Lam Vong Cơ ôm chặt người trong ngực, một tay nhẹ nhàng đệm dưới tấm lưng đang run rẩy của hắn, tay còn lại dò xét tâm mạch hắn, mi tâm nhíu chặt, khẩn trương kiểm tra tình trạng thể nội của Ngụy Vô Tiện.
Kinh mạch bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện loạn đến mức rối tinh rối mù, toàn thân lại mệt mỏi vô lực, rõ ràng là đã tiêu hao hết sức.
Lam Vong Cơ thấp giọng thở dài, sợ hắn nằm trên tảng đá ngủ không được ngon giấc nên mới nâng người đặt lên trên đùi, để đầu hắn tựa vào khuỷu tay mình, cũng không có ý định đẩy vòng tay của Ngụy Vô Tiện đang ôm cổ mình ra.
Tật xấu này của Ngụy Vô Tiện từ lúc ở Lang Tà đã bắt đầu biến hoá nhiều, càng về sau càng trở nên nghiêm trọng, phần lớn nguyên nhân hẳn là do ác rủa.
Lần này hắn bôn ba dầm mưa chạy trốn cả đêm, sau đó quay về Lan Lăng lại tiêu hao khí lực dùng Quỷ đạo mới có thể cùng Lam Vong Cơ toàn thân vô sự trở ra, ngự kiếm bay về Di Lăng.
Trên đường đi tinh thần của Ngụy Vô Tiện vốn vẫn còn sáng láng, vậy mà chớp mắt một cái đã ngã xuống, ngất đi.
Lam Vong Cơ vừa đến nơi liền khẩn trương tìm một chỗ yên tĩnh để hắn nghỉ ngơi.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc đang vướng trên trán Ngụy Vô Tiện rồi áp lòng bàn tay lên, kiểm tra nhiệt độ một chút, quả nhiên là phát sốt.
Lam Vong Cơ lấy dược hoàn từ túi càn khôn trong tay áo ra, định đưa vào giữa hai bờ môi đang run rẩy kêu lạnh của Ngụy Vô Tiện, nhưng lại có chút ngập ngừng, sau đó thì đem thuốc cất lại vào bình.
Y ôn nhu vỗ vỗ lưng Ngụy Vô Tiện, gọi:
"Ngụy Anh."
Dường như Ngụy Vô Tiện nghe thấy có người đang gọi hắn, hàm hàm hồ hồ "a" một tiếng.
Lam Vong Cơ xoa xoa mấy ngón tay lạnh ngắt của hắn, lòng bàn tay êm ái vuốt ve những đường vân ở đầu ngón tay nhỏ gầy, thấp giọng nói:
"Buông tay trước, ta giúp ngươi cởi y phục bị ướt ra."
Không biết Ngụy Vô Tiện có nghe rõ hay không mà chỉ buồn bực hừ một tiếng, đem đầu vùi sâu vào trong ngực y hơn, lẩm bẩm:
"Đau..."
Trái tim Lam Vong Cơ bị tiếng kêu đau này làm cho mềm nhũn, nói:
"Ta biết là rất đau.
Nhưng cởi ra trước đã, nếu không sẽ càng nóng hơn."
Đầu ngón tay của y nửa xoa nửa vỗ sau lưng Ngụy Vô Tiện, vuốt ve an ủi một lúc mới làm cho Ngụy Vô Tiện buông lỏng toàn thân, nhu thuận nằm trong lòng y.
Tận đến khi người trong ngực mềm mại như nước, hơi thở ướt át vương vấn nơi hõm cổ y, cánh môi có chút khẩn trương dán lên da thịt nơi đó, Lam Vong Cơ mới có thể động thủ, đem áo ngoài cùng áo trong gần như đã dính sát vào người Ngụy Vô Tiện cởi ra, giày cùng vớ cũng bị ném ở một góc sạch sẽ.
Ngụy Vô Tiện một thân thon dài, eo lưng dẻo dai, mềm mại nhu thuận nằm gọn trong ngực y.
Làn da trơn nhẵn bị vải ướt làm cho lạnh buốt, gió rét thổi vào làm hắn nổi da gà.
Lam Vong Cơ ôm hắn trong lòng, dùng linh lực hong khô những chỗ còn ẩm ướt trên người hắn, sau đó lấy trung y của mình mặc vào cho người ta.
Ai ngờ Ngụy Vô Tiện cứ như là tiểu hài tử, mặc được tay áo trái vào cho hắn thì tay áo phải lại bị hắn rũ trượt ra.
Mặc lại tay áo phải xong xuôi, quay lại lại thấy tay áo trái đã tuột từ lúc nào.
Mặc đi mặc lại cũng chỉ mặc được có một bên áo, động tác của y có hơi mất kiên nhẫn, lực đạo trên tay cũng không nhẹ nhàng như lúc đầu, thấp giọng nói:
"Đừng loạn động."
Lam Vong Cơ trầm mặc trong chốc lát, quyết định từ bỏ, không cưỡng ép Ngụy Vô Tiện mặc trung y nữa, thay vào đó lại đem toàn thân xích lõa của hắn ôm trong ngực.
Tà áo dài màu trắng để lộ ra cổ chân nhỏ nhắn, đầu ngón chân hồng hồng có chút run rẩy.
Bàn tay Lam Vong Cơ men theo đôi chân thon gầy của hắn khẽ vuốt ve lên xuống, linh lực trong lòng bàn tay nửa phần thăm dò kiểm tra, nửa phần là từ từ áp chế dị thường bên trong cơ thể hắn.
Ngụy Vô Tiện được âu yếm đến mức thoải mái cực kỳ, bộ dạng thích thú giống như con mèo nhỏ được người ta yêu thương vuốt ve từ cái gáy đầy thịt đến cái bụng tròn tròn.
Mùi đàn hương thơm ngào ngạt chỗ nào cũng có bao bọc quanh hắn, khiến hắn không nhịn được mà ngâm ra một tiếng thở dốc thoả mãn.
Tiếng thở mềm mại như có như không lẫn với một tia giọng mũi khàn khàn mang theo cảm xúc ấm áp rơi vào vành tai Lam Vong Cơ khiến nó phiếm hồng, hàng mi dài có chút rung động.
Dù là ngủ hay thức, Ngụy Vô Tiện đều có một cái tật rất xấu.
Khi tỉnh táo thì trong lúc hai người hoan ái luôn luôn dốc sức rên rỉ, y càng làm mạnh hắn lại càng lớn tiếng hơn, cứ như phải trêu chọc sự nhẫn nại của Lam Vong Cơ mới hài lòng thỏa mãn vậy.
Đến lúc ngủ lại càng thích dính lấy người ta mà lẩm bẩm, vừa trực tiếp vừa thẳng thắn ngâm nga thân mật.
Rõ ràng chỉ là xoa bóp cẳng chân, dùng linh lực giúp hắn giảm đau, hắn lại kêu lên giống như hai người đang làm chuyện gì đó mờ ám, thật sự là khiến người khác không dám vểnh tai mà nghe.
Đến lúc tay Lam Vong Cơ dời lên trên đùi hắn, Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng người, vui vẻ đem cánh mông tròn lẳn trắng bóc dâng lên, cọ cọ vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: "..."
Y thật sự hoài nghi, đến cùng có phải là Ngụy Vô Tiện đã tỉnh rồi, hay lại đang đùa giỡn mình.
Mấy ngón tay thon dài của y đặt trên cái mông cong đang ngạo nghễ ưỡn lên, chần chừ trong chớp mắt rồi nhẹ nhàng vỗ một cái.
"Tỉnh rồi thì đừng nghịch."
Hai mắt vốn đang nhắm nghiền của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức trợn trừng, oai oái kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy cái mông.
Lam Vong Cơ đưa tay giữ hắn chặt hơn một chút, cúi đầu an tĩnh chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý vị sâu xa:
"Hoá ra...!đã tỉnh thật."
Ngụy Vô Tiện đang giả vờ ngủ: "..."
Ài, giả bộ lâu như vậy, chính là để trêu y đó.
Lam Vong Cơ lau mồ hôi trên trán hắn, nhàn nhạt hỏi:
"Tỉnh lại lúc nào?"
Ngụy Vô Tiện ra vẻ miễn cưỡng, híp mắt lại, để ngón tay ấm áp của y tùy ý lau mặt cho mình:
"Ta cũng không biết, cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, vừa thanh tỉnh một chút lại rơi vào mê man nên dứt khoát lười không muốn dậy."
Hắn cười cười, vòng tay ôm lấy eo Lam Vong Cơ, đầu ngón tay như có như không vuốt ve vòng eo săn chắc của y:
"Nhưng mà..."
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn y, dài giọng nói:
"Ta lại muốn xem xem, trong lúc ta ngủ, Lam nhị công tử có thể đối với ta làm những gì?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt hỏi lại:
"Bây giờ đã biết?"
"Ta đã biết, ta biết quá đi chứ!" Ngụy Vô Tiện vỗ lên đùi Lam Vong Cơ, ra vẻ như dân nam bị cưỡng đoạt, nhướng mày lên án nói: "Ngươi như vậy mà lại cởi y phục của ta!"
"..." Đôi môi Lam Vong Cơ khẽ giật giật: "Không cởi sẽ càng sốt cao hơn."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Y phục của ta cũng cởi hết rồi, ngươi không định làm gì ta tiếp sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Sẽ không."
"Ai..." Ngụy Vô Tiện tựa đầu vào hõm cổ y, vô lực thở dài, đầu ngón tay ỡm ờ vẽ vòng tròn trên ngực áo y, ủ ê nói: "Lam Trạm, ngươi cởi y phục của ta xong lại không làm gì ta, đây mới là chuyện đáng sợ nhất có biết không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Bàn tay Ngụy Vô Tiện lại không thành thật vuốt ve vùng bụng của Lam Vong Cơ, chớp mắt sau đó bị y nắm lấy cổ tay giữ lại.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy hơi thở của y đã trở nên loạn nhịp, quấn lấy y hôn một cái lên khoé miệng, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy ý mời gọi mê hoặc, thấp giọng câu dẫn:
"Đến đây, muốn hay không tiến vào một chút? Ta đang phát sốt, bên trong chắc hẳn là vô cùng nóng ấm dễ chịu...!Cam đoan khiến ngươi tiêu hồn thực cốt, lưu luyến quên lối về luôn."
Lam Vong Cơ trầm mặc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
"Há miệng."
Ngụy Vô Tiện tưởng là y muốn hôn, vui vẻ há mồm ra.
Ai ngờ bị người ta nhét một viên dược hoàn vào miệng, khiến hắn vội vàng không kịp đề phòng nuốt thẳng xuống bụng.
Vị đắng kinh hồn từ trong miệng lan ra, Ngụy Vô Tiện không nhịn được cau mày, vẻ mặt khổ sở nói:
"Đó là cái gì vậy?"
Lam Vong Cơ sờ lên trán hắn, nói:
"Giúp ngươi hạ sốt."
Ngụy Vô Tiện chép miệng tặc lưỡi nửa ngày cũng không thể đem vị đắng nuốt xuống, nói:
"Nhà ngươi không chỉ canh đắng hơn nhà người khác, đến thuốc cũng đắng hơn thuốc nhà người khác luôn."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói:
"Thuốc đắng dã tật."
Ngụy Vô Tiện hôn lên môi y một cái, nói:
"Không sao, có Hàm Quang Quân ngọt là được."
Hắn ba chân bốn cẳng quấn lên người Lam Vong Cơ, khiến Lam Vong Cơ không nhịn được mà đem hắn đặt dưới thân.
Tuy là đã trải một tầng quần áo lót bên dưới, nhưng giường đá vẫn còn hơi lạnh, Ngụy Vô Tiện không nhịn được run nhẹ lên một cái.
Lam Vong Cơ ngay lập tức đưa tay đệm dưới lưng hắn, hai người quấn chặt lấy nhau quấn quýt triền miên ôm hôn một lúc thì cơ thể Ngụy Vô Tiện mới ấm lên một chút.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn, há miệng ngậm lấy hầu kết đang nhấp nhô mà mút mát, khiến Ngụy Vô Tiện thỏa mãn đến mức toàn thân mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện bị người ta âu yếm tới mức mấy đầu ngón chân cũng cuộn lại, cười cười trêu chọc:
"Hàm Quang Quân, lần này ngươi triệt để bị ta 'làm bẩn' rồi."
Lam Vong Cơ không ngừng vận chuyển linh lực giúp hắn làm ấm:
"Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, khẽ nỉ non:
"Tu sĩ danh môn, tấm gương của tu chân giới, một trong Cô Tô Song Bích chi lan ngọc thụ, Hàm Quang Quân tấm lòng bao la, cứ như vậy...!mà cùng ta bỏ trốn, làm một đôi dã uyên ương?"
Lam Vong Cơ nhu tình nói:
"Ừ."
"Được, vậy tạm thời ta đem ngươi giữ lại..."
Ngụy Vô Tiện bật cười, vòng tay ôm lấy tâm can đại bảo bối của mình, xoay người một cái đặt y dưới thân.
Hắn cúi người, ôm lấy mặt Lam Vong Cơ hôn loạn một trận:
"Ai muốn cướp cũng không cướp được!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...