Vong Tiện Ngàn Thương Trăm Sủng FULL


Đầu ngón tay cuốn lấy dây buộc tóc màu đỏ thẫm mà kéo nhẹ, đốt ngón tay thon dài quấn quýt luồn vào từng lọn tóc đen nhánh.

Khoảnh khắc khi hai đôi môi chạm nhau, Ngụy Vô Tiện liền nhận ra, nụ hôn này chính là thứ hắn luôn khao khát.

Chính nụ hôn này, có thể đem tất cả bực bội trong lòng hắn vuốt xuống, hết thảy những bất an đều bị nó nắm trong tay, giống như không còn gì phải e ngại nữa.
Ký ức của nụ hôn đầu tiên vẫn được chôn thật sâu nơi đáy lòng, chỉ cần động một chút là sẽ tràn ra.

Ngụy Vô Tiện cũng vội vàng chế trụ gáy Lam Vong Cơ, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen nhánh, thở gấp cắn lấy cánh môi của y.

Đôi môi y nhợt nhạt mà lạnh buốt, trên làn môi hắn không ngừng ôn nhu cắn mút, nhẹ nhàng cọ sát, giống như đốt lên một ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt tâm trí, thế lửa không cách nào ngăn cản, từ chỗ bốn phiến môi mềm mại tiếp xúc với nhau lan ra khắp tứ chi.


Ngụy Vô Tiện khẩn trương vòng tay ôm lấy eo Lam Vong Cơ nhưng vẫn như cũ cẩn thận tránh vết thương của y, đốt ngón tay nóng hổi vuốt ve trên da thịt lạnh lẽo, cảm thụ làn da như ngọc, thân thể băng cơ ngọc cốt làm người ta yêu thích đến không muốn buông tay.

Hắn nhịn không được mà phóng thích.
Ngụy Vô Tiện thở gấp ghé vào trên chăn đệm.

Cảm giác môi lưỡi triền miên thật sự là phi thường dễ chịu, khiến tứ chi còn đang phát run của hắn mềm nhũn như tơ.

Hắn nghe thấy hô hấp của người bên trên mình vẫn còn nặng nề, có lẽ còn chưa bình ổn được cảm xúc, liền vô thức đưa tay xuống dưới:
"Ta giúp ngươi..."
"Không cần." Lam Vong Cơ nắm cổ tay hắn ngăn lại.
Ngụy Vô Tiện càng cố chấp hơn, tay tiếp tục đi xuống:

"Không được, ta giúp ngươi giải quyết!"
Lam Vong Cơ đem hắn ôm siết vào trong ngực, cúi đầu đặt lên trán hắn một nụ hôn:
"Không cần."
Ngụy Vô Tiện lay lay vai y, có chút khó tin hỏi:
"Ngươi không khó chịu sao?"
Lam Vong Cơ hít vào một ngụm lãnh khí, bất đắc dĩ nói:
"Ngụy Anh, trước mắt đừng lộn xộn."
Thanh âm của Ngụy Vô Tiện còn mang theo giọng mũi, ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo cứng rắn như lúc sát khí bộc phát trước đó, ngược lại lại mềm mại mơ hồ:
"Hả?"
Lam Vong Cơ vô cùng kiềm chế mới không đè hắn ra hung hăng làm một trận, cúi đầu mấp máy môi:
"Vết thương nứt ra rồi...."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Sắc là dao cạo xương*, cổ nhân đúng là không lừa hắn nha!
(*Tửu thị xuyên trường dược,sắc nạo cốt cương đao: rượu là độc thủng ruột, sắc là dao cạo xương.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận