〖 Ngày thứ tư, buổi trưa.
〗
Hợp hoan kỳ kéo dài tổng cộng liên tục suốt bốn ngày ba đêm.
Trong thời gian ấy, Lam Vong Cơ không ngừng cho hắn uống nước mật ong cùng muối, tránh để cho Ngụy Vô Tiện mất quá nhiều nước mà kiệt sức ngã bệnh.
Dưới sự chăm sóc hết lòng của Lam Vong Cơ, lại được y cường hãn trấn an nhu cầu của hợp hoan kỳ, trừ bỏ tắm rửa hay ăn cơm, hai người cơ hồ không rời khỏi giường, Ngụy Vô Tiện mới rốt cuộc vượt qua lần hợp hoan kỳ đầu tiên đầy khủng bố này, cũng thuận lợi lập khế ước, từ đây chú định không bao giờ phân ly.
"Mệt chết ta, đói chết ta, cái mạng nhỏ này thiếu nữa là đi tong rồi." Ngụy Vô Tiện lòng còn sợ hãi không thôi, trèo xuống giường, oán than nói: "Cái này không lẽ cứ ba tháng một lần, mỗi lần là bốn ngày thật sao?"
"Không có việc gì." Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên lưng hắn trấn an, tâm tình nhưng thật ra rất nhẹ nhàng, không quá để tâm việc này.
Hợp hoan kỳ qua đi, Ngụy Vô Tiện nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ.
Không phải là trong hợp hoan kỳ Ngụy Vô Tiện hắn mất lý trí thế nào, Lam Vong Cơ là lo lắng hắn quá chấp nhất, lo lắng, ủy khuất với thân phận phong lân này.
Ngụy Vô Tiện cũng như vậy.
Dù tái thế một đời trở thành phong lân, hắn cũng muốn trở thành một phong lân cường đại.
Ngụy Vô Tiện lấy một tờ giấy lớn trải lên bàn, chấm mực, đặt bút, viết lại hết những kiến thức liên quan đến phong lân mà hắn tìm được trong các điển tịch, sau đó lại trích yếu, sửa sang, suy luận, cuối cùng thế nhưng rút ra được một kết luận dở khóc dở cười.
Khi Lam Vong Cơ mang đồ ăn trưa trở lại Tĩnh thất, thì thấy thư tịch bị quăng ngổn ngang khắp sàn nhà, mà nằm ở giữa đống thư tịch ấy, chính là một thanh niên mặc hắc y, biểu tình ngơ ngẩn, hoang mang.
Lam Vong Cơ cúi người xem hắn: "Ngụy Anh, vẫn khỏe chứ?
Ngụy Vô Tiện mở mắt, chống tay ngồi dậy khỏi một núi thư tịch: "Ta không sao, chỉ là......"
Lam Vong Cơ nhặt một tờ giấy chi chít chữ từ trên mặt đất lên:"Đây là?"
"Hàm Quang Quân, ta có phát hiện." Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, nhào vào trong lòng ngực y.
"Ừ." Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn: "Đừng hồ nháo, dùng bữa."
"Phong lân trời sinh không phải là thân thể nhu nhược, thiên tư thấp kém, chỉ có thể nhốt ở trong nhà hoài thai sinh con." Ngụy Vô Tiện không đầu không đuôi mà nói.
Lam Vong Cơ kinh ngạc nói: "Ngươi nói là......"
"Phong lân cũng có thể tích tụ linh lực, tu thành Kim Đan, thậm chí..." Ngụy Vô Tiện cười rộ lên: "...độ kiếp phi thăng."
"Thật sao?" Lam Vong Cơ nghiêm túc mà nhìn hắn.
"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện nói vô cùng chắc chắn, đôi mắt đen láy nhưng còn sáng hơn sao trời: "Lam Trạm, ta có thể làm được."
"Nên làm như thế nào?" Lam Vong Cơ hòa nhã nói: "Ta bồi ngươi."
"Uhm......! sau này sẽ nói cho ngươi biết." Ngụy Vô Tiện mỉm cười thần bí, ngón tay lướt dọc theo vạt áo trước ngực của Lam Vong Cơ, giọng khàn khàn: "Đừng động đậy, để ta chơi một lát.
Ta rất hiếu kỳ, khi phong kỳ không bị hợp hoan hương của phong lân kích thích, phản ứng so với trước đó khác gì nhau? Ngươi cho ta xem, được không?"
Lam Vong Cơ rũ xuống mi mắt, kiềm trụ đôi tay đang làm loạn trước ngực y, bất đắc dĩ nói: "Được, nhưng sau đó, ngươi phải dùng cơm trưa."
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!)
Một năm sau, thế nhân toàn đồn đãi, Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ sinh được một cặp song sinh cực kỳ xinh đẹp.
Tiếng gió mới phong phanh mà trong khoảng thời gian ngắn, ngạch cửa của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã bị các thế gia đến thăm hỏi đạp vỡ.
Người đến vì tò mò bát quái cũng có, chúc mừng tặng lễ cũng có, thậm chí ngỏ lời cầu thân cũng không ít, làm Lam Khải Nhân đắc ý đến râu đều vểnh hết cả lên.
Giang trừng: "Lam nhị, làm Ngụy Vô Tiện sinh nhiều thêm mấy đứa nữa đi.
Phân cho ta một đứa làm thủ tịch đồ đệ, Vân Mộng Giang thị thiếu người thừa kế."
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện: "Cút cút cút!"
Lam Khải Nhân: "Vong Cơ, làm Ngụy Anh sinh thêm mấy đứa nữa, để hắn mỗi năm đều ở trong phòng dưỡng thai, tránh để hắn ra ngoài phá hoại cỏ cây sinh vật ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Lam Vong Cơ: "......"
May mắn Ngụy Vô Tiện không ở đây.
Kim Lăng: "Hàm Quang Quân, có thể làm Ngụy tiền bối......!sinh thêm mấy đứa nữa được không? Hắn cũng là huyết mạch của Lan Lăng Kim thị.
Từ khi tiểu thúc thúc xảy ra chuyện, bổn gia nhà ta nhân mạch điêu tàn, nếu có thể có một người kế vị......"
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện: "......!Ta không có ý định giúp ngươi chuyện này.
Mau cút."
Nhiếp Hoài Tang: "Nếu ba trong bốn nhà đều có, vậy các ngươi cũng phải phân cho Thanh Hà Nhiếp thị ta một đứa nhỏ mới được.
Gia chủ tương lai của tứ đại gia tộc có quan hệ huyết thống với nhau, thôn tính......!à không, hợp nhất các tông tộc tu tiên lại thành một thể sẽ không thành vấn đề, có thể khiến 300 năm tiếp theo thái bình thịnh thế."
Lam Vong Cơ (dao động): "......"
Ngụy Vô Tiện: "Nhiếp nhị, ngươi bị điên à? Ta nói muốn hợp nhất các thế gia tu tiên khi nào chứ? Cút!"
Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh, ta cảm thấy đề nghị này, rất khả thi."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm!"
Tuy rằng Di Lăng lão tổ không ngừng kháng nghị, Hàm Quang Quân vẫn ôm đạo lữ nhà mình, một đường khiêng về Tĩnh thất.
Đại khái mỗi ngày cứ thế mà trôi qua, vui vẻ khoái hoạt.
******
Tiểu kịch trường:
Sau này, Giang gia cùng Lam gia gia chủ khai một tiểu Thanh Đàm hội như thế này:
Giang Trừng (đắc ý ôm một tuổi tiểu hài tử lớn lên giống Ngụy Vô Tiện): "Ngươi cũng là phong kỳ phải không?"
Lam Hi Thần (cao hứng ôm một tuổi tiểu hài tử khác giống Lam Vong Cơ): "Phải."
Giang Trừng hồ nghi nói: "Sao không thấy ngươi bị hợp hoan hương phong lân kích thích thế?"
Lam Hi Thần nghi hoặc: "Giang tông chủ không phải cũng như vậy sao?"
Thì ra sau khi tính chất thân thể của thiên phong kỳ lân được nghiên cứu kỹ, có y sư đã cải tiến huân hương tỉnh thần ức chế hợp hoan hương, có thể đeo trên người, khi hợp hoan hương của phong lân hay phong kỳ vô thức phóng thích ra, thì sẽ giảm mẫn cảm cho người đeo, không bị hợp hoan hương kích thích.
Nhưng vật ấy vừa thưa thớt lại sang quý, chỉ có số ít thế gia đại tộc mới có thể đặt mua.
Huân hương chỉ cần một lượng khoảng nửa móng tay, nhưng có thể dùng tới hai tháng.
Giang Trừng đem huân hương đặt trong Thanh Tâm linh, Lam Hi Thần thì để trong túi thơm tùy thân đeo bên người.
Giang Trừng híp mắt nói: "Phong kỳ động một chút là dễ dàng bị hợp hoan hương của phong lân trong hợp hoan kỳ kích thích, ảnh hưởng quá lớn.
Nếu đang chém giết yêu thú mà gặp phải, chẳng phải chờ toi mạng sao?"
Lam Hi Thần gật đầu: "Nói có lý."
Giang Trừng nhún vai: "Ta cũng không muốn kết thân cùng phong lân, thật phiền toái.
Thà rằng độc thân cả đời."
Lam Hi Thần nghi hoặc nói: "......!Giang tông chủ có ý gì?"
Giang Trừng nhìn tiểu hài tử đang nằm trong lòng ngực mình: "Ngươi cũng biết Ngụy Vô Tiện là huynh đệ của ta.
Ta thấy này tiểu hài tử lớn lên rất giống hắn, chi bằng mang họ Giang đi?"
Lam hi thần ôm hài tử lùi ra phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: "......!Giang tông chủ, xin đừng đào góc tường nhà người khác."
Giang Trừng không cho là đúng nói: "Dù sao tường nhà ngươi đều bị Ngụy Vô Tiện đào sụp rồi, ta đào thêm một cái góc tường cũng chẳng hề hấn gì."
Hàm Quang Quân vừa hay nghe được cuộc đối thoại này, thật không biết nói gì hơn, liền đoạt lại hai đứa sinh đôi bảo bối nhà mình, để Ngụy Vô Tiện mang về Tĩnh thất, tránh cho hai đứa nhỏ trở thành vật trao đổi cho âm mưu thâm hiểm nào đó giữa mấy vị đại gia chủ này.
END.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...