Vong Tiện Ngàn Thương Trăm Sủng FULL
Ngụy Vô Tiện người này trước giờ luôn nói được sẽ làm được, nếu đã quyết định ở đây xây dựng căn cứ địa tạm thời thì sẽ làm đâu ra đó.
Đổi một thân quần áo vải thô, chỉ đạo mấy người khoẻ mạnh khiêng từng cây gỗ đến, dọn dẹp một chút, chuẩn bị dựng nhà.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trước mảnh đất khô cằn, cầm cành cây hết chọc rồi lại nghịch.
Ôn Tình nấu cơm xong chạy đến, không hiểu hắn định giở trò gì, hỏi:
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói:
"Đừng ồn ào, ta đang xem xem mảnh đất này có thể trồng trọt thứ gì đó hay không?"
Ôn Tình trầm mặc trong chốt lát rồi lên tiếng:
"Ta tưởng rằng ngươi sẽ..."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu hỏi:
"Sẽ làm sao?"
Ôn Tình lắc đầu:
"Không có gì."
Nàng còn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện sẽ quay về Vân Mộng hoặc theo Lam Vong Cơ ăn nhờ ở đậu, chứ không hề nghĩ hắn lại đang ngồi đây mà lầm bầm tính toán:
"Chỗ này trồng khoai tây, chỗ này trồng ít cải trắng, còn chỗ này thì trồng chút..."
"Khoan khoan khoan, trồng cái gì?" Ôn Tình kinh ngạc hỏi: "Trồng cải trắng? Cải trắng khó trồng như vậy, loại đất này sao có thể trồng được?!?"
Ngụy Vô Tiện phủi phủi tay đáp:
"Có thể khó trồng đến mức nào chứ? Cây cải trắng trong phòng ta đã là loại khó nuôi nhất rồi."
Ôn Tình ngơ ngác hỏi lại:
"Hả?"
"Bỏ đi, ngươi không hiểu." Ngụy Vô Tiện khoát tay nói: "Lam Trạm chủ yếu ăn chay, chúng ta trồng nhiều loại rau một chút.
Mặc dù ta bây giờ không có tiền..."
Ôn Tình khinh thường nói:
"Ngươi cũng biết."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, đặc biệt nghiêm túc đáp trả:
"Nhưng ta còn muốn nuôi Lam Trạm, cho nên kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách kiếm tiền chứ."
Ôn Tình không biết phải nói gì với tên này, nhìn quanh rồi hỏi:
"Hàm Quang Quân đâu?"
"Xuống núi mua đồ giúp ta rồi.
Các ngươi không thể xuống núi, ta lại đang bận vô cùng không dứt ra được." Ngụy Vô Tiện cúi đầu cắm cành cây kia xuống đất, đứng dậy phủi phủi áo, mặt mày hớn hở nói: "Tính ra chắc cũng sắp về rồi, ta đi đón y."
Ôn Tình hỏi:
"Mua những cái gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Mua hơn mười tấm đệm, cố gắng tiết kiệm được chút nào hay chút nấy, ta cũng không thể dùng quá nhiều tiền của Lam Trạm.
Chúng ta đã tính toán rồi, lần này tiền y mua đồ coi như ta mượn y, còn sau này ta muốn nuôi y."
Hắn điểm qua những người ở đây:
"Lam Trạm một cái đệm, ngươi một cái, Tứ thúc một cái, A Uyển cùng bà bà chung một cái, còn..."
Đếm đi đếm lại, chắc chắn không thiếu ai, Ngụy Vô Tiện mới tổng kết ra một con số, nói:
"Không sai, ta bảo Lam Trạm mua bấy nhiêu đệm đấy."
Ôn Tình nghe xong, ngập ngừng một lúc mới hỏi:
"Ngươi không cần đệm sao?"
Nàng vốn cho rằng Ngụy Vô Tiện sẽ ưỡn lưng vỗ ngực nói 'Nam nhân tùy tiện dùng một tấm thảm trải lên là được rồi', ai ngờ tên kia lại hí hửng:
"À, ta với Lam Trạm ngủ chung một tấm.
Y không cho ta trải thảm ngủ, bảo trong sơn động quá lạnh, không tốt cho thân thể ta." Ngụy Vô Tiện thở dài, như đang vô cùng phiền não, nhưng mà đầu mày khoé mắt lại tràn ngập ý cười: "Thôi vậy, coi như tiết kiệm được chút tiền."
Ôn Tình nghẹn họng một lúc, sau đó liền phẩy tay đuổi hắn đi:
"Chỗ này không còn chuyện của ngươi." Ôn Tình đưa tay đẩy hắn về phía con đường dẫn xuống núi: "Đi mau đi mau, đi nhanh một chút!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...