Quả nhiên Lam Vong Cơ giữ lời hứa, qua vài ngày sau Lam Vong Cơ thực sự đưa Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ.
Nhưng bởi vì thân thể của Ngụy Vô Tiện không tốt lắm, cho nên mặc dù Lam Vong Cơ đáp ứng đưa Ngụy Vô Tiện trở về một chuyến, nhưng sẽ không để hắn ở lại Liên Hoa Ổ quá lâu.
Tuy rằng Liên Hoa Ổ là nơi Ngụy Vô Tiện lớn lên, nhưng Lam Vong Cơ quả thực có chút tâm tư, y muốn người này là của riêng mình.
Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện trở về, lại còn đi cùng Lam Nhị công tử, trong lòng đương nhiên là vui vẻ, nhẹ nhàng cười, nói: "A Tiện, đệ về rồi, Lam Nhị công tử cũng đến."
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng đứng vững, nhìn Giang Yếm Ly cười cười, nói: "Đúng vậy, sau khi thân thể tốt hơn một chút, đệ liền bảo Lam Trạm đưa trở về."
Giang Yếm Ly nghe thấy giọng nói của Ngụy Vô Tiện thì cảm thấy hơi lo lắng, hỏi: "Hiện tại thân thể thế nào, A Tiện?"
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi, sư tỷ."
Giang Yếm Ly nghe xong, trong lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, không thấy bóng dáng của Giang Trừng đâu, không thể không hỏi: "Sư tỷ, Giang Trừng đâu, sao đệ không thấy hắn?"
Giang Yếm Ly che miệng nhẹ nhàng cười, nói: "Đệ ấy đang giải quyết công việc.
Từ lúc Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc đến sau khi bách gia đi vào quy củ, mọi công việc lớn nhỏ trong Liên Hoa Ổ đều do một tay đệ ấy xử lý, hiện tại còn chưa xong."
Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Ha ha ha, vậy để cho hắn làm đi, món canh sườn củ sen của sư tỷ là của đệ, không cho Giang Trừng uống."
Lam Vong Cơ đứng ở một bên nhìn hai người nói chuyện, nhưng ánh mắt y nhìn Ngụy Vô Tiện lại mang theo một chút ôn nhu.
Như thể là gió đông thổi qua mặt nước, tạo nên tầng tầng gợn sóng, rung động lòng người.
Tình yêu của Lam Vong Cơ và tình trạng thân thể của Ngụy Vô Tiện không cho phép hắn ở lại Liên Hoa Ổ quá lâu, bọn họ sáng sớm đi, buổi chiều quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mới đầu Giang Yếm Ly không muốn cho Ngụy Vô Tiện đi, nhưng Lam Vong Cơ nói: "Thân thể Ngụy Anh chưa khỏi hẳn, cần được điều trị."
Đương nhiên là Giang Yếm Ly cảm thấy xót thương thân thể của Ngụy Vô Tiện, nghe Lam Vong Cơ nói như vậy nàng cũng không có ý ngăn cản, liền đồng ý.
Giang Trừng vẫn luôn làm việc, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ tới gặp hắn một lúc thì rời đi.
Trên đường trở về Ngụy Vô Tiện mở miệng gọi một tiếng, nói: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đáp lại.
Ngụy Vô Tiện thấp giọng cười một tiếng, lại gọi: "Lam Trạm nha."
Lam Vong Cơ vành tai có chút hồng, nhưng vẫn đáp lời hắn: "Ơi."
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện có chút khó hiểu "Ừm" một tiếng.
Lam Vong Cơ nói thêm: "Ta đây."
Ta vẫn luôn ở đây, vĩnh viễn ở đây, sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi.
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, không biết vì sao bỗng nhiên rùng mình một cái, bất giác dựa gần vào trong lòng Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ta hơi lạnh."
Lam Vong Cơ nghe vậy thì siết chặt cánh tay, để cho Ngụy Vô Tiện dựa vào trong lòng mình, nói: "Một lát nữa sẽ đến."
Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, cứ như vậy dựa vào ngực Lam Vong Cơ nhắm hai mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thở rất nhẹ.
Lam Vong Cơ sợ Ngụy Vô Tiện cảm lạnh nên ôm chặt lấy hắn, chắn gió cho hắn, nhưng hiện tại thể chất của Ngụy Vô Tiện vô cùng kém, vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hôn mê.
Hai má hắn đỏ ửng bất thường.
Lam Vong Cơ giữa mày hiện lên một chút ảo não, vội vàng đi vào trong Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn phát sốt cao.
Đã không nhớ rõ bao nhiêu lần, chỉ cần bị một chút gió lạnh thổi qua, tiến vào trong thân thể lạnh lẽo thì sẽ tìm được oán khí, từ từ ăn mòn thân thể Ngụy Vô Tiện, một chút gió lạnh thổi qua thì sẽ phát sốt cao, sớm đã trở thành điều hiển nhiên.
Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện không có phản ứng.
Lam Vong Cơ vội vàng đặt Ngụy Vô Tiện lên giường, tay chân quen thuộc giúp Ngụy Vô Tiện hạ nhiệt độ, người nằm ở trên giường hai má ửng hồng, sắc mặt không chút chuyển biến tốt, Lam Vong Cơ cũng không dám tùy tiện cho uống dược.
Ngụy Vô Tiện lúc này thật giống như đang ở giữa hai thế giới băng và lửa, oán khí ở trong thân thể hắn tràn ra, hắn hiện tại không thể áp chế, cả người đau đến phát run, nhưng do sốt cao lại khiến hắn giống như đang ở trong bếp lò, khi lạnh khi nóng.
Dường như hắn lại mơ thấy thời điểm mất đi Kim Đan, lúc ấy Ôn Tình hỏi hắn: "Hối hận không?"
Ngụy Vô Tiện kiên định nói: "Không."
Ôn Tình lại hỏi: "Không sợ mổ Đan thất bại sao?"
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, nói: "Ngươi sẽ cố gắng hết sức, cho nên ta không hối hận."
Lưỡi dao sắc bén cắt qua bụng hắn, không có dược giảm đau, toàn bộ quá trình đều phải tỉnh táo.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy được tiếng máu chảy xuống đất, nghe được tiếng Ôn Tình gọi, nghe được tiếng thở của mình càng ngày càng yếu.
Ngón tay vốn dĩ mảnh khảnh bị giường gỗ thô ráp làm cho chảy ra máu, máu tươi đầm đìa, trên trán trắng nõn đều là mồ hôi lạnh, môi bị cắn đến bật máu.
Dường như máu của hắn chảy ở khắp nơi, giường gỗ đều bị máu nhuốm đỏ.
"Tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện."
Không biết bao nhiêu lần, chỉ có như vậy hắn mới không cảm nhận được nỗi đau, cứ vậy đi.
Ngụy Vô Tiện bị mắc kẹt trong cơn ác mộng không thể nào thoát ra được, Lam Vong Cơ không biết nên làm gì, truyền linh lực vẫn không thấy chuyển biến tốt, sốt cao vẫn không hạ.
Lam Vong Cơ tự trách bản thân mình, không nên đưa Ngụy Anh ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, thoạt nhìn rất khó chịu đau đớn, Lam Vong Cơ đau lòng, y ôm Ngụy Vô Tiện, lần đầu tiên vượt qua phòng tuyến* trong lòng.
(*Phòng tuyến: Đường nối liền những vị trí đóng quân nhằm bảo vệ một vị trí xung yếu, một vùng đất đai quan trọng.)
Đôi môi run rẩy chậm rãi chạm vào, mềm mại lạnh lẽo, thoáng lướt qua.
"Ngụy Anh, tỉnh lại, nhìn ta."
Khi Ngụy Vô Tiện lại lần nữa tỉnh lại thì trước mắt là một mảnh tối, không thấy một chút ánh sáng nào, hắn động ngón tay, bên cạnh truyền đến một giọng nói mang theo kinh hỉ: "Ngụy Anh, ngươi tỉnh rồi."
Là Lam Trạm.
Trong mắt Ngụy Vô Tiện hiện lên một tia khó hiểu, hỏi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Lam Trạm, tại sao ngươi không đốt đèn?"
Lam Vong Cơ kinh ngạc, hiện tại bên ngoài là ban ngày, chẳng lẽ là......!
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"
Lam Vong Cơ mấp máy môi, nói: "Buổi trưa."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì không nói gì.
Lam Vong Cơ càng cảm thấy đau lòng, đôi mắt xinh đẹp kia đã xám xịt, mất đi ánh sáng thường ngày.
Trong ánh mắt Ngụy Anh của y, không có hết.
Qua một lúc lâu Ngụy Vô Tiện mới nói: "Lam Trạm, ta không nhìn thấy gì nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...