy? Tại sao sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc lại muốn đưa ta về Lam gia?"
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ không biết nên nói thế nào, tình huống hiện tại của Ngụy Anh không cho phép y nói ra, y sợ hắn sẽ chạy trốn......!
Ngụy Vô Tiện thở dài, nói: "Mặc kệ là vì lý do gì, vẫn cảm ơn ngươi, Lam Trạm, ngoại trừ sư tỷ bọn họ, không có người nào đối xử với ta tốt như vậy."
Ngay khi Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ sẽ không trả lời hắn, Lam Vong Cơ đã ở trên tay Ngụy Vô Tiện viết: "Ngươi đáng giá."
Ngụy Anh hắn, vĩnh viễn đáng giá.
Đôi mắt có chút mệt mỏi, mũi có phần chua xót, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít một hơi sau đó lại ho khan, cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng, đã rất lâu rồi không có ai nói với hắn ba chữ này.
Tất cả nghi vấn dường như đều được giải đáp trong ba chữ này, đáp án này giống như một tản đá lớn đè lên trên lồng ngực Ngụy Vô Tiện, nặng trĩu.
Ngụy Vô Tiện ở trên không trung mò mẫm, tựa hồ muốn nắm tay Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thấy vậy vội vàng đưa bàn tay lại gần, Ngụy Vô Tiện nắm lấy, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, nắm thật an tâm.
Lam Vong Cơ không biết sao lại thế này, chỉ nghe Ngụy Vô Tiện nói câu: "Lam Trạm, ta không thể cho ngươi thứ ngươi muốn."
Ngữ khí đã không còn vẻ thoải mái cùng vui cười giống như trước kia, nó trở nên nghiêm túc.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu lưu ly mang theo một tia kinh ngạc.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ trong nháy mắt nhất thời muốn buông ra, hắn không nghe thấy mình đang nói gì, nhưng hắn lại biết rất rõ hắn đang nói gì.
"Thân thể tàn tạ của ta không thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn, cho nên Lam Trạm, ngươi muốn cái gì?"
Lam Vong Cơ lại không nói.
Kỳ thật Lam Vong Cơ còn có thể muốn cái gì? Chỉ muốn ngươi bình an khỏe mạnh thôi...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...