03.
Vết thương trên cổ của Ngụy Vô Tiện nói nhẹ cũng không phải nhẹ, nhưng nhìn qua lại rất nghiêm trọng.
Nếu vết thương này được đặt ở trên một tu sĩ bình thường, nó hiển nhiên không phải là vết thương lớn gì gây ảnh hưởng tới tính mạng, tỉnh dậy uống chút đường lót dạ để bổ máu là có thể ổn rồi, đằng này Ngụy Vô Tiện lại phân hóa thành Khôn trạch.
Bất kể Ngụy Vô Tiện có hùng mạnh đến nhường nào, khi hắn phân hóa thành Khôn trạch thì thân thể cũng không phải là cường tráng.
Lại mang theo một miệng vết thương không nặng không nhẹ như vậy trên thân một Khôn trạch, có thể trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn xảy đến bất cứ lúc nào.
Đến tận bữa trưa của ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện mới tỉnh dậy.
Ngoại trừ việc cổ đau đến không thể nhúc nhích, thân thể cũng quá nóng, bụng dưới như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, làm cho người khác không khỏi khó chịu.
"Hô......" Nguỵ Vô Tiện há miệng thở dốc, khẽ lầm bầm vài tiếng.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thu hết can đảm mới hơi nhích người ngồi dậy.
Thân thể suy yếu đến nỗi chỉ một động tác nhỏ đã làm cho toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh.
Ngồi ở bên giường, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu xem xét doanh trướng này.
Tất cả đồ đạc nơi này được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, trong không khí thoang thoảng một mùi đàn hương khiến cho người khác thả lỏng.
Đệm giường mềm mại êm ái, bàn ghế sạch sẽ, chắc hẳn là doanh trướng của một vị công tử nào đó.
Một tia sáng đột nhiên chiếu vào doanh trướng, Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn, không khỏi vươn tay chặn lại nguồn sáng.
"Ngụy Anh? Ngươi tỉnh?" Một âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền đến.
Hắn sững sờ một lúc lâu, vô thức buông tay xuống, ánh sáng mặt trời liền nhanh chóng soi rọi cả doanh trướng nhỏ, làm mờ đi bóng hình của người phát ra tiếng nói.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được, người đến chính là Lam Vong Cơ.
"Lam....Trạm, ngươi cứu ta sao?" Nguỵ Vô Tiện vẫn không quên chuyện gì đã xảy ra, tuy rằng việc phân hóa thành Khôn trạch với hắn mà nói thì chính là một đả kích rất lớn, nhưng đây cũng chỉ là một chuyện nằm trong dự kiến.
Dù sao thì oán khí thuần âm, bản thân phân hóa thành một Khôn trạch thuần âm cũng không khó để lý giải.
Lam Vong Cơ đi vào trong doanh trướng, cân nhắc một lát, nói: ""Ngụy Anh, ngươi phân hóa, là Khôn trạch."
"Ừm....." Nguỵ Vô Tiện chịu đau mà cúi đầu xuống, nói không khó chịu thì chính là giả.
Hiện nay thế đạo hỗn loạn, Càn nguyên rất nhiều, nam Khôn trạch lại càng thưa thớt, mà những Khôn trạch vô cùng thưa thớt như này sớm hay muộn thì cũng sẽ trở thành con mồi.
Cười khổ một tiếng, Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng, bản thân chẳng bao lâu nữa cũng sẽ trở thành một con mồi thôi.
Hương rượu dần phân tán ra khắp doanh trướng, mà lẫn trong tin hương chính là một cỗ mất mát và bất lực, rất nhanh đã được Lam Vong Cơ chú ý đến, đi về phía giường, y không khỏi ngơ ngươi một lát.
Lam Vong Cơ vẫn như cũ mà tinh tế quan sát kỹ Nguỵ Vô Tiện, thiếu niên trước mắt dáng người gầy yếu, cái cổ trắng nõn như ẩn như hiện đằng sau mái tóc dài.
Lam Vong Cơ biết, nơi đó chính là tuyến thể, chỉ cần mình cắn lên làn da yếu ớt này, Nguỵ Vô Tiện sẽ hoàn toàn là của y.
Vào lúc này, những ngón tay của Ngụy Vô Tiện đang nhào nặn các góc chăn bông, vốn là những ngón tay trắng bóc bị bóp đến mức mất đi những tơ máu.
Nguỵ Vô Tiện lui ở trong góc giường khiến cho cả người hắn thoạt nhìn vô cùng bé nhỏ, Lam Vong Cơ vẫn không thể xác định suy nghĩ này là do bản thân rất cao, là do Nguỵ Vô Tiện rất gầy, hay vẫn là do giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch.
Nguỵ Vô Tiện vẫn không nhận ra là y đang chăm chú nhìn vào hắn, chỉ đắm chìm vào trong thế giới của chính mình.
Nói đến cũng buồn cười, Nguỵ Vô Tiện chính là gia phó chi tử, là Giang gia đại đệ tử, lại chưa từng học qua cách khống chế tin hương, dù cho có là của Khôn trạch hay Càn nguyên.
Có lẽ là vì Giang gia nửa cố ý nửa hi vọng Nguỵ Vô Tiện hắn sẽ phân hóa thành Trung dung.
Bây giờ, một Nguỵ Vô Tiện mất đi kiến thức của những chuyện này sẽ không hiểu tin hương có ý nghĩa gì, thậm chí càng không biết một Khôn trạch thoải mái phát tán tin hương của mình trước một Càn nguyên là vô cùng nguy hiểm.
Lam Vong Cơ hung hăng thở ra một hơi.
Hương rượu ở trong doanh trướng có chút nồng, thân thể của Khôn trạch như đang kêu gào muốn kết hợp, mà chủ nhân của thân thể đó lại không có chút ý thức nào về việc ấy, còn chỉ lo ngẩn người thôi.
"Ngụy Anh, ngươi có thể khống chế tin hương không?" Lam Vong Cơ thở dài hỏi, trời mới biết hiện tại y có bao nhiêu mong muốn được nhào lên để cắn tên Nguỵ Vô Tiện không biết trời cao đất dày này.
Suy nghĩ bỗng dưng bị đứt quãng, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, thần sắc có chút ngây thơ lại vô tội: "Tin hương? Hương rượu phải không?" Nguỵ Vô Tiện nhíu nhíu mũi, ngửi không khí.
Hai mắt Lam Vong Cơ tối sầm, nhanh chóng bước tới, đi đến trước mặt của Nguỵ Vô Tiện, lấy tay gạt ra những sợi tóc dài mềm mại, tay dùng một ít lực để giữ lấy sau cổ của Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng nhéo tuyến thể một cái, như là cảnh cáo, lại như chỉ đơn thuần là dạy học.
Nhưng tuyến thể của Khôn trạch cực kì mẫn cảm, đó là nơi để dấu hiệu, làm sao có thể chịu được sự nắn bóp của người kia, Nguỵ Vô Tiện run run, không khỏi "A" một tiếng, cả người như một con mèo đen bị túm lấy cổ, không dám nhúc nhích.
Chỉ có ánh mắt là lộ ra sự sợ hãi trong hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác được một lúc sau, dường như rất lâu sau, cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ có cái gáy bị xoa nắn, nóng hổi lại tê dại, hắn thậm chí không dám nhúc nhích, run rẩy lầm bầm hai tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, Lam Trạm." tựa như chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể cứu hắn, nhưng mà hắn quên mất, thủ phạm làm cho xương cốt của hắn như nhũn ra ngay lúc này chính là bản thân Lam Vong Cơ.
"Này........." Lam Vong Cơ thở dài một hơi, xoa nhẹ phía sau gáy của hắn, nói: "Ngụy Anh, hoàn hồn."
Run run một hồi, Nguỵ Vô Tiện mới có thể xoa dịu tâm tình: "Ngươi đừng sờ loạn, có cái gì không đúng lắm, ha?"
Nguỵ Vô Tiện cách Lam Vong Cơ rất gần, mùi đàn hương từ ống tay áo phả vào mũi của Nguỵ Vô Tiện, thoang thoảng, lại làm cho tâm trạng dần ổn định hơn, Nguỵ Vô Tiện hít vào một hơi, nói: "Lam Trạm, tin hương của ngươi là đàn hương phải không? Rất dễ chịu."
Thần sắc của Lam Vong Cơ vẫn không thay đổi, nhưng vành tai lại có chút hồng hồng, nói: "Mùi hương của ngươi cũng rất dễ chịu."
[TBC]
______________________________
Beta: Cá.
Trans by: Dannn_pie.
31.10.2021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...