Sáng nay lúc Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường thì Ngụy Tử Hy tới thăm, biểu tình trên mặt tràn đầy lo lắng vội vàng hỏi: "A Anh, thế nào, có chỗ nào không tốt không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Tử Hy, cười nói: "Không có việc gì, đã băng bó xong rồi."
Ngụy Tử Hy nhìn khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười xa cách của Ngụy Vô Tiện, trong lòng đột nhiên đau xót.
Ngụy Tử Hy hít sâu một hơi nói: "A Anh, chúng ta trở về Ngụy quốc đi."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt "A!" lên một tiếng.
Ngụy Tử Hy nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta về đi, nơi này quá nguy hiểm, ngươi nhìn ngươi xem, bị thương rồi, Hoàng Thượng mà biết sẽ nhịn không được mà đau lòng chết mất."
Ngụy Vô Tiện không dấu vết rút tay ra khỏi tay của Ngụy Tử Hy: "Vậy cũng phải chờ vết thương ta lành hẳn rồi sẽ quay về."
Ánh mắt của Ngụy Tử Hy đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta phải trở về."
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "Vì sao a, sốt ruột trở về như vậy."
Ngụy Tử Hi thở dài nói: "Dương quốc Ôn thị xâm phạm."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt liền thay đổi: "Chuyện gì xảy ra, Ôn thị xâm lược!!!"
Ngụy Tử Hy nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chính là ngày hôm qua, sáng nay Hoàng Thượng đã thả bồ câu truyền thư nói ta biết."
Lúc Lam Vong Cơ trở lại tĩnh thất đã không còn thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện, chỉ để lại một phong thư, nội dung trên thư đại khái là: "Lam Trạm, Ngụy quốc xảy ra chuyện, ta cùng Thừa tướng trở về.
Đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì, hữu duyên gặp lại." Bên cạnh còn vẽ một mặt cười thật lớn.
Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống.
Hôm nay Lam Thanh Hành gọi Lam Vong Cơ đến Ngự Thư Phòng, ngữ khí như mọi khi, nhưng lời nói ra lại khiến Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người.
Lam Thanh Hành nói: "A Trạm, phụ hoàng sẽ truyền ngôi vị hoàng đế này lại cho ngươi."
Lam Vong Cơ nghe vậy hoảng sợ nói: "Phụ hoàng không thể, vẫn còn huynh trưởng."
Lúc này, giọng nói ôn nhuận của Lam Hi Thần truyền đến: "Vong Cơ, ta cũng không nghĩ tới ngôi vị hoàng đế này, ta đối với những thứ này không hề có hứng thú."
Lam Vong Cơ vẫn nói: "Không thể được, dựa theo bối phận, huynh trưởng mới nên là hoàng đế!"
Lam Thanh Hành ngữ khí thâm trường nói: "Ngươi có biết vì sao ta lại muốn truyền ngôi cho ngươi không? Lúc trước ta đã đáp ứng với mẫu hậu các ngươi, chờ các ngươi lớn lên, ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế này cho các ngươi, còn ta sẽ mang theo nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy, xem phồn hoa ở khắp thế gian."
Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Lam Hi Thần lên tiếng: "Vong Cơ, đệ biết đấy, ta không thích việc triều chính, ta chỉ nghĩ đến Vãn Ngâm, hơn nữa với tính cách của hắn, khẳng định không muốn làm hoàng hậu."
Lam Vong Cơ cuối cùng vẫn đáp ứng, ba ngày sau sẽ là đại điển đăng cơ.
Thì ra phụ hoàng đã sớm trải đường cho y.
Lam Hi Thần thì được phong làm Trạch Vu Vương phụ tá Lam Vong Cơ, gia tộc Giang Trừng vẫn là thế lực lớn nhất trong triều đình.
—------------------------
Ngụy quốc
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biết Lam Vong Cơ sắp trở thành hoàng đế.
Hắn suốt đêm không ngừng chạy về Ngụy quốc.
Vừa đến liền đi thẳng về ngự thư phòng, sắc mặt Ngụy Trường Trạch ngưng trọng, giữa lông mày có chút buồn bực ưu sầu.
Ngụy Vô Tiện trong lòng nhẹ nhàng, kêu một tiếng: "Phụ hoàng."
Ngụy Trường Trạch ngẩng đầu, thấy Ngụy Vô Tiện đã về liền bày ra vẻ mặt thoải mái cười nói: "A Anh về rồi sao, thế nào?"
Ngụy Vô Tiện không trả lời Ngụy Trường Trạch, trực tiếp hỏi: "Tình hình trận chiến hiện tại thế nào rồi?"
Ngụy Trường Trạch thở dài nói: "Ôn thị lúc này hẳn là có chuẩn bị mà đến, nắm rõ địa hình, chúng ta không chiếm được thế thượng phong."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện ngưng trọng, đôi mắt hoa đào lúc này đây lại tràn đầy lạnh lùng: "Ôn thị khinh người quá đáng."
Ngụy Trường Trạch mệt mỏi nhắm mắt lại: "Chúng ta đã đánh hai trận với bọn họ, đều là toàn quân ta bị diệt, chí khí của quân đội chúng ta hiện tại đang rất sa sút."
Ngụy Vô Tiện vừa định nói gì đó thì Ngụy Tử Hy đột nhiên mở miệng nói: "Thần cảm thấy, Ôn thị lần này đến xâm chiếm, chỉ sợ là đã tính kế từ lâu, biết Ngụy quốc chúng ta không phải là nước lớn gì liền nghĩ chúng ta là quả hồng mềm mà bóp, không bằng chúng ta tìm nước khác giúp đỡ, mượn một ít quân lực trấn áp Ôn thị trước."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa nghiêm túc suy nghĩ một chút cũng nói: "Phụ hoàng, con cảm thấy ý kiến này có thể thực hiện được."
Ngụy Trường Trạch nói: "Nếu vậy thì chúng ta sẽ mượn quân lực của nước nào?"
Ngụy Tử Hy cười nói: "Đương nhiên là Lam quốc rồi.
Lam quốc là một trong những cường quốc, mượn mấy chục vạn binh lực chắc hẳn là không thành vấn đề, hơn nữa với thế lực của Lam quốc, Ôn thị cũng không dám manh động."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thừa tướng phân tích quả thật không tồi, chúng ta có thể mượn quân lực của Lam quốc."
Ngụy Trường Trạch suy nghĩ một hồi mới nói: "Vạn nhất Lam quốc không muốn thì sao?"
Ngụy Tử Hy lắc quạt trong tay cười nói: "Không đâu, bọn họ sẽ nể mặt A Anh mà đáp ứng."
Ngụy Trường Trạch nói: "Đợi ngày mai ta gửi bồ câu đưa tin đến Lam quốc xem bọn họ có chịu hay không trước."
—---------
Ba ngày sau, Lam Vong Cơ mặc một thân hoàng bào, thuận lợi đăng cơ.
Vì các phương diện khác của Lam Vong Cơ đều rất xuất sắc nên lúc Lam Thanh Hành bàn chuyện này cùng các đại thần, bọn họ cũng không phản đối gì, thật không giống với tưởng tượng của Lam Thanh Hành.
Lam Vong Cơ nhìn đám người phía dưới cúi đầu xưng thần.
Từ giờ trở đi, y chính là Hoàng đế, sau này có chuyện gì cũng đều phải lấy đại cục làm trọng.
Vẻ mặt Lam Hi Thần đầy tự hào, y tin tưởng đệ đệ mình sẽ là một quân vương tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...