Đệ tử Lam Gia đẩy cửa ra, đưa cái túi gấm Lam Vong Cơ cho hắn tới trước mặt Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần tùy tiện nhận túi, vừa mở ra đã thấy bên trong là một khối ngọc lệnh.
Lam Hi Thần lấy ngọc lệnh ra, đại kinh thất sắc đứng phắt dậy: "Người đâu? Ở nơi nào?"
"Hồi bẩm tông chủ, ở cửa sơn môn." "Mau mời vào...!Không, ta tự mình đi." Lam Hi Thần đã sớm quăng gia quy ra sau đầu, lao ra ngoài cửa nhanh như gió cuốn.
Môn nhân vừa bước ra khỏi Hàn Thất đã không thấy bóng dáng y đâu nữa.
Môn nhân ngớ ra, cân nhắc trong lòng.
Vừa mới rồi xem như là tông chủ phạm gia quy đi.
Có bị phạt không ta? Ấy, Hàm Quang Quân còn bế quan chưa ra.
Ngoại trừ Lam tiên sinh không ai có tư cách phạt tông chủ nha.
Nhưng mà Lam tiên sinh cũng không có ở đây.
Ai dám đi méc tội của tông chủ chứ.
Lam Hi Thần cấp tốc chạy ra ngoài sơn môn.
Lúc này Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đang đứng trước vách núi ngoài sơn môn.
Ngụy Vô Tiện nhìn tường núi đá viết chi chít gia quy, không khỏi có chút há hốc mồm.
"Ca, đây là nhà của ngươi? Nhiều gia quy như vậy.
Ngươi xem a, còn có không được chạy, không được lớn tiếng, không được uống rượu.
Trời đất ơi, nhà ngươi còn làm được cái gì nha?"
"Không sao, ngươi không cần tuân thủ gia quy." "Nhưng mà đây là nhà của ca nha.
Ta nếu như đến làm khách, không tuân thủ cũng không ổn." "Ngươi không phải khách.
Ngươi là đạo lữ của ta."
Sau đó Lam Hi Thần đã chạy tới ngoài sơn môn, liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng hai người trước vách núi.
Lam Hi Thần nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, bước chân khựng lại.
Nhưng mà nhìn cái nữa y vẫn nhận ra một người là Lam Vong Cơ.
Tuy là khuôn mặt có biến hóa, nhưng rốt cuộc cũng là đệ đệ của y.
Y sao có thể nhận không ra.
Lam Hi Thần chậm rãi bước tới trước mặt hai người, giống như sợ kinh động hai người, dọa cho người ta bỏ chạy mất.
Y đứng trước mặt Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vong Cơ, đệ đã trở lại." Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Lam Hi Thần.
Đằng sau lưng y có mấy môn nhân đứng đó, vừa vặn cũng nhìn sang bên này.
Lam Vong Cơ thi lễ: "Tại hạ Hạ Mộc.
Đây là xá đệ Hạ Bảo.
Hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Lam tông chủ." Lam Hi Thần há miệng muốn nói rồi lại ngậm miệng, run lên nhè nhẹ.
Vong Cơ đây là không chịu nhận y sao.
Nhưng mà, trở về là tốt rồi.
Lam Hi Thần lấy lại bình tĩnh, đáp lễ: "Hai vị khách quý tới cửa, xin mời vào."
Lam Vong Cơ đưa tay giữ chặt Ngụy Vô Tiện, bước theo Lam Hi Thần vào sơn môn.
Mấy môn nhân nhìn ba người cứ như vậy đi vào, trong lòng tràn đầy ý tốt, quan tâm.
Hai vị công tử này là ai vậy.
Nhìn xem tông chủ có vẻ rất là kích động.
Ba người một đường im lặng.
Lam Hi Thần cũng không dẫn tới phòng khách, mà là trực tiếp đi qua Hàn Thất của y.
Vừa tới Hàn Thất, Lam Hi Thần liền cho môn nhân đi xuống.
Thấy không còn ai ở lại nữa, Lam Hi Thần mới kích động nói: "Vong Cơ, mấy năm nay đệ đi đâu? Huynh tìm đệ thật là khổ sở."
Lam Vong Cơ lúc này cũng đã tắt pháp khí che giấu đi, lộ ra tướng mạo vốn có.
"Huynh trưởng, gần đây còn khỏe.
Thân thể thúc phụ còn kiện khang?"
"Còn tốt.
Vong Cơ a, thúc phụ rất là nhớ đệ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đệ không nói, không rằng bỏ đi.
Ta mấy năm nay đi hết trời nam đất bắc tìm người mà tìm không thấy.
Huynh cũng chỉ sợ đệ xảy ra chuyện gì.
Đệ muốn huynh và thúc phụ làm thế nào an tâm!"
Lam Vong Cơ rõ ràng không muốn nhiều lời: "Huynh trưởng, xin lỗi.
Đệ...!mạng người quan trọng.
Vong Cơ không thể không đi."
Sau đó, hắn lại giới thiệu Ngụy Vô Tiện cho Lam Hi Thần.
Nhưng mà hắn cũng không nói tên thật: "Đay là Tiểu Bảo, là đạo lữ của đệ." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn hành lễ: "Ra mắt huynh trưởng." Năm đó, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng mất tích một lượt.
Lam Hi Thần từng nghĩ có thể là hai người cùng nhau bỏ đi.
Lúc này thấy người này, tuy rằng tướng mạo thay đổi, nhưng y đã từng gặp Ngụy Vô Tiện bộ dáng khiêu thoát trong lúc nghe học.
Lúc này đây Hạ Bảo cho y cảm giác y như thiếu niên nghe học kia: "Đây là Ngụy công tử chăng?"
Ngụy Vô Tiện nghoẹo đầu: "Huynh trưởng quen ta?" Lúc trước khi đến, Lam Vong Cơ đã nghĩ kỹ.
Nếu như huynh trưởng vẫn tin tưởng Kim Quang Dao như vậy, hắn sẽ trở lại nhìn một cái, nhưng một câu cũng sẽ không nhiều lời.
Nếu huynh trưởng đã ý thức được sai lầm của mình, hắn vẫn nguyện ý bẩm báo chi tiết.
Lam Vong Cơ sờ đầu Ngụy Vô Tiện: "Lúc ngươi còn trẻ, có nghe học ở Lam Gia.
Huynh trưởng đương nhiên quen ngươi."
Ngụy Vô Tiện gật đầu, cười tủm tỉm với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta là quen nhau lúc nghe học sao?"
"Ừ!" Lam Vong Cơ chuyển hướng nhìn Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, Ngụy Anh mất trí nhớ.
Huynh đừng khó xử y." "Mất trí nhớ?" Lam Hi Thần có chút kinh ngạc: "Vì sao lại như vậy.
Năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nhấp miệng, vẫn quyết định lộ ra một phần với Lam Hi Thần: "Năm đó ở núi Bách Phượng, đệ gặp được Ngụy Anh.
Thiên cơ hiển linh, Vong Cơ biết được chuyện tương lai.
Vì tránh đi bi kịch, Vong Cơ chỉ có thể dẫn Ngụy Anh đi, miễn sinh rắc rối."
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên y nghe Lam Trạm nói chuyện trước kia.
Thì ra là Lam Trạm có được kỳ ngộ như vậy, biết được chuyện tương lai, cho nên mới dẫn theo người của Ôn Gia và y trốn ra hải ngoại đó sao?
Như vậy, nói cách khác, ở trong tương lai mà Lam Trạm không can thiệp vào đó, kết cục của y và người Ôn Gia khẳng định là không tốt.
Nghĩ đến Âm Hổ Phù bên hông mình, Ngụy Vô Tiện chỉ nhĩ mội cái liền hiểu.
Tục ngữ nói Hoài Bích Có Tội.
Âm Hổ Phù kia y cũng phải dùng chút sức lực mới có thể hàng phục, là một pháp bảo vô cùng uy lực.
Cho dù là ở ngoài biển rộng, lúc y phát động Âm Hổ Phù vẫn có thể triệu hoán tới vô số thủy quỷ, thủy tướng, thậm chí là hải thú trong phạm vi vài trăm dặm chung quanh.
Càng không cần nói tới trên đất liền mù mịt chướng khí này, uy lực của nó sẽ lớn thế nào.
Ngụy Vô Tiện tự nhiên là tưởng tượng được.
Lúc trước, Âm Hổ Phù này còn không nhận chủ.
Ai nắm được nó trong tay, người đó có thể dùng.
Người trong tiên môn này khẳng định mà thèm muốn pháp bảo của y, bày ra đủ mọi âm mưu, quỷ kế không dừng.
Lam Trạm khẳng định là nhìn rõ tình cảnh của y, mới dẫn theo mọi người rời đi.
Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng thôi.
Dù sao Âm Hổ Phù giờ đây đã nhận chủ.
Ai cũng không cướp được.
Y cái gì cũng không nhớ.
Mấy cái chuyện hao tâm tổn trí này vẫn là cứ để Lam Trạm lo đi.
Có cái chuyện gì khó đều có đạo lữ lo hết rồi.
Ờ, cứ thế đi.
Ngụy Vô Tiện không thèm quản huynh đệ hai người nói cái chuyện gì, chuyên tâm đối phó với một mâm đầy điểm tâm trước mặt.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện dùng điểm tâm, còn săn sóc rót thêm chén trà để bên cạnh, vỗ vỗ tay y, nhắc y ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.
Lam Hi Thần thấy trong mắt đệ đệ y toàn là Ngụy Anh, ánh mắt ứa ra một sự ấm áp, dịu dàng mà y chưa bao giờ nhìn thấy.
Y không khỏi nhớ tới lúc trước trong thời gian Xạ Nhật Chi Chinh, Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện vừa gặp mặt liền cãi nhau.
Vong Cơ không chấp nhận Ngụy Vô Tiện tu quỷ đảo, bắt y phải trở về kiếm đạo.
Lúc đó y còn không hiểu, cảm thấy Vong Cơ quá mức cố chấp.
Chuyện riêng của Ngụy Vô Tiện, hắn quản nhiều làm cái gì? Bây giờ ngẫm lại, Vong Cơ không phải là cố chấp, mà là vì thương Ngụy Vô Tiện, không đành lòng nhìn y bước lên con đường xiêu vẹo, mới lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần khuyên nhủ y.
Lúc này hai người đã kết thành đạo lữ.
Nhìn hai người bên nhau, hài hòa lại tự nhiên.
Hẳn là đã ở bên nhau lâu lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...