Vong Tiện Ngàn Thương Trăm Sủng FULL


Thần trí hắn có chút mơ hồ, nhưng vẫn muốn làm Lam Vong Cơ dễ chịu, luôn cảm thấy đem người ta đốt lửa lên rồi không chịu trách nhiệm thì thật quá đáng.

Bỗng nhiên ý cười trên mặt cứng lại, Ngụy Vô Tiện bị nam nhân của mình cúi đầu xuống hôn lên bụng dưới, kích thích đến mức thân eo run rẩy, cắn răng rên lên một tiếng.

Mấy ngón tay thon dài hữu lực nắm lấy cổ chân hắn, đem chân hắn gác trên vai, từng nụ hôn nhẹ rơi từ mắt cá chân đi lên.

Ngụy Vô Tiện nằm dính ở trên giường, giương mắt là có thể thấy nam nhân mặc bạch y vai rộng eo hẹp dưới ánh nến từ từ bao phủ hắn, đem mấy ngón tay đang khẩn trương nắm lấy góc chăn che ở bên trong.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn đôi môi mỏng nhạt màu chạm vào bắp chân hắn, hơi thở nóng hổi như luồn vào từng tấc da thịt ở đó.

Bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân không ngừng xoa nhẹ, cảm giác ngứa ngáy khiến Ngụy Vô Tiện hơi rụt người lại, nhưng trong lòng lại không hề muốn rời xa, để Lam Vong Cơ tùy ý muốn làm gì hắn thì làm.

Cảm giác nhoi nhói thiêu đốt dưới da cũng vì nụ hôn này mà bớt đi một chút, không còn kịch liệt như trước nữa, giống như được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, dễ chịu đến mức khoé mắt hắn hơi phiếm hồng.

Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, khó hiểu nói:
"Ngươi..."

"Không kỳ quái."
Lam Vong Cơ giương mắt lên, chăm chú nhìn hắn, thanh âm trầm thấp nghiêm túc.

Ngụy Vô Tiện run lên một cái, vô thức hỏi lại:
"Cái gì?"
Lam Vong Cơ thuận theo bắp chân hắn hôn lên, trên đầu gối trắng mịn nhưng lại ẩn vài vệt thâm tím ứ đọng nhẹ nhàng hôn một cái, thanh âm bình thản đến cực điểm nói:
"Chỉ cần là ngươi, đều tốt."
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu ra, y là đang trả lời câu hỏi lúc này của mình 'Ngươi cũng không cảm thấy kỳ quái sao?'
"Ngươi..."
Tâm tư nóng hổi trong một khoảnh khắc đã sụp đổ, mãnh liệt rót vào từ thân đến tâm, khiến cho trong tim Ngụy Vô Tiện cảm thấy vừa chua xót vừa tê dại, nhưng lại không giấu được khoả chân tâm kia đang mãnh liệt nhảy lên, trong chốc lát khoé mắt liền phiếm hồng.

Hắn cảm thấy muôn vàn uỷ khuất che giấu trong lòng đều tan biến, có thể đem toàn bộ bản thân mình phó thác cho người trước mặt, suýt nữa đã khóc nấc lên.

Lời nói bình tĩnh, lại mang theo ý khẳng định không thể nghi ngờ, thẳng thắn nói cho hắn biết bất kể là nộ khí không biết từ đâu mà đến hay là thân thể có dị dạng...!đều không kỳ quái.

Chỉ cần là hắn thì đều tốt.

Thanh âm mang theo tín nhiệm cùng bao dung như thế, khiến cho Ngụy Vô Tiện kích thích thở dốc một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy, gần như sắp nương theo từng cái hôn của đối phương lên chân mình mà nghẹn ngào rơi lệ.

Dường như là đã lâu lắm rồi, hắn chưa được buông lỏng không một chút phòng bị nào trước mắt một người như thế.

Thần kinh căng thẳng suốt một năm nay trong khoảnh khắc này cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hắn mang theo nhu tình mật ý mà nắm lấy tay Lam Vong Cơ.
Cánh môi nhạt màu vốn là đang hôn lên da thịt bên đùi, lướt qua da thịt mềm nhẵn tinh tế của hắn như nhẹ nhàng vuốt ve.

Đến khi chạm vào vết bầm tím thì lại càng nhẹ nhàng hơn, giống như là sợ làm đau hắn, đặc biệt nhu hoà lại không một chút ghét bỏ mà nhẹ nhàng hôn lên.

Chút đau nhói cực nhỏ hòa cùng cảm giác ngứa ngáy tạo thành dòng điện thuận theo bắp đùi Ngụy Vô Tiện chạy thẳng lên bụng dưới, khiến cho eo hắn mềm nhũn ra, khẽ rên một tiếng, đẩy đẩy bả vai Lam Vong Cơ tỏ ý khước từ, run run nói:
"Lam Trạm, dừng lại đi."
Tiểu huyệt vốn đã ẩm ướt mềm mại, bị kích thích như vậy lại càng thêm co rút, đem cái miệng nhỏ nhu thuận giấu giữa khe mông, khiến cho người ta không nhìn rõ.


Nhưng nhìn dáng vẻ động tình dưới mắt cũng biết được là nó đang muốn cực kỳ, hận không thể có người nào đó đem hung khí chen vào hung hăng thao một trận.

Đôi chân trắng nõn muốn khép lại, lại bị Lam Vong Cơ dùng sức mở rộng ra.

Sau đó, y cúi đầu hôn lên phân thân của Ngụy Vô Tiện, ở trên đầu khối thịt mềm đã sớm cứng lại kia nhẹ nhàng liếm một cái.
"Đừng..."
Ngụy Vô Tiện kịch liệt thở dốc đến mức lồng ngực phập phồng không thôi, luôn cảm thấy được người yêu vừa luyến tiếc vừa tình sắc hôn từ mắt cá chân đến nơi tư mật nhất thật sự quá mức kích thích.

Cảm giác được quý trọng sẽ khiến cho ngươi thấy nghiện, rồi sa vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.

Hạ thân của hắn đã cứng đến lợi hại, vốn dĩ muốn được hảo hảo yêu thương nhưng không được đáp ứng lại càng trướng lên đỏ bừng, dịch thể trong suốt thuận theo lỗ sáo mà tràn xuống, dính ướt trong đùi non của hắn.

Nhưng Lam Vong Cơ lại không có một tí ghét bỏ nào, tại bắp đùi dính đầy trọc dịch của hắn mà triền miên hôn lên, hệt như đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất, khiến hai chân hắn vì khoái cảm mà run rẩy co lại, đầu ngón chân không khống chế nổi mà căng ra.
"Đau không?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ yên lặng rơi vào vết máu ứ đọng ở chân hắn, giọng nói trầm thấp từ tính, tràn ngập hương vị an ủi, lại khiến Ngụy Vô Tiện nghe được toàn thân run lên, mẫn cảm cắn chặt răng, cảm thấy mình sắp bị thanh âm này của y làm bắn ra.

Ngụy Vô Tiện run rẩy đẩy y ra:
"Không việc gì.

Không đau, không đau."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ:

"Ngụy Anh."
Hai mắt Ngụy Vô Tiện mông lung đẫm lệ, nghe thấy y gọi tên mình, nghi hoặc "a" một tiếng.

Ngón tay đang nắm ở mắt cá chân hắn có chút gấp gáp, giống như đang đè nén nỗi lòng, đến thanh âm cũng trầm khàn hơn hẳn:
"Đau cũng không sao mà." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím ở chân hắn, dường như nhớ tới cái gì, thấp giọng nói: "Cũng là con người..."
(Nào có ai đoán xem là Lam Trạm đang nhớ tới chuyện gì không nào???)
Ngụy Vô Tiện nhẫn nhịn cắn môi, hơi thở đều loạn cả lên, giống được y đặt vào trong dòng suối ấm áp, ngâm đến mức xương khớp đều mềm nhũn ra, mi mắt sũng nước khẽ run rẩy, cố gắng ngăn lại giọt lệ đang muốn tràn nơi khóe mắt.

Một lúc lâu sau, hắn mới khó khăn hít vào một hơi, hơi thở nóng hổi mà chậm rãi, cuối cùng mở miệng nói:
"Lam Trạm, ta đau quá..."
Không chỉ riêng gì cảm giác đau đớn của thể xác, lồng ngực hắn cũng phải kìm nén một cỗ uất ức trong thời gian dài, còn mơ hồ không định hướng được con đường mình đang đi sẽ như thế nào, thậm chí so với bách quỷ ăn mòn lại càng khiến tâm tình hắn xao động dữ dội hơn.

Vất vả lắm mới có người có thể giúp hắn xoa dịu cả thể xác lẫn tinh thần, vậy mà đang nắm trong tay lại lặng lẽ biến mất không một tiếng động, loại cảm giác đau đớn đến tâm tê phế liệt kia thực sự làm hắn hoảng sợ hơn bất kỳ điều gì.

Hắn thực sự không thể không có Lam Trạm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận