Vong Tiện Khôn Càn Quyết Đấu


Lời vừa nói ra, mặt Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đen xì lại, thật sự ghê tởm không chịu nổi, vội nói: "Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước đi."
Giọng điệu Lam Vong Cơ càng thêm bất mãn: "Ta không buông."
Ngụy Vô Tiện nói: "Mấy lời ngươi nói thật ghê tởm chết đi được, nếu còn không buông, coi chừng ta không nhịn được ói hết lên người ngươi bây giờ." Cứ tưởng tượng ra viễn cảnh đó là Ngụy Vô Tiện cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà lên, vẻ mặt ghét bỏ, lại la lên: "A a a! Ai cũng được, sao ngươi lại ghép ta với con chim công lòe loẹt kia với nhau được chứ.

Gớm chết ta rồi! "
Nhìn phản ứng này của hắn, vậy tuyệt đối không phải là Kim Tử Hiên, nhưng Lam Vong Cơ vẫn chưa buông tay, nếu đã mở miệng, vậy thì dứt khoát hỏi tới cùng: "Vậy thì, là ai?"
Lúc này Lam Vong Cơ cũng không cần mặt mũi thể diện gì nữa, lần này không thể để Ngụy Vô Tiện đánh trống lảng hay nói qua loa cho qua chuyện, nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Dù rằng đó là chuyện của thế giới kia, nhưng ở thế giới này, y cũng không thể để Ngụy Vô Tiện gặp lại người đó được!
Tiểu cổ hủ hình như tức giận thật sự, vậy nên mới có thể làm ra loại chuyện mà ngày thường Lam Vong Cơ tuyệt đối không thể làm ra.

Nhưng mà thấy được y vì hắn mà mất hết lý trí thế này, trong lòng Ngụy Vô Tiện lại vui vẻ vô cùng, liền nghĩ, tiểu cổ hủ này, rốt cuộc có thể vì hắn mà thay đổi đến mức nào đây.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, hỏi: "Đó là chuyện trước kia của ta, vì sao phải nói cho ngươi biết chứ?"
Mở miệng chất vấn một câu thế này đã là quá sức đối với Lam Vong Cơ rồi, bây giờ lại bị Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại, y làm sao có thể mở miệng nói ra được.

Y mím môi, thật lâu sau mới nặn ra một câu: "Ta là phu quân của ngươi."
Vậy nên, có quyền được biết.
Lam Vong Cơ là đang tuyên bố chủ quyền, cái tính lòng dạ hẹp hòi, bá đạo độc chiếm, đều vì chuyện này mà bộc lộ hết ra ngoài.
Nếu người khác dám nói chuyện kiểu như thế với Ngụy Vô Tiện, chắc chắn hắn sẽ co giò sút bay tên đó ra xa vạn dặm, nhưng người này lại là Lam Vong Cơ, vậy nên tâm tình sẽ khác ngay, chỉ cảm thấy người trước mắt càng lúc càng đáng yêu, càng lúc càng khiến hắn yêu chết đi được! Ngụy Vô Tiện thật muốn ôm chặt người này vào lòng mà xoa vuốt cấu véo, sao trần đời lại có người dễ thương đến vậy được chứ!
Trong lòng thì khoái chí đến điên rồi, nhưng ngoài mặt thì Ngụy Vô Tiện vẫn cố gắng kìm lại cái khóe miệng đang muốn giương lên của mình, hỏi: "Nếu Lam nhị công tử đã để ý đến vậy, sao lúc trước lại không hỏi?" Suy đi nghĩ lại, hình như nhớ ra được cái gì đó, hắn à lên một tiếng: "A, hèn chi, sau khi đến Liên Hoa Ổ, Lam nhị công tử luôn nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh ta một cách rất cẩn thận như vậy, thì ra là đang đề phòng ai đó!"
Vậy nên từ hôm hắn đi ra ngoài uống rượu về muộn, Lam Vong Cơ liền trở nên rất kỳ lạ, tắm cũng không cho đi tắm, cánh tay cũng không cho lộ ra ngoài chứ đừng nói là đụng vào người khác.

Nhỡ hôm đó vô tình đứng gần người khác, dù chỉ một chút thôi thì đêm đó Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Lam Vong Cơ đang tức giận, giận đến mức không thèm lên tiếng phủ nhận luôn.

Ngụy Vô Tiện thật sự nhịn không được nữa, liền nói: "Được rồi, nếu ngươi đã muốn biết, thì ta nói cho ngươi biết là được rồi." Sau đó, hắn chậm rãi rành mạch kể lại: "Đó là trong một lần vây săn, ta lười động đậy, tình cờ tìm thấy một cái cây lớn, nên bịt mắt nằm lên cành cây nghỉ ngơi.

Ngươi đoán xem, sau sẽ đó thế nào? Bỗng nhiên có một người, băng thanh ngọc khiết, phảng phất như trích tiên, ngày thường giáo dưỡng cực tốt, mở miệng đóng miệng luôn là lễ nghĩa khuôn phép, ai nấy đều ngợi khen là tấm gương mẫu mực của con cháu thế gia, có danh hiệu là Hàm Quang Quân.

Người đó lén trèo lên cành cây ta đang nằm, đè ta xuống, cưỡng hôn ta!"
Bàn tay ấn hắn lên tường khựng lại, một mảnh đỏ rực lập tức từ trên tai Lam Vong Cơ tràn xuống tận cổ, những từ miêu tả này, còn cần phải suy nghĩ nữa sao...! Thật xấu hổ quá, tra tới tra lui, hóa ra người đó lại là mình...
Y cũng lập tức hiểu ra ngay, ba tiếng "Lam tiên tử" mà Ngụy Vô Tiện thốt ra hôm đó là có nghĩa là gì.
Ngụy Vô Tiện của bây giờ hiểu y đến từng chân tơ kẽ tóc, sao có thể để Lam Cơ dễ dàng bỏ chạy như vậy được, vội vàng rút tay ra ôm lấy y, theo đà mà liên thanh nói tiếp: "Đó chính là nụ hôn đầu của ta, nhưng Hàm Quang Quân kia á, rất là bá đạo, hôn ta hôn tới hai chân ta mềm nhũn ra luôn, khiến ta không tài nào phản kháng lại được, Lam Trạm, ngươi nói có phải quá đáng lắm hay không?" Cảm nhận được thân thể Lam Vong Cơ hơi cứng lại, Ngụy Vô Tiện dán vào bên tai y, hôn lên nơi đang nóng bỏng kia, nhẹ nhàng cười nói: "Còn có chuyện còn quá đáng hơn nữa kìa.

Sau đó nha, người đó treo ta lên cây, đối xử thô bạo với thân thể ta, ta có khóc thế nào người đó cũng không chịu buông tha cho ta.


Phu quân, ngươi nói xem, có phải là ngươi nên báo thù cho ta không?"
Tiếng "phu quân" này, hắn cố tình nhấn mạnh âm điệu, Lam Vong Cơ hơi nghiêng người tránh đi bờ môi ướt át đặt trên vành tai mình, ánh mắt có chút bối rối quay đầu lại nhìn hắn: "Không thể nào."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cũng không có mặt ở đó, sao lại biết là không thể nào?"
Lam Vong Cơ buột miệng: "Ta, ta sẽ không làm như vậy..."
Ngụy Vô Tiện nói: "Á à! Thừa nhận rồi nha, từ khi còn nhỏ, Hàm Quang Quân ngươi đã muốn làm mấy chuyện bất chính với ta rồi!"
Hai tai Lam Vong Cơ càng đỏ hơn, vội vàng giải thích: "Không có, ta, ta...."
Nhưng dù sao mấy lời Ngụy Vô Tiện nói đều là những chuyện không đứng đắn, y cứ ta, ta, ấp úng nửa ngày cũng không biết phải nói như thế nào mới có thể tránh được loại lời diễm tục này, vậy nên mãi không thể nói thành lời.
Ngụy Vô Tiện đắc ý vô cùng, lại bắt đầu quên mình: "Sao lại không có, chẳng lẽ lúc ở trên giường, ngươi không thô bạo với ta sao?!"
Nhưng Lam Vong Cơ này với hắn dù sao cũng là đạo lữ chính thức, y có làm cái gì thì cũng là chính đáng.

Y cũng biết, nếu không có quan hệ này, y sẽ không đời nào mạo phạm, làm chuyện gì quá mức với Ngụy Vô Tiện.
Mấy lời phía sau của Ngụy Vô Tiện, tất cả đều là khoác lác, Lam Vong Cơ đương nhiên là nghe ra được, người này chỉ là đang trêu chọc y, muốn nhìn y quẫn bách mà thôi.

Cơ hội khó có được thế này, dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ không dễ dàng buông tha cho y, hai tai né được rồi thì hắn liền xuống tay với cần cổ của y.
Hắn hôn y, hơi thở nhẹ nhàng phà vào cổ, Ngụy Vô Tiện trêu chọc hỏi: "Lam Trạm, phu quân, vừa rồi còn mạnh bạo như vậy, sao nghe thấy Hàm Quang Quân khi dễ ta rồi mà ngươi vẫn không chịu ra tay vậy?"
Ngụy Vô Tiện đây là không cần mạng nữa rồi, cũng không nghĩ xem, có lần nào hắn trêu chọc Lam Vong Cơ rồi mà thu được lợi gì từ trên người của người ta không.

Lam Vong Cơ trốn không được, vậy nên cũng không trốn nữa, nghe hắn nói bậy nói bạ một hồi, ấy thế mà lại bắt đầu tỉnh táo lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, theo như lời Ngụy Vô Tiện nói, hôn Ngụy Vô Tiện, cũng đâu phải là y!
Đột nhiên Lam Vong Cơ bắt lấy tay hắn, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không kịp phản kháng, lại bị y kéo vào trong.
"Lam Trạm! Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ kéo hắn ngã ngồi ra cạnh giường, một tay kéo toàn bộ áo ngoài của hắn xuống, rồi lại vươn tay cởi mạt ngạch của mình ra, trói hai tay hắn lại, đầu kia của mạt ngạch vòng qua thanh mắc rèm giường trên đỉnh đầu, cột lại, treo Ngụy Vô Tiện lên trên.

Mạt ngạch tính ra cũng không quá dài, khiến cho hai chân Ngụy Vô Tiện phải khép lại, quỳ thẳng cả người lên mới có thể miễn cưỡng vững người trên giường.

Hắn muốn đứng lên, nhưng Lam Vong Cơ lại giữ hai chân hắn lại, không cho hắn động đậy.
Ngụy Vô Tiện vặn vẹo thân thể, hô: "Lam Trạm! Ngươi đang làm gì đó? A!"
Sức lực của hắn không sánh bằng Lam Vong Cơ, giãy giụa cũng vô ích.

Lam Vong Cơ hai phát là lột sạch quần của hắn, cặp mông lạnh lẽo phơi giữa không khí, bị Lam Vong Cơ nắm lấy xoay lại đối diện mình, một vật vừa dài vừa cứng chen vào giữa hai chân đang khép chặt lại, phần đầu to phình lên như "củ ấu" kia cọ cọ không ngừng vào phần thịt mềm bên trong má đùi của hắn.
Lam Vong Cơ cắn lên vành tai hắn, giọng hạ xuống cực thấp, hỏi hắn: "Hàm Quang Quân, khi dễ ngươi như thế này sao?"
"Hả? Lam, Lam Trạm?!" Giọng điệu kia rõ ràng không đúng, Lam Vong Cơ thích uống giấm đến vậy, thông qua quan sát của Ngụy Vô Tiện, đây là ngữ điệu khi y bị bức đến mức không chịu nổi mới có được.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu thấy kinh hãi, vừa rồi hắn nói như vậy, chẳng qua là muốn thấy dáng vẻ quẫn bách đáng yêu của y khi biết người mình truy bắt bấy lâu nay lại là bản thân mình.

Nhưng làm gì có ai lại tự ghen với bản thân mình đâu chứ?
Người khác có lẽ không thể, nhưng Lam Vong Cơ thì lại có thể lắm.
Lam Vong Cơ trầm mặt, hai tay tách khe mông đang khép chặt ra, dùng đầu nấm cứng rắn của y, cứ thế trực tiếp đâm thẳng vào trong miệng huyệt hơi phiếm hồng của hắn.

Hai người mỗi ngày đều làm, tiểu huyệt của Ngụy Vô Tiện cũng đã quen với kích thước của Lam Vong Cơ, chỉ cần hắn chịu đau một chút, quả thật cũng có thể trực tiếp tiến vào.

Nhưng tư thế khép chân lại thế này làm cho mông co chặt lại, dẫn đến miệng huyệt có thể đạt được hiệu quả chặt chẽ nhất, lại muốn mạnh mẽ đâm thẳng một đường vào, Ngụy Vô Tiện làm sao chịu nổi, lập tức ngẩng đầu lên, kêu to: A! A, a! A, a! Ôi, a! Không, ta không thể! Chặt lắm! Lam Trạm!"
Thật sự là quá chặt, Ngụy Vô Tiện tự mình tách hai chân ra một chút, muốn cho Lam Vong Cơ thuận lợi tiến vào hơn, nhưng chiều dài của mạt ngạch không đủ, hắn vừa thoáng tách hai chân ra một chút, liền cảm thấy cả người lơ lửng bị treo trên không, nên bất đắc dĩ phải khép chân lại quỳ trở về như cũ.

Cứ thả thả rụt rụt thế này, khiến hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại của dương v*t đang chen chúc trong cơ thể mình, đầu nấm cong vểnh tự nhiên ma sát vào thịt huyệt mềm mại của hắn.

Lam Vong Cơ rút nguyên cây ra, chỉ chừa lại đỉnh đầu nấm để ở ngay miệng huyệt, sau đó hai tay nắm lấy eo hắn, dùng sức đè người lên phía trước, cả cây đâm thẳng đến tận gốc vào bên trong.
Mỗi một lần Lam Vong Cơ cắm thẳng hết vào thì đều chạm vào miệng cung khang của Ngụy Vô Tiện.

Thân thể của hắn đã sớm hình thành thói quen mà mà tự động mở miệng cung khang ra, nghênh đón y xâm nhập vào.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, bị bức đến chảy nước mắt: "Ô ô, Lam Trạm, chậm một chút, căng quá! Căng quá!"
Thấy hắn còn xoắn chặt lại được, đương nhiên là có thể chịu nổi, nên Lam Vong Cơ càng ép hắn kẹp chân lại chặt hơn, để cho thịt huyệt của hắn ôm lấy dương v*t của y chặt chẽ hơn, khiến hắn không tài nào bỏ qua được sự tồn tại của y trong cơ thể mình.
Thịt non mềm mại bên trong hoa huy*t bị ép phải căng ra, nuốt vào, ôm lấy dương v*t to lớn của y, bị căng đến mức gần như không chịu nổi sự cọ xát của từng đường gân xanh nổi cộm kia nữa.

Đau đớn cùng khoái cảm đan xen, cảm giác nóng rát ở bụng dưới như đang thiêu đốt toàn thân, Ngụy Vô Tiện rất nhanh liền bắt đầu mở miệng đứt quãng xin tha: "Lam Trạm! Ô...!nhanh quá, không được! Không, ta chịu không nổi nữa! Ôi, a! Đừng như vậy nữa mà, a!"
Lam Vong Cơ hoàn toàn làm lơ những gì hắn nói, chỉ lo chuyên tâm đâm thọc vào bên trong huyệt động mất hồn kia, hoành hành, dày vò cung khang mềm mại yếu ớt của hắn.

Bàn tay y từ eo sườn lần xuống bụng nhỏ của hắn, tại nơi cơ bụng đang căng lên co rút lại của hắn xoa nhẹ vài cái, rồi lại chậm rãi men theo lên trên, sờ đến hai hạt đậu trước ngực hắn, nắm trong tay mà xoa nắn vuốt ve.

Cần cổ sau gáy Ngụy Vô Tiện, nơi tuyến thể đang tỏa ra từng đợt tín hương ngọt nị kia được Lam Vong Cơ hạ xuống từng nụ hôn nhỏ vụn liên tiếp, rồi lại ngậm vào miệng một chút da thịt trắng nõn như bạch ngọc, tận tình liếm mút.
Những nơi Lam Vong Cơ công kích, tất cả đều là điểm mẫn cảm của hắn.

Dù Ngụy Vô Tiện khổ sở đến mức mặt cũng phải nhăn cả lại đi nữa, thì hắn cũng không cách nào kháng cự được lại được cái khoái cảm điên cuồng đang chạy loạn trong thân thể này của mình, rất nhanh đã có thể cảm nhận được lạc thú trong đó.

Vật trước người hắn cương lên, ngẩng đầu dậy, thân thể lại nhũn ra, dán vào lồng ngực Lam Vong Cơ, mông hùa theo mà lắc lư không ngừng.

Lam Vong Cơ ngậm tuyến thể của hắn, đâm sâu một cái vào bên trong, cả người Ngụy Vô Tiện run lên, một dòng chất lỏng màu trắng đặc sệt cứ thế bắn ra tung tóe khắp nơi.
Trong chuyện giường chiếu, xưa giờ Lam Vong Cơ luôn thô bạo, nhưng bị y cưỡng bách đâm đến cao trào mà bắn ra thế này, đó là chuyện trước nay chưa từng có.
Dư vị cao trào chưa qua, Ngụy Vô Tiện còn đang ngẩng đầu thở hổn hển, Lam Vong Cơ lại hôn lên tai hắn, hỏi: "Hàm Quang Quân, cũng làm như vậy với ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng thầm mắng mình cả vạn lần: Ngụy Vô Tiện ngươi đúng là heo mà! Xong đời rồi! Sau đó hắn vội vàng nói: "Không! Không! Tất cả đều là ta ăn nói bậy bạ thôi! Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ quang minh lỗi lạc như vậy, sao có thể làm chuyện như vậy với ta!"
Nhưng, với một thân thể còn đang co rút sau cao trào thế này, vậy mà Lam Vong Cơ lại nhẫn tâm ra sức đâm loạn vào bên trong hắn một trận, lại ở bên tai hắn thấp giọng hỏi: "Không phải là ta, đang làm sao?"
Mẹ kiếp! Tiểu cổ hủ này, càng ngày càng lợi hại! Y thế mà lại dùng chính lời của hắn để chặn họng hắn lại, khiến hắn á khẩu không nói nên lời.


dương v*t đang quấy rối trong cơ thể hắn căn bản không giây nào ngừng nghỉ, thân thể Ngụy Vô Tiện bị cưỡng ép bức ra từng đợt sóng khoái cảm mới, vật phía trước vừa mới tiết tinh không lâu, bây giờ lại đứng lên nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ rất bền bỉ dai sức, hơn nữa lại nhịn cực kỳ giỏi.

Có đôi khi vì kéo dài thời gian của cuộc ân ái, y sẽ cố tình chậm lại một chút trước khi bộc phát, chờ trận xúc động kia qua đi, lại bắt đầu tiếp tục, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, Lam Vong Cơ có thể đè hắn thao đến hai canh giờ mà không hề bắn một giọt.
Nhưng thân thể Ngụy Vô Tiện hắn lại mẫn cảm vô cùng, làm sao có thể kiên trì được như thế, cứ luôn tiết rồi lại tiết, bị thao đến rối tinh rối mù.

Bây giờ Lam Vong Cơ giận dỗi dữ như vậy, như bây giờ còn chịu được, nhưng nếu hắn dỗ không được Lam Vong Cơ, liệu hắn còn mạng sống sót qua được đêm nay không?
"Ngươi thì không giống!" Ngụy Vô Tiện cố gắng quay đầu lại, hôn lên môi Lam Vong Cơ, giọng điệu yếu ớt dán vào môi y, nói: "Chỉ có ngươi là phu quân Lam Trạm của ta thôi, cũng chỉ có là 'ngươi', mới có thể đối với ta như vậy."
Hàng lông mi thật dài run lên, đôi con ngươi lưu ly nhạt màu vẫn nhìn hắn chăm chú như cũ, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể nhìn ra, Lam Vong Cơ đã âm thầm vui lên, nên hắn liền vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lên môi y, cố nặn ra vài giọt nước mắt, giọng điệu lại vừa mềm vừa đáng thương: "Vậy nên phải đối xử với ta tốt hơn đó, tiểu phu quân của ta." Cánh môi khẽ mở, cuốn lấy đầu lưỡi của y, bùng nổ một hương vị tình yêu quyến luyến ngọt ngào.

Lam Vong Cơ cũng vươn tay ôm lại hắn, khiến nụ hôn này càng sâu hơn, càng nồng cháy hơn nữa.
(Phải công nhận, đoạn H này tui thấy tình thú nhất trong bộ này luôn á.).

Đam Mỹ Cổ Đại
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
********************
Phía bên kia thật ra cũng không cần Ngụy Vô Tiện tới lo lắng, dù hắn không đích thân ra trận, thì còn có một nhân vật cứng cựa hơn thay hắn nhận làm nhiệm vụ vinh quang này.

Lén lút bám theo thì tính là gì, Giang Trừng còn trực tiếp hiên ngang đi theo Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên nữa kia kìa.
Chẳng qua là mục đích của hắn và Ngụy Vô Tiện không giống nhau, hắn thật sự là có việc nên mới tới.

Giang Trừng hỏi: "Kim Tử Hiên, thuốc tắm thảo dược mà ngươi mang tới có tác dụng an thần không, có giúp ngủ ngon hơn không vậy?"
Kim Tử Hiên tuy đang cảm thấy quái lạ, sao người này lại có thể bình thản đi theo bọn họ mà không cảm thấy xấu hổ chút nào như vậy, nhưng thật ra y cũng không muốn ở riêng với Giang Yếm Ly.

Dù đây là ý của mẹ y, bảo y ngàn vạn lần không được làm căng với Giang Yếm Ly, nhưng trước đó y từng nói lời không phải, mạo phạm tới người ta, nên thật lòng y không muốn tới chút nào, chỉ là Kim phu nhân ra sức ép, nên y mới mặt dày miễn cưỡng tới đây.

Kim Tử Hiên cũng không muốn Giang Yếm Ly hiểu lầm, nên để một Giang Trừng không hiểu phong tình, không "biết điều" này đi theo, quả thực là đang giúp y.

Vì vậy, y cũng đặc biệt tốt bụng mà trả lời hắn: "Có, mẹ ta nói hiệu quả vô cùng tốt, buổi tối ngủ ngon cực kỳ." Nhưng mà tuổi trẻ sung sức như bọn họ, đáng lý ra đêm về phải ngủ rất ngon mới đúng, vậy nên Kim Tử Hiên cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Ngươi cần sao?"
Giang Trừng đáp: "Phải, từ lần bị thương ở đầu đến nay, ta luôn ngủ không ngon, buổi tối cứ nằm mơ, nghe thấy có tiếng người khóc."
Nghe thấy hắn nói là bị thương ở đầu, nên Kim Tử Hiên cũng không nghĩ nhiều, Giang Trừng lại hỏi: "Thuốc tắm kia ngươi còn không?"
Phải cúi đầu hỏi xin trước Kim Tử Hiên, Giang Trừng cũng khó chịu dữ lắm, nhưng mất ngủ còn khiến hắn khổ hơn, nên đành phải nhẫn nhịn.

Kim Tử Hiên nói: "Còn, bởi vì tỷ lệ điều phối và thời gian chưng nấu ta vẫn chưa truyền lại, mà Ngu phu nhân nói hôm nay đã quá muộn, bảo ta ngày mai thư thả rồi dạy lại cho nàng, trên người ta còn một liều dùng thử mà nàng cũng không lấy."
Giang Trừng liền nói: "Vậy ngươi có thể cho ta không?"
Vốn là đưa cho bọn họ, cho ai Kim Tử Hiên cũng không quan tâm, nghĩ một chút rồi nói: "Phương pháp dùng có chút phức tạp, hay là để ta qua phòng ngươi giúp ngươi điều phối đi, ngươi ngâm xong trực tiếp nghỉ ngơi là được."
Bởi vì Giang Trừng cũng không thích Kim Tử Hiên, tuyệt đối không muốn y trở thành tỷ phu của mình, cảm giác này cũng không thua gì cảm giác không muốn thành thân thích với Lam Vong Cơ vậy.

Hắn nghĩ, làm như vậy, hắn không chỉ có thể ngủ một giấc ngon, mà còn ngăn cản được Giang Yếm Ly cùng đi tản bộ với Kim Tử Hiên, đây quả thực là chuyện tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hắn lập tức dẫn Kim Tử Hiên đổi hướng về phòng của hắn, mà Giang Yếm Ly cũng cười cười, nhìn bọn họ rời đi.

*****************
Vòng qua mấy hồ sen, gió đêm mang theo hương thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng thổi qua, khiến cho buổi tối ở Liên Hoa Ổ nhìn có vẻ đặc biệt nhàn nhã thoải mái, làm cho tâm tình người ta đều tốt hẳn lên.
Thái độ của Giang Trừng đối với Kim Tử Hiên cũng bởi vì chuyện thuốc tắm mà tốt hơn không ít, nên hào phóng giới thiệu cho y vài điều: "Khi còn bé, a tỷ vẫn ở trong đại viện này chung với bọn ta, lớn lên thì chuyển qua viện khác, bây giờ trong viện chỉ còn ta với Ngụy Vô Tiện ở.

Nè, đây là tiểu viện của Ngụy Vô Tiện, bên cạnh là tiểu viện của ta."
Nhưng còn chưa tới gần tiểu viện của Ngụy Vô Tiện, hai người liền nghe "Rầm" một tiếng lớn.
Giang Trừng nhướng mày, nói: "Tên Ngụy Vô Tiện này, là lại làm sập cái gì nữa đây?" Sau đó, hắn la lên: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi đang làm gì đấy?!"
Hai người trong phòng, cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải thảm trạng như thế này.
Chiếc giường nhỏ đáng thương của Ngụy Vô Tiện, làm sao chịu nổi chà đạp dày vò của hai người, lắc lư cọt kẹt qua lại một lúc lâu, rốt cuộc phát ra tiếng "rắc" thật lớn, cuối cùng là "rầm" một cái, chính thức đội nón ra đi.
Đối với mấy chuyện này, phản ứng của Lam Vong Cơ càng ngày càng nhanh, vừa nghe một tiếng "rắc" là y đã ôm chặt Ngụy Vô Tiện bế lên rồi.

Hai tay Ngụy Vô Tiện lúc này còn đang treo cao, không cách nào phản kháng lại, bị y làm đến cả người vô lực, từ đỉnh đầu đến mũi chân đều tê dại từng cơn, hai chân thon dài buông thõng xuống, nhưng vẫn bị Lam Vong Cơ ôm lên tiếp tục đâm vào, chân cũng không thể chạm xuống mặt đất, chỉ có thể theo động tác của y lắc lư qua lại.
Sau khi nghe được giọng của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện vội vàng cắn lấy môi dưới, cố nén lại, ngăn không cho mình rên ra miệng, hạ giọng hết mức có thể, nói: "Ưm...!Lam Trạm, Giang Trừng sắp qua đây, Cách Âm...!A, a! Vừa rồi ta, ta không khóa cửa!"
Cũng may Lam Vong Cơ vẫn chưa cởi quần áo, nhanh chóng rút ra một tấm Cách Âm phù, ném lên tường, đồng thời điều khiển Tị Trần, đóng lại khe cửa mà Ngụy Vô Tiện vô tình để hở.

Y cũng không thu Tị Trần về, mà để cho Tị Trần treo ở cửa, phòng khi ai mà dám đạp cửa tự tiện xông vào, thì sẽ ăn ngay một kiếm chém xuống.
Ngụy Vô Tiện nhìn hết một loạt hành động nước chảy mây trôi mà vô cùng điên cuồng này của Lam Vong Cơ, hoàn toàn không nói được gì, hai mắt đẫm lệ lờ mờ, ngửa đầu tựa vào vai Lam Vong Cơ, hậu huyệt co rụt lại, lại bắn ra một đợt thủy dịch khác.

dương v*t của Lam Vong Cơ ở trong cơ thể hắn phình to, không chút lưu tình mà ra sức nghiền ép, đâm thọc bên trong cơ thể hắn không ngừng.

Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dựa hết thân mình lên người y, mặc y muốn làm gì thì làm, cánh môi vừa buông lỏng, tiếng rên dâm mĩ liền lập tức trào ra.
Bên ngoài Giang Trừng không thấy ai trả lời, lại lên tiếng hỏi tiếp: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang làm cái quái gì trong đó vậy?", nói xong hắn còn muốn xông vào phòng của người ta, Kim Tử Hiên thấy vậy vội vàng túm lại, trực tiếp kéo Giang Trừng về phòng hắn ở tiểu viện bên cạnh.
Giang Trừng vô cùng không vui: "Kim Tử Hiên, ngươi làm gì vậy? Vội cái gì mà vội dữ thế?"
Kim Tử Hiên: "Câu này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn làm gì vậy?"
Giang Trừng nói: "Vừa rồi ngươi có nghe thấy một tiếng "rầm" thật lớn không?" sau đó tự hắn nhớ lại, "Hình như còn có tiếng có ai đang khóc nữa?", mà tiếng khóc này còn rất giống trong mơ nữa, hắn cảm thấy mình xong đời rồi, nói: "Uầy, chẳng lẽ ta nằm mơ nhiều quá, nên xuất hiện ảo giác rồi sao?"
Kim Tử Hiên bây giờ vô cùng chắc chắn, đây không phải ảo giác của hắn, mà là mạch não của Giang Trừng không giống người thường.

Y nói: "Không phải ảo giác, ta cũng có nghe thấy."
Giang Trừng ngạc nhiên: "Ngươi cũng có thể nghe thấy?" Giang Trừng vẫn chưa hiểu ra, lại nói: "Nhưng bây giờ không nghe thấy gì nữa."
"Ngươi có biết có một thứ gì gọi là Cách Âm phù không?" Kim Tử Hiên vô cùng bất đắc dĩ.

Y rõ ràng chỉ tới để đưa thuốc tắm thảo dược, cùng lắm là thêm một nhiệm vụ theo đuổi Giang Yếm Ly, sao bây giờ lại thành giảng giải loại chuyện này cho cậu "em vợ" mà quăng tám sào cũng không tới được thế này.

Y nói: "Sát cạnh tiểu viện của ngươi có một đôi phu phu Càn Khôn đang ở."
Cùng thế hệ với nhau, Kim Tử Hiên xưa giờ nói chuyện với hắn cũng không quá khách khí câu nệ, nhưng kiểu người "đầu đá" như Giang Trừng, cần phải thô bạo giáng một đòn vừa nhanh, vừa mạnh, vừa chuẩn thì hắn mới hiểu được.

Kim Tử Hiên dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc mà nhìn Giang Trừng, rồi đưa tay lên làm một động tác, nói: "Là thế này, nên Ngụy Vô Tiện sẽ khóc, chẳng phải là rất bình thường sao?"
Giang Trừng cả kinh há to miệng, sắc mặt lập tức xanh mét rồi trắng bệch cả ra, rồi lúc xanh lúc trắng.

Ý của Kim Tử Hiên là, nhiều ngày như vậy, không phải là hắn nằm mơ, mà là mỗi đêm đều nghe thấy Đông! Cung! Sống!!!!!!
Ngụy Vô Tiện vs Lam Vong Cơ, ván thứ mười một, nạn nhân Giang Trừng, ngực nghẹn lại, hai mắt trợn trắng....Ọe, ọe, ọe!!!!!!!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận