Lam Vong Cơ mím đôi môi nhạt màu, nói: "Phải......!Luôn luôn sống thật tốt."
Ngụy Vô Tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, đương nhiên không nhìn thấy được đôi mắt lưu ly của Lam Vong Cơ hiện lên một tia đau buồn.
Lam Vong Cơ điều chỉnh lại hô hấp, hỏi: "Ngụy Anh......!Ta có thể kiểm tra thân thể của ngươi xem còn có vết thương nào khác hay không?"
Kỳ thật Ngụy Vô Tiện không muốn cho Lam Vong Cơ kiểm tra thân thể của hắn, bởi vì trên người hắn chẳng những có vết thương, mà còn là rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Ngụy Vô Tiện bình thường tùy tiện, bị thương cũng chỉ đơn giản bôi một ít dược rồi dùng miếng vải băng bó, như vậy là xong.
Trong cuộc thảo phạt Ôn thị, một chút thương tích nhỏ không tính là gì.
Trong Xạ Nhật Chi Chinh khó tránh khỏi tình huống bị thương, bởi vì Ngụy Vô Tiện không muốn làm phiền đến người khác, hơn nữa hắn cảm thấy cũng không có gì to tát, nên trước nay đều không trị tận gốc.
Nhưng Xạ Nhật Chi Chinh đã kết thúc, ngay cả là khi những chỗ bị thương chỉ đơn giản là vết xước cũng phải dùng dược!
Thấy Ngụy Vô Tiện trầm mặc, Lam Vong Cơ biết thân thể người này chắc chắn có thương tích, ngữ khí có chút cường ngạnh: "Ngụy Anh, để ta xem."
Ngụy Vô Tiện chỉnh lại cảm xúc của chính mình, cười tủm tỉm nói: "Ai nha, Lam Trạm, cái này có gì để xem, ta không sao."
Đương nhiên Lam Vong Cơ không tin, nhất định phải kiểm tra thân thể Ngụy Vô Tiện một chút, vốn dĩ Ngụy Vô Tiện chỉ muốn trêu đùa Lam Vong Cơ vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên không dám nói gì nữa, chỉ có thể phối hợp với y cởi áo ngoài của mình ra.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: "Tiểu cũ kỹ này còn rất tinh tế, tại sao lúc trước lại không phát hiện ra." Một bên nghĩ một bên cởi áo ngoài của mình xuống, chỉ để lại trung y rộng thùng thình.
Lỗ tai Lam Vong Cơ có chút nóng, y cắn chặt răng, xốc trung y của Ngụy Vô Tiện lên một chút.
Lưng hắn tái nhợt gầy ốm trải dài vết thương, bất kể là lớn hay nhỏ, chỉ dùng băng vải quấn lên vô cùng đơn giản, không hề có chút kỹ thuật gì.
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ khẽ run lên, nhất định là phải dùng dược, nhưng băng vải này cần được xé xuống.
Lam Vong Cơ cố gắng bình tĩnh trở lại, nói: "Ngụy Anh, hiện tại cần phải rửa sạch miệng vết thương cho ngươi và dùng dược thêm lần nữa."
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đồng ý, nói: "Được."
Lam Vong Cơ nghe vậy, tay đặt mình lên trên lưng Ngụy Vô Tiện, đầu tiên cầm lấy một cái kéo cắt băng vải xuống, kỹ thuật của Lam Vong Cơ rất tốt, căn bản sẽ không làm đau Ngụy Vô Tiện.
Nhưng miệng vết thương đã sinh mủ còn dính chặt vào băng vải, động tác trên tay Lam Vong Cơ không được tốt, đầu ngón tay chạm vào làn da hơi lành lạnh.
Không biết vì sao, cả người Ngụy Vô Tiện run lên.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được sự cẩn thận của Lam Vong Cơ, sau lưng truyền đến đau đớn, nhưng có thể chịu được, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ta không cảm thấy quá đau, ngươi nhanh nhanh xé miếng băng vải này xuống đi."
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng như cũ, Ngụy Vô Tiện không chịu nổi sự dày vò như vậy, miệng vết thương vừa đau lại còn ngứa, nhưng thực ra không quá đau, Ngụy Vô Tiện hít một hơi khí lạnh, nói: "Lam Trạm, ta nói với ngươi nha, đau dài không bằng đau ngắn, ta sẽ không cảm thấy đau nếu ngươi nhanh nhanh xé nó xuống."
Ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại mang theo một tia không đứng đắn.
Cứ như vậy xé xuống nhất định là không được, Lam Vong Cơ căn bản không đành lòng nặng tay, y không muốn nhìn thấy người này chịu đau dù chỉ một chút.
Nhưng băng vải đã dính chặt vào miệng vết thương của Ngụy Vô Tiện, xé mạnh xuống sẽ rất đau.
Lam Vong Cơ mím môi cẩn thận nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới ngoại thương dùng nước tắm thêm một chút thuốc cũng có thể rửa sạch.
Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ dừng động tác trên tay, nhàn nhạt nói: "Ta đi chuẩn bị thuốc tắm cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện có chút nghi hoặc, hỏi: "A? Tắm thuốc làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Xé mạnh xuống sẽ rất đau, ta sợ ngươi không chịu nổi."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, nói: "Thật ra không sao."
Lam Vong Cơ không nghe, nói: "Ta đi một chút sẽ về."
Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ, trong lòng không biết tại sao hơi buồn, hắn cảm thấy chua xót, ngoại trừ đám người Giang Yếm Ly ra, dường như hắn không còn nhớ ai đã đối xử tốt với mình như vậy.
Lam Vong Cơ động tác rất nhanh, lúc Ngụy Vô Tiện đang ngâm mình vẫn còn ngẩn ngơ, đương nhiên Lam Vong Cơ không ở lại, y ngồi bên ngoài Tĩnh Thất đọc sách, Ngụy Vô Tiện gọi một tiếng y liền có thể nghe được.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Ngụy Vô Tiện tự mình tháo băng vải trên người xuống, tuy rằng vẫn đau, nhưng cũng may là đã tháo xuống.
Sau đó hắn lau người qua loa, mặc lại trung y của mình, đơn giản sửa sang lại một chút rồi đi ra.
Lam Vong Cơ thấy hắn vội vàng đặt sách xuống, cầm lấy hòm thuốc bên cạnh nói: "Ta thoa dược cho ngươi."
Kỳ thật Ngụy Vô Tiện trong lòng muốn cự tuyệt, bởi vì hắn cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng Lam Trạm đã thoa cho hắn nhiều lần rồi, giờ lại cự tuyệt nói chung không được tốt lắm.
Ngụy Vô Tiện mím đôi môi tái nhợt, nói: "Được."
Chờ thoa dược xong đã gần tới buổi trưa, Lam Vong Cơ nói: "Buồn ngủ sao?"
Ngụy Vô Tiện mí mắt hơi díu lại, hôm nay tinh thần hắn thật ra rất tốt, ngâm trong thuốc tắm làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, khó tránh khỏi buồn ngủ, hắn ngáp một cái, nói: "Quả thực là có hơi buồn ngủ, ta sẽ ngủ ở đây?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi ngủ đi."
Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không biết có phải quá mệt mỏi hay là quá thư giãn, Ngụy Vô Tiện vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ.
Lam Vong Cơ cẩn thận nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, thân mình quá gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi vốn hồng nhuận giờ biến thành tái nhợt, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại xoay người rời đi.
Trong Tĩnh Thất y đốt một chút hương an thần, có thể giúp cho Ngụy Vô Tiện ngủ ngon hơn, y ngồi ở trên bàn sách, hiếm khi thất thần viết thư pháp.
Bàn tay cầm bút thon dài trắng nõn, vô cùng đẹp, chữ viết cũng giống như người, đẹp mắt mà không làm mất đi cái cơ bản, thư pháp của y là do một tay Lam Khải Nhân dạy dỗ.
Lam Vong Cơ hơi dừng ngòi bút lại, chậm rãi viết xuống mấy chữ.
"Ngụy Anh, bình an vô sự.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...