Nghe bọn họ nói vậy ta nuốt cũng không trôi , bèn chen vào nói muội thấy cũng bình thường ,làm gì đẹp đến vậy ! Hắn đáp : quả thực không đẹp bằng Vọng nhị tiểu thư ! Nghe xong ta có chút bất ngờ , hắn là đang khen ta sao ? không phải chứ ? lúc đó trong lòng có một cỗ vui vẻ lạ thường .Nhưng không trong đầu ta tự nhiên vọng ra câu Vọng nhị tiểu thư quả nhiên thông tuệ ...!quả thực không đẹp bằng Vọng nhị tiểu thư !Lại bị hắn ...Các ca ca của ta cũng mau chóng hùa theo đương nhiên so với muội muội còn kém xa lắm ! Ta giả vờ làm rơi chiếc đũa xuống lại không nhờ nha hoàn lấy hộ , thuận tiện cầm theo bình rượu xuống phía dưới ,ta xuất hiện một ý nghĩ tà ác đó là rót hết bình rượu này vào giày của hắn xem một lúc nữa hắn sẽ đi như thế nào .Tuổi lúc đó còn nhỏ suy nghĩ rất ấu trĩ , ăn miếng trả miếng mới là đạo làm người .Đúng như kế hoạch , từ từ đổ hết bình rượu vào chân hắn,Này thì khen đểu ta ! , lúc này hắn cũng cúi xuống nhấc rèm lên ta và hắn nhìn nhau , hắn chẳng những không cáu giận , lại còn cười với ta.
Đúng là biến thái mà .Ta vừa ngồi lên bàn cố nén vui sướng trong lòng , ta giương mắt đắc ý cười cợt hắn.
lại chẳng ngờ hắn cũng làm rơi đũa ,ta giật bắn người ,sao mà khéo vậy hắn cũng rơi đũa , quả nhiên làm chuyện xấu xa không dễ dàng gì .Vội vàng thu lại đôi chân quý báu mình , vén rèm lên xem xem hắn định làm gì có khi nào hắn muốn trả thù nàng .Lại thấy dưới rèm hắn chỉ là nhặt đôi đũa lên không có làm gì khác.
Ta hốt hoảng như vậy tựa hồ đã đúng với ý đồ của hắn .Vọng nhị tiểu thư bị làm sao vậy ? sắc mặt có vẻ không tốt ! làm ..
làm gì có ! ta vẫn chưa hết hoảng hốt nói .Cứ như vậy hắn làm rơi đũa đến ba bốn lần chỉ để trả thù ta , làm cho ta sợ chứ cũng chẳng dám làm gì.
Đến lần thứ năm ta giường như phát mệt không thèm rụt chân lại nữa cũng chẳng thèm để ý hắn nữa .Nhưng ta đã sai lầm , một chân của ta bây giờ trống rỗng không cần nhìn cũng biết hắn đã làm gì ,ta nói nhỏ với hắn trả ta chiếc giày , hắn lại bơ ta ,ngoảnh mặt đi chỗ khác giả vờ như không nghe cũng chẳng thấy .Đại thọ kết thúc mọi người thay nhau ra về hắn cũng vậy , ta nhìn bước đi ướt đẫm rượu kia của hắn vô cùng buồn cười trông giống như ...!ha ha ha,cười không ngậm nổi miệng .Tiểu hỷ mang đến cho ta một đôi giày mới , lúc ta định thay thì lại phát hiện hắn đã để lại chiếc giày , trong lòng ta lúc đó có chút hối hận ,ta lỡ cười hắn .Đại thọ qua hắn cũng dời đi , ngày hắn rời đi ta không thể tiễn hắn bởi vì ngày hôm đó ta bệnh , món quà ta chuẩn bị cho hắn là một đôi giày tạ lỗi cũng không kịp gửi đi .Ngày hắn đi mọi người đều tiễn hắn duy chỉ có nàng là không ! hắn không biết tại sao nàng lại ghét hắn đến như vậy , gặp thì nàng lườm hắn tránh hắn , muốn đùa giỡn với nàng thì nàng tức giận , khen nàng xinh đẹp thì nàng lại đổ rượu vào chân hắn , hôm nay hắn rời đi nàng cũng không muốn tiễn hắn , nhất định là ghét hắn .Món quà hắn cầm trong tay cũng không đợi được người ! .Người không đến hắn còn tặng làm gì chỉ làm người ta thấy ghét hơn mà thôi .Hiện tạiTiểu thư , tiểu thư ! nghĩ cái gì thế Ta giật mình ,cười cười cho qua nói : buồn ngủ Nằm trên giường một hồi vẫn không thể nào ngủ nổi , lại chỉ nhớ về hình dáng kia.
hắn không còn vẻ non nớt thiếu niên nữa thay vào đó là nét điềm đạm trưởng thành.
Bốn năm trôi qua năm nay hắn cũng hai mươi rồi , chắc chắn là có thê thiếp thành đàn rồi .Nghĩ vậy tim đột nhiên nhói lên một cái ,thật khó chịu .Không ngủ được ta bèn kêu tiểu hỷ giúp ta trang điểm lại che lấp đi dáng vẻ tiều tụy mặc lên người bộ váy mỏng màu hồng đào làm cho cả người thêm phần sắc huyết.
Ánh mắt tiểu hỷ nhìn ta lạ lắm , hỏi ra mới biết hắn tới lần này có đem theo gia quyến nói thẳng ra là thê tử mới cưới.
ta ...!có chút hụt hẫng dù đã lường trước nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng .Ta kêu tiểu hỷ giúp ta lấy ít điểm tâm mục đích đuổi nàng đi xa một chút.
hai hàng lệ trượt dài trên khuôn mặt gầy yếu .Ta như người mất hồn , ngồi từ chiều đến tối trên lầu hai của đình viện .Vốn dĩ cả nhà hiếm khi đoàn tụ như thường lệ ta vẫn sẽ ăn cơm cùng mọi người , nhưng hôm nay e rằng là ngoại lệ .Ta Thiết nghĩ mang cả thê tử đi chắc là ân ái lắm đây , cũng muốn xem xem thê tử kia rốt cuộc trông như thế nào , người mà hắn thích là hình mẫu kiểu gì , so với ...!ta , thì như thế nào.
Lại cười tự giễu bản thân , so sánh làm gì ,có ý nghĩa không ? người hắn ta lấy vẫn là cô ấy !.Lần gặp lại này ta mới biết ,ta vẫn còn tình cảm với hắn , cố mộng này cư nhiên vẫn còn mà người trong mộng hiện giờ chỉ có mình ta !Cơn buồn ngủ ập tới ta thiếp đi ,Trong giấc mơ ta nhìn thấy một vị cao tăng lại cũng không giống lắm , trên người vị cao tăng này phát cái thứ ánh sáng nhàn nhạt nhìn vô cùng cao quý .Khuôn mặt vô cùng giận dữ nhìn ta , ánh mắt đó mang theo nhiều sát ý ,giọng nói rất lớn vang vọng cả khoảng không gian .Là ngươi hại hắn ! Là ngươi câu dẫn hắn ! Vậy lên nghiệp báo ngươi phải trảĐời đời kiếp kiếp của ngươi sẽ có tất cả nhưng duy chỉ chữ tình là không !Tiên căn vỡ nátĐày ải nhân gianVạn vật trong tayLại không có tình !Tiểu hỷ lay người ta , ta tỉnh lại cảm giác trên mặt ướt át vô cùng .ta lấy tay sờ lên mặt hóa ra là nước mắt của ta.
Tiểu hỷ nói rằng ta khóc rất lớn , khóc rất thê lương .Nói ta lụy tình ! ta nói là ta mơ một giấc mơ kỳ lạ lại chẳng biết duyên cớ gì mà khóc.
Tiểu hỷ không tin ,nói ta nói dối , nói ta vì Vân công tử khóc lợi hại như vậy.
Ta có mười cái miệng cũng không giải oan được ,ta chả thèm đôi co với nàng .Tránh được mùng một cũng không tránh được ngày rằm , đại thọ tổ mẫu ta cũng phải gặp hắn.
Tư vị của tình yêu thật khó mà nuốt nổi , nhìn người mình thích bên người khác quả nhiên đau khổ vạn phần A.
Tuy nhiên ta cũng không phải Vọng Tức Minh Lan của bốn năm trước nữa , ta không còn nhỏ , không thể làm ra những chuyện vô tri được nữa .Đại thọ diễn ra , cao lương mỹ vị đầy ắp ,Tổ mẫu hôm nay xinh đẹp hơn mọi khi cười thật tươi tiếp đón khách quan .Ta cố tình đến muộn một chút , Tẩu tử sai người đến giục ta nhanh đến hậu viện.
Lúc ta đến khách khứa đã đến đông đủ tiếng nói tiếng cười rộn rã cả một viện , Có người mới cũng có người cũ ,nhìn một hồi ta đi đến một bàn vẫn còn trống , Ta nhìn chiếc bàn này lại nghĩ có lẽ khách nhân này hôm nay không tới kịp ,vậy thì càng tốt.
Ta bây giờ chỉ muốn ngồi một mình .Ngước mắt qua bên nhị ca , quả nhiên ta thấy hắn và một cô nương lạ mặt ngồi cạnh hắn , vừa hay vị trí ngồi của ta lại đối diện hai người đó ,Nhìn thấy tất thảy mọi chuyện .Nữ nhân kia đôi mắt to tròn lấp lánh khuôn mặt phúc hậu , cười lên trông thập phần đáng yêu .Nữ nhân kia và hắn trông vô cùng đẹp đôi , giống như kim đồng và ngọc nữ trong thoại bản vậy.
Nữ nhân kia đôi mắt si mê nhìn hắn , gắp cho hắn thức ăn bỏ vào trong bát ,e thẹn cười.
Quả đúng là tân hôn mặn nồng mà .Ta cũng đến lúc buông xuống được rồi .Mắt không thấy thì tim không đau , ta cũng không nhìn bọn họ nữa ,xem ca múa hát cũng có vẻ không tệ.
Ghế bên cạnh đột nhiên có thêm một người đến.
Hắn rất cao khuôn mặt tuấn tú có phần đẹp hơn tên trà thương kia , trên người mặc y phục lụa là lễ độ hỏi ta : Cô nương ! không biết tại hạ có thể ngồi ở đây không ? Ta nhìn hắn một lượt , lại nghĩ đến dự yến tiệc cũng đến muộn đúng là không lịch sự.
Yến tiệc đã quá nửa rồi mới đến thà không đến còn hơn .Lại nhìn khuôn mặt câu hồn đoạt phách kia rồi nhìn sang tên trà thương kia , đúng là nam nhân đẹp đều có độc , phải tránh xa .Một tên đã đủ làm ta mệt mỏi rồi .Ta bèn đáp thẳng thừng : Công tử thật đáng tiếc a ! chỗ này có người ngồi rồi ,phiền ngài tìm chỗ khác vậy !Khuôn mặt hắn lập tức hiện ra nét bối rốiTiểu hỷ giật giật áo ta ,khẩn trương nghiến răng kèn kẹt nói Tiểu thư , hết chỗ rồi ! đây là cái bàn trống cuối cùng , người đây là giận cá chém thớt ?Thật ngại quá ! ta đi tìm chỗ khác vậy ! Vậy mà hắn cũng đi thật , Tiểu hỷ trách ta vô lương tâm , ta cũng thấy vậy.
Hắn biết xung quanh không còn chỗ nhưng vẫn đi ,biết xung quanh ta còn đến 5 chiếc ghế trống nhưng không cho hắn ngồi .Phụ thân bên kia thấy hắn bèn gọi lớn :Ôi Dạ đại nhân , rồng đến nhà tôm ,đúng là vinh hạnh vinh hạnh ! Ta còn tưởng ngài sẽ không tới chứ ! Hắn tươi cười đáp : Nào dám ,Vọng lão gia chúc mừng ,chúc mừng ! Tiểu hỷ vỗ vỗ vai ta giọng điệu khẩn trương Tiểu thư không xong rồi ! là khách của lão gia , nghe ra thân thế không nhỏ a Ta cầm miếng bánh bỏ vào miệng nhai miệng bình thản nói : đến dự đương nhiên là khách rồi , cái gì mà xong với chả không xong ?Vọng gia có mỗi ta là nữ nhi , lên được chiều chuộng vô cùng.
Phàm đồ ta thích đều sẽ có được việc ta làm là sai thì đối với mọi người cũng là đúng , ta chẳng may đá vào cục đá cũng là lỗi của cục đá đó vướng đường đi của ta , cho lên bản tính ta thích gì làm đấy ,nghĩ gì làm đó đã thành thói .Từ đó việc đối nhân xử thế cũng khiếm khuyết vài phần .Phụ thân lại đưa hắn đến bàn của ta vì chỉ có chỗ ta mới có chỗ trống , hắn nhìn ta , ta đánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Phụ thân tiếp đãi hắn , lại giới thiệu ta với hắn ,rồi lại giới thiệu hắn với ta :Đây là nữ nhi duy nhất của ta , Vọng Tức Minh Lan Đây là Dạ đại nhân , là huyện lệnh của vùng Lan Châu đường xa xa xôi đến đây dự đại thọ tổ mẫu của con Ta mới nghĩ Lan Châu ? rất xa ,vậy lý do hắn đến muộn là vì đường xa.
Chứ không phải cố ý đến muộn .Sau đó phụ thân lại rời đi tiếp khách .Còn ta với hắn ,bầu không khí vô cùng miễn cưỡng .Ta nói dối : Bọn họ đi lâu như vậy ,chắc không về nữa đâu ,đúng không tiểu Hỷ ? Tiểu Hỷ trợn mắt há miệng ,mắt giật giật đẩy sau lưng ta một cái ,cười hờ hờ nụ cười giả trân à ..
ờ ..
Lâu như vậy chắc không quay lại nữa đâu ! tiểu thư đúng thật là làm chuyện vô lương tâm xong lại bắt nàng thu dọn cùng .Hắn bên kia cầm ly trà nóng ,uống một ngụm nghe thấy vậy không nhịn được mà cười nhẹ một cái.
Nụ cười kia vô cùng nhẹ nhàng ,ấm áp giống như một cơn gió nhẹ cuốn theo một chiếc lá vàng rơi trên không trung chầm chậm đáp xuống đất chạm vào tim ta .Nụ cười thật đặc biệt , nhìn một lần lại muốn nhìn thấy lần hai , lần hai lại muốn lần ba ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...