Vong Tiện Ngàn Thương Trăm Sủng FULL
"Ngụy Vô Tiện."
Giang Trừng rống lên, mang hồn Ngụy Vô Tiện gọi về.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi:
"Hả?"
Giang Trừng cau mày, nhìn hắn từ đầu đến chân, đánh giá một phen:
"Ngươi phát ngốc cái gì đấy?!? Hỏi ngươi bao lâu.
Cả một buổi sáng từ khi xuất phát đến giờ đều mang một bộ dáng mất hồn mất vía, đừng nói tối qua ngươi ra ngoài uống rượu gặp quỷ nhé?"
Ngụy Vô Tiện cong khoé miệng lên cười nhạo, liếc hắn một cái:
"Còn không phải vì đêm qua ngươi ngủ ngáy to quá, đến mức ta cách một bức vách dày như vậy vẫn nghe thấy sao?"
"Ta ngủ ngáy cũng không đến lượt ngươi lên án!" Giang Trừng ghét bỏ mà liếc nhìn Ngụy Vô Tiện "Loại người tướng ngủ lệch lạc như ngươi, ai mà biết trong khi ngủ có lăn từ trên giường lăn xuống tới đường cái hay không?"
Tim Ngụy Vô Tiện giật thót một cái, vô thức đưa mắt liếc Lam Vong Cơ đang đi sau lưng, thấy y cách hai người bọn họ một khoảng khá xa, chắc cũng không nghe được câu chuyện bên này, liền cảm thấy yên tâm.
Bị nói trúng tim đen, hắn đúng là cũng lười phản bác, hạ giọng xuống, thì thầm:
"Cũng đâu có xấu đến như vậy."
Con người Ngụy Vô Tiện một khi đã biết Lam Vong Cơ thích hắn, trong lòng sẽ vô thức muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt y, ngay cả khi vén quần vén áo mắng chửi với Giang Trừng cũng miễn cưỡng nhã nhặn đi nhiều.
Nếu như Giang Trừng biết chuyện của hắn và Lam Vong Cơ kiểu gì cũng sẽ đối với hắn châm chọc khiêu khích: Cô nương gia cũng không khẩn trương như ngươi.
Không khẩn trương không được, Ngụy Vô Tiện thở dài.
Ai bảo người thích hắn là Lam Vong Cơ, người mà hắn từ nhỏ đến lớn ngoài miệng trêu đùa nhưng trong lòng lại cực kỳ thưởng thức, luôn cảm thấy Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ cô độc cả đời bởi vì kiếm đâu ra một tiên tử môn đăng hộ đối với y bây giờ.
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ cả một đêm, đem nguyên nhân vì sao Lam Vong Cơ lại thích mình đào sâu vạn trượng cũng không thể hiểu được y rốt cuộc thích mình ở điểm gì.
Nghĩ lại mình trước đây đối với y luôn là hết trêu lại chọc làm y tức giận, nhưng dù thế nào y cũng sẽ không đem chuyện này ra lừa gạt mình để trả đũa, Lam Vong Cơ sẽ không nhàm chán như vậy.
Mặc dù mình dáng dấp anh tuấn, nhưng cũng không thể so được với y.
Hiện tại mình lại còn tu quỷ đạo, mà Lam lão tiên sinh biết được sẽ lập tức đem mình ném ra khỏi cửa.
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện nhớ đến linh lực của mình giờ bình ổn như vũng nước đọng, lại nặng nề thở dài.
Mặc dù ngày thường trên chiến trường hắn không để ai vào mắt, không chút lưu tình chèn ép mấy tu sĩ chướng mắt hắn, vậy mà đối diện với sự yêu thích này của Lam Vong Cơ, trong lòng hắn tuy âm thầm vui mừng nhưng vẫn là có chút sợ hãi nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...