Vong Tiện Ngự Kiếm Tiêu Dao


〖 Ngày thứ hai, giờ Thìn sơ.


Sóng triều dục vọng kia cứ đến liên tục không ngừng.

Ngụy Vô Tiện mỗi khi được an ủi, nhiều nhất cũng chỉ có thể nằm trong lồng ngực y ngủ nửa canh giờ, một lúc sau thì lại bị tình triều của hợp hoan kỳ thiêu tỉnh, mờ mịt mà khát cầu phong kỳ cho hắn càng nhiều dương tinh mang hợp hoan hương để tưới mát, thỏa mãn cơn ngứa ngáy, khao khát tới cùng cực kia.

Mãi đến khi huyệt thịt của Ngụy Vô Tiện được đút ăn no đến độ không chứa nổi nữa, tình triều của hợp hoan kỳ mới tạm thời rút đi, hoặc có thể đổi về một thời gian ngắn thần trí được thanh tỉnh.

Hai người không còn cách nào ngoài việc nhận mệnh làm theo bản năng, gắng gượng cùng nhau vượt qua hợp hoan kỳ hung ác đáng sợ kia.

Trời cũng đã sáng rõ.

Cho dù hai người đang nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ cũng vẫn ở bên trong Ngụy Vô Tiện không rút ra, cứ như vậy chôn ở nơi mềm mại ấm áp kia, ôm nhau nằm ngủ.

Đột nhiên y cảm thấy người trong lòng đang ngọ nguậy, liền hỏi: "Ngụy Anh, sao vậy?"
"Khát quá......" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, nhịn không được ngẩng đầu lên hôn Lam Vong Cơ, mút mút nước bọt mang hợp hoan hương từ miệng y để giải khát.

Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy khát, hắn biết cái "khát" kia không phải kiểu khát bình thường, nhưng hắn khắc chế không được.

"Uống nước." Lam Vong Cơ ôm hắn, làm lơ đi dương v*t của mình đang bừng bừng phấn chấn dục vọng mà cứng lên vì bị huyệt thịt mềm mại cắn mút, xoắn chặt.


Y đưa tay với lấy ly nước đã được chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ cạnh giường, cẩn thận giúp hắn uống nước.

Ngụy Vô Tiện tùy ý uống vào hai ngụm nước, tùy hứng nói: "Không cần cái này."
"Không khát?" Lam Vong Cơ vuốt ve gương mặt phiếm hồng của hắn, ngón tay chậm rãi sờ lên vết cắn sau cổ Ngụy Vô Tiện, không nhẹ không nặng mà ấn ấn vài cái.

"Khát......" Ngụy Vô Tiện vặn bờ vai của Lam Vong Cơ, chủ động nâng mông thạc vật để thạc vật kia rút ra khỏi huyệt động.

Hắn vươn tay về phía bàn nhỏ cạnh giường, với mấy ngón tay vào trong bình gốm đựng mật ong, kéo ra một lớp mật ong đặc quánh lấp lánh ánh kim trên tay, lại vươn đầu lưỡi liếm bớt đi chút mật đang tí tách chảy ngược xuống cổ tay.

Ngụy Vô Tiện liếm liếm chút mật dính bên môi, rồi dùng bàn tay dính đầy mật kia bôi mật ong lên dương v*t đang căng cứng, gắng gượng trong cô đơn của Lam Vong Cơ, ngay sau đó hắn cúi đầu liếm láp, há mồm hàm lộng thạc vật nóng bừng kia.

"Ngụy Anh......" Bàn tay đang đặt bên eo sườn của Ngụy Vô Tiện siết chặt lại, Lam Vong Cơ khuyên can nói: "Ngươi không cần......"
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, nằm ở hắn giữa hai chân y ngẩng đầu lên nói: "Ngươi thao ta lâu như vậy, eo của ta đau, muốn nghỉ ngơi một chút.

Ta đại khái cũng hiểu được một chút về hợp hoan kỳ này rồi.

Phong lân khi tới hợp hoan kỳ luôn khát vọng hấp thu tinh dịch của phong kỳ.

Thế nên, nếu cái miệng phía dưới miệng ăn không nổi nữa, vậy thì dùng cái miệng bên trên nuốt vào cũng được nha, hiệu quả như nhau thôi.

Hơn nữa..." Ngụy Vô Tiện cười đến nhiệt liệt, lại mang khát vọng, nheo nheo đuôi mắt ửng hồng đầy mị hoặc: "Ta muốn uống thứ này.

Bắn cho ta đi, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve cái gáy của Ngụy Vô Tiện, thở dài một tiếng thật nhẹ, thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Đây là thời khắc Ngụy Vô TIện thanh tỉnh nhất mấy hôm nay.

Thời gian lúc sau, Ngụy Vô Tiện càng không giữ vững được tỉnh táo như ban đầu nữa.

Nhiều lúc, hai mắt hắn mờ mịt không tiêu cự, chỉ hoảng hốt cười cười, ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ.

Đầu lưỡi hồng nộn linh hoạt vươn dài, xoay vòng mút mát trên đầu nấm mượt mà, trên môi còn treo dính đầy thủy dịch, khẩn cầu nói: "Nhiều chút, cho ta nhiều chút nữa......"
Ánh mắt Lam Vong Cơ tối lại, như Ngụy Vô Tiện mong muốn, hung ác đem thạc vật đỉnh nhập thật sâu vào khoang miệng ướt át mà ấm áp kia.

Đến khi chạm tới hầu khẩu, cảm giác nhận lực đạo căng chặt co rút trong cổ họng của hắn, y mới lấy tay chế trụ cái gáy của người bên dưới, nhanh chóng thọc rút hơn mười cái, mới đem một lượng lớn tinh dịch đút hết vào miệng Ngụy Vô Tiện.

Tất cả các trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.

Mong mọi người vào trang chính chủ để ủng hộ! Thân!)
Dương tinh từ dương v*t rót hết vào yết hầu của Ngụy Vô Tiện.

Một ít sặc vào khí quản, hắn cũng nuốt vào một lượng lớn, toàn bộ tinh dịch còn lại không kịp nuốt thì dọc theo khóe môi tràn ra ngoài, thấm ướt cả một vùng cổ và trước ngực.

Hắn bỗng nhiên ho khan, dùng sức khụ khụ liên hồi, vậy mà hai tay vẫn cứ lôi kéo trung y của Lam Vong Cơ, tiếp tục thăm dò liếm mút dương v*t cực đại vẫn còn rỉ ra một chút tinh dịch, tham lam đến cực điểm lại cũng điên cuồng đến cực điểm, giống trong một khắc kia, bản năng cầu sinh thậm chí bị sự thèm khát hoan ái kia áp chế, thà rằng chết chìm bên trong vui thích ngập tràn dương tinh, cầu khẩn tinh dịch an ủi bản thân điên cuồng khát vọng, chứ không chịu buông thạc vật kia ra, hoãn một chút mà thở lấy một hơi.

Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên lưng Ngụy Vô Tiện để hắn thông khí.


Y lại vươn tay còn lại với lấy bình bạch sứ trên bàn, đổ một chút nước ra ly, lại cho thêm chút mật ong và muối, nâng lên cằm Ngụy Vô Tiện lên, ghé miệng ly lên môi, cho hắn uống chút nước mật ong pha muối.

Ngụy Vô Tiện không chút do dự đem nước mật ong, cùng nước dãi và dương tinh tanh nồng trong miệng toàn bộ nuốt xuống.

Phong lân trong hợp hoan kỳ đều không biết xấu hổ, không có lý trí suy xét, chỉ biết khát cầu càng nhiều hợp hoan hương của phong kỳ, càng nhiều an ủi, càng nhiều dương tinh.

Phía dưới không chứa nổi nữa thì dùng cái miệng phía trên ăn vào, hận không thể đem toàn thân từ trên xuống dưới đều tắm đầy trong khí vị của phong kỳ, đem hương khí kia thấm vào từng thớ thịt, xuyên vào cả trong nội tạng, mới có thể miễn cưỡng trấn an, thỏa mãn.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bản thân khát đến không chịu nổi, khát đến mất đi lý trí, giống như lõa thể mà nằm giữa sa mạc, mỗi một tấc da đều bị nắng gắt chiếu đến bỏng cháy, gót chân như dẫm lên cát khô bỏng rát thiêu người.

Hắn sợ, sợ nước trong cơ thể mình sẽ bốc hơi hết trong cái nóng khô cằn ấy, ép hắn gần như tới bờ vực của cái chết, chỉ còn biết không ngừng cầu xin phong kỳ thao làm.

Tình triều mãnh liệt làm lý trí mai một, đủ để vứt hết tự tôn, giống như dã thú không ngừng khát cầu, giao cấu theo bản năng trong kỳ động dục.

Lam Vong Cơ cảm thấy có chút khó chịu.

Y đọc nhiều sách, học nhiều hiểu rộng, đương nhiên hiểu được, phong lân một khi bước vào hợp hoan kỳ, dưới ve vuốt, đỉnh lộng phong kỳ của phong kỳ rất dễ dàng mất đi lý trí, thần phục vô điều kiện với phong kỳ, đây là thiên tính tự nhiên, không thay đổi được.

Nhưng đối phương lại là Ngụy Anh, khiến y nổi lên một nỗi sợ khác.

Nếu hôm nay, phong kỳ Ngụy Anh gặp được không phải mình, hay là, hắn ở vùng hoang vu bên ngoài tiến vào hợp hoan kỳ mà bị một phong kỳ khác bắt gặp......!có phải sẽ giống như bây giờ, dưới sự tra tấn của dục hỏa mà mất đi lý trí, lộ ra vẻ mặt khao khát khẩn cầu nam nhân, không chút do dự mở ra hai chân, thất thần mà nuốt vào dương tinh......?
Có phải, chỉ cần là phong kỳ đều có thể, chứ không phải chỉ có một mình y?
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt, một cổ lửa giận không tên trào dâng trong lòng Lam Vong Cơ.

Y bắt lấy hai cổ tay của Ngụy Vô Tiện, xoay người đem hắn ấn xuống dưới thân, tách ra hai chân đã mềm nhũn run rẩy của hắn, để lộ bắp đùi trắng nõn sớm đã bị người ta bóp nắn làm in hằn đầu dấu tay loang lổ thâm tím.

Hậu huyệt ướt nính non mềm sớm bị thao tới mềm rục, chuẩn bị sẵn sàng mời gọi người đến tham nhập.


Thạc vật to lớn kia của Lam Vong Cơ vừa cắm vào, thịt mềm trong nội bích lập tức ngoan ngoãn bao khít lấy vật vừa xâm nhập, cứ như huyệt thịt kia được y hai ngày nay không ngừng thao lộng mà dạy dỗ bên trong thành hình dạng dương căn của Lam Vong Cơ, dù đỉnh lộng ở tư thế nào, mạnh ra sao, đều sẽ tiết ra dâm dịch mang theo hợp hoan hương ngọt ngào.

Lam Vong Cơ không biết mình đã thao Ngụy Vô Tiện bao lâu, bộ ngực căng rộng của y đã thấm đẫm mồ hôi.

Một mặt Lam Vong Cơ phóng túng thẳng lưng đâm thọc, một mặt lại nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của phong lân bên dưới thân, ghé sát vào bên môi, càn quấy dùng răng ma sát, nhay cắn vào phần thịt mẫn cảm ở lòng bàn chân, rồi y lại say mê liếm mút từng đầu ngón chân nhỏ xinh, khiến Ngụy Vô Tiện vì nhột cùng khoái cảm mà vặn vẹo qua lại.

Thịt huyệt bên trong rõ ràng là non nớt, yếu ớt như vậy nhưng không hề phòng bị gì, lại bị hung ác ma nghiền hai ngày liên tục, dùng sức mà đâm thọc không ngừng, nhằm vào huyệt động rót nhập dương tinh.

Ngụy Vô Tiện tựa như xướng kĩ dâm loạn nhất trong câu lan phường, chủ động mở rộng hai chân của mình, dù bị nam nhân lộng hư cũng không thèm quan tâm.

"Aaaa......!" Tiếng rên rỉ ngọt nị của Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cất cao, thanh âm mang vài phần xuýt xoa, đau xót.

Hai chân hắn căng thẳng ra như dây đàn, bắp chân trắng nõn bỗng nhiên co rút, ngón chân dùng sức cuộn lại, giống như đang chịu khổ sở mãnh liệt.

Lam Vong Cơ nghe vậy thì lấy lại chút tinh thần, phát hiện người dưới không biết từ khi nào đã bị lộng đến tự bắn một thân tinh dịch đầy người.

Ngực bụng hai người đều dính nhớp đầy kim quế hương cùng vị tanh của tinh dịch, nhưng y vẫn không dừng lại.

Ngụy Vô Tiện càng vui thích cao trào, y lại càng thêm hung ác chiếm đoạt, càng lỗ mãng mà đem dương v*t hướng thịt mềm bên trong mà đâm loạn lên, vài lần còn đỉnh đến nội khang ẩn giấu ở nơi ẩm ướt, sâu nhất của phong lân, dùng lực liên tục đỉnh nhập, đem nội khang khẩu mở ra một khe hở nhỏ.

Đó là nơi yếu ớt nhất, nhạy cảm nhất, tư mật nhất cũng là nơi quan trọng nhất của một phong lân - cung khang.

Lam Vong Cơ đột nhiên rút thạc vật ra khỏi nơi ấm áp ấy, dương tinh tí tách bắn đầy ngực bụng của người dưới thân, thậm chí bắn tới hai bên má sườn, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không chống đỡ thêm được nữa, rốt cuộc ngất ở trên giường.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận