Nói đến đây, Lam Hi Thần dứt khoát hoặc là không làm, còn đã làm thì làm cho đến cùng, xem mình như một cái ống truyền lời tận tuỵ đầy trách nhiệm, cái gì nên nói không nên nói hắn (Lam Hi Thần) không thèm nghĩ nữa, nhỏ giọng nói với Nguỵ Vô Tiện bằng ngữ điệu các mẹ các chị rảnh rang tám chuyện với nhau: "Ngươi có biết, Vong Cơ nói với các trưởng bối như thế nào không?"
Nguỵ Vô Tiện bị ngữ điệu này của hắn lây nhiễm, không hiểu nguyên nhân, cũng cẩn thận không kém nói: "Y, y nói thế nào?"
Lam Hi Thần nói: "Đệ ấy nói, bởi vì ngươi tháo mạt ngạch của đệ ấy xuống".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: ".....!A?"
Khoé miệng Lam Hi Thần không kềm được hơi cong lên một chút: "Đệ ấy còn nói, bởi vì hai người các ngươi đã có...!khụ, gần gũi da thịt".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: ".....!Ơ?!"
Lam Hi Thần nhịn không được cười một lát, nhớ tới thân phận của mình, một câu đùa giỡn sắp sửa thốt ra khỏi miệng đã kịp nuốt trở về bụng, nghiêm mặt định nói gì đó, thì bị Nguỵ Vô Tiện hoảng hoảng loạn loạn cắt ngang: "Giữa, giữa chúng ta, giữa chúng ta thật sự không có gì! Trạch Vu Quân ngươi phải tin tưởng ta, Lam Trạm y...!rốt cuộc y có ý gì? Khi đó, ta chính là quy quy củ củ, không chạm tới một ngón tay của y! À...!ngón tay là có chạm qua.
Nhưng mà! Sau khi chúng ta thành thân, cũng mới viên phòng gần đây thôi! Lam Trạm lúc mới đầu không vui vẻ lắm, nếu không phải xem cuốn sách Long Dương đồ kia, bị ta nào sờ nào hôn, nói một đống chuyện nhảm nhí, tốn công sức một phen mới dụ được y làm chuyện đó với ta! Thật sự, Trạch Vu Quân ta không nói dối đâu!"
Lam Hi Thần cảm thấy mình chỉ ham vui hơn bình thường có một chút này, mà quên mất đối diện là một người không đứng đắn, thế nên báo ứng tới nhanh như vậy, lúc ho liên tục suýt nữa bị nghẹt thở: "Khụ khụ khụ, a Tiện, ngươi không cần...!giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy! Ta, khụ khụ khụ, ta tin ngươi".
Nguỵ Vô Tiện còn định nói điều gì nữa, vừa nhìn thấy bộ dáng nhìn đông nhìn tây tỏ ra "Thời tiết hôm nay hình như không tệ" của Lam Hi Thần, bỗng nhiên nóng bừng từ lỗ tai đến cổ, ngậm chặt miệng ngay lập tức, nửa thân mình nghiêng tới trước vội vã kéo trở về.
Không khí xấu hổ một hồi, chợt nghe hắn tức giận lên án: "Lam Trạm cái tên đại dối trá này, trước khi thành hôn ta gây rối y hồi nào..."
Lam Hi Thần vừa thở lại được bình thường, mỉm cười nói: "Lúc ấy Vong Cơ nói xong lời này, ta cũng không tin, tính tình đệ ấy ta chẳng hiểu rõ hay sao, như thế nào có thể làm ra chuyện vượt lễ giáo cỡ đó, sau đó hỏi y.
Bản tính...!Vong Cơ đơn thuần, gần gũi da thịt theo lời của đệ ấy, đại khái chỉ là một vài...!động tác thân mật".
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện mở to, "Động tác thân mật?"
Nếu nói tay chân hắn không quy củ, vậy thì có nhiều thứ để nghĩ rồi, hình như bắt đầu từ lần đầu tiên gặp tiểu cũ kỷ Lam Vong Cơ này, trong lòng hắn đã vô cớ sinh ra một cơn ngứa ngáy đặc biệt lợi hại, ngoài miệng đùa giỡn không nói, tay chân mạo phạm cũng không ít, đặc biệt là khi bọn hắn chơi những trò chơi có tiếp xúc chân tay nhiều...
Chẳng lẽ, Lam Trạm chính vì những chuyện này mà nhận định mình?
Nguỵ Vô Tiện muốn cười cũng cười không nổi.
Chuyện này so với tưởng tượng của hắn, dường như không giống nhau.
Lam Trạm thế mà không phải bởi vì vẻ ngoài tuấn tú vô song, khí độ hiên ngang bất phàm, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, khí phách tà mị điên cuồng, thực lực sâu không lường được của mình...!mà khuất phục dưới quần hồng của mình sao?
Cái tên tiểu cũ kỷ đứng đắn đàng hoàng như thể lầm lì đi ra từ kinh Phật và cái mõ này, chẳng lẽ giống như mấy tiểu thư khuê các cả đời chưa từng bước ra khỏi cửa kia, chỉ nhận định người đầu tiên vô lễ với mình? Đường đường là Lam nhị công tử, cao khiết thanh lãnh, không dính bụi trần tới mức nào, lại dễ dàng lừa gạt như vậy, quả thực bên dưới danh tiếng, chém dưa xắt rau, chỉ gọi một cú dễ như trở bàn tay, như lấy đồ trong túi, ai thắng người đó không thiệt nha.
Quyển sách nhỏ lừa gạt đệ tử kia viết ra như thế nào, theo như hắn thấy, nên ghi hai câu đối trái phải: Ố nhục điều hí thủ vật nhuyễn (không mềm lòng với những xúc phạm quấy rối), Nhất thập bát mạc khí bất suyễn (sờ soạng mười tám lần vẫn không thở gấp), hoành phi: Trích tinh lộng nguyệt (hái sao giỡn trăng)
Ánh mắt và suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện xoay như chong chóng, chợt nghe Lam Hi Thần phì cười thành tiếng, Nguỵ Vô Tiện "Ơ?" và nhìn huynh ấy một cái.
Lam Hi Thần hơi chỉnh lại mũ áo, lại lắc lắc tay áo như thể lọt gió vào, rồi mới hơi mỉm cười nói: "Loại chuyện này, đoán chừng chỉ đối với a Tiện ngươi mà nói thì mới dễ như trở bàn tay thôi...!Ngươi khác, ta thật sự là tưởng tượng không ra.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là vô lễ với Vong Cơ, cho dù có gan chủ động tiếp cận đệ ấy, cũng rất ít chẳng có được mấy người".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ.
....!Hắn buột miệng nói thành tiếng rồi?
Lam Hi Thần gần như xài hết sạch sự càn rỡ của mười ngày nửa tháng, cưỡng ép chính mình khôi phục lại dáng vẻ tiêu chuẩn của Lam gia, tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, ta nghĩ ngươi cũng chẳng hay biết gì.
Sau khi ngươi và Vong Cơ định ra hôn sự, bởi vì tính tình của a Tiện ngươi tương đối...!vô kỷ luật, các trưởng bối vẫn có những lời phàn nàn và lo ngại, đặc biệt là thúc phụ, ông ấy, trước sau không yên lòng, bắt Vong Cơ phải đáp ứng một điều kiện với ông, và vì có lời thề này, mới chịu đưa ra thư cầu thân".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Điều kiện?"
Lam Hi Thần im lặng gật đầu: "Thúc phụ bắt Vong Cơ hứa rằng, sau khi thành hôn, nếu ngươi lại làm trái với gia huấn, nhiều lần khuyên bảo mà không thay đổi, không thể dung hoà với Lam thị, thì bất kể hưu thê hay hoà ly, đệ ấy cũng phải cắt đứt tình cảm vợ chồng với ngươi, vì tiếng tăm của Lam thị".
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên, ngay lập tức, hình như có thứ gì đó bị một sợi chỉ mảnh xuyên qua, "Cho nên...!Lam Trạm y, vẫn luôn quản ta, không để ta vi phạm gia quy, là sợ, là sợ Lam Khải Nhân muốn y thực hiện lời thề, hưu (bỏ) ta?
Nói tới đây, Lam Hi Thần không khỏi nghi ngờ, hai người này, bình thường rốt cuộc ở chung như thế nào? Mỗi ngày dính lấy nhau như kẹo kéo, rốt cuộc là làm những chuyện gì? Nói chuyện ít đến vậy, lúc trước làm thế nào đến được với nhau? Giờ phút này chỉ ước gì có thể ném hai người này vào trong giếng, trước khi nói chuyện cho rõ ràng thì không cho kéo lên.
"Vong Cơ đến Liên Hoa Ổ lâu như vậy, ngươi thật sự không nghe đệ ấy nhắc tới một câu nào về những việc này sao?"
Nguỵ Vô Tiện vừa định nói không có, trái tim bỗng vang lên lộp độp, lập tức nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
Lam Trạm ngoài miệng không nói, nhưng lại không phải là không nói câu nào với hắn!
Kế tiếp, Lam Hi Thần nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ôm một cái tô sứ lớn men trắng xinh đẹp, dưới chân vừa đá vừa lùa, đem mấy cục giấy nhăn nhúm như quả cầu tuyết lại đây.
Chỉ thấy hắn vội vội vàng vàng lấy ra cục giấy trên cùng, là tờ giấy mà vừa rồi Lam Vong Cơ chờ lâu ngoài cửa không được vào nên nhét vô, Nguỵ Vô Tiện trải tờ giấy ra, trên đó đoan đoan chính chính viết: "Nguỵ Anh, thực xin lỗi, ta không nên cắn ngươi.
Nhưng những chuyện khác, ta không hối hận.
Trở về Cô Tô, ta mua Thiên Tử Tiếu cho ngươi..."
"Ta rất nhớ ngươi".
Nguỵ Vô Tiện siết chặt tờ giấy trong tay, nhìn chằm chằm vào bốn chữ cuối cùng này, Lam Vong Cơ chưa từng biểu đạt tâm ý của mình một cách lộ liễu như vậy, các ngón tay hắn lướt qua lướt lại trên từng nét bút đơn giản, muốn cảm nhận được tình ý vô cùng trịnh trọng bên trên đó, nhưng chỉ sờ thấy những nếp nhăn ngang dọc mà trước đó bị hắn vò nát tan.
Hắn có chút lúng túng trải tờ giấy xuống sàn nhà, lòng bàn tay chạm vào những nét bút nghiêm túc đó, hết lần này đến lần khác cố gắng vuốt phẳng các nếp nhăn.
Một lúc lâu sau, hắn mới lại lấy ra một cục giấy khác, mở ra nhìn, trải ra trên sàn nhà trước mặt mình, lần lượt từng tờ, bày ra, những dòng chữ ít ỏi, từng chút từng chút, gõ lên đầu trái tim hắn.
"Nguỵ Anh, thời tiết chuyển lạnh, buổi tối nhớ thêm chăn nệm".
"Nguỵ Anh, hôm nay ngươi ăn quá ít, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Nguỵ Anh, lớp học sáng nay tại sao không thấy ngươi?"
"Nguỵ Anh, bình thường ngươi cùng các sư muội đều gần gũi như vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng không phải là thuyết giáo, chỉ là cách xa ba bước, sẽ không khiến người khác nghi ngờ".
"Nguỵ Anh, sau này ta sẽ không bao giờ ăn đồ ăn của người khác, ngươi đừng bực bội".
"Nguỵ Anh, hôm nay ta đàn khúc nhạc kia, ngươi thích không?"
.....
Nguỵ Vô Tiện lật ra từng tờ giấy một, chợt lật đến một tờ giấy viết: "Nguỵ Anh, hôm nay ngươi không thắt đai lưng".
Hắn sợ tới mức giật mình một cái, cúi đầu đi tìm ngay, sờ soạng trên người một vòng, mới nhớ đây là chuyện đã cách đây bao lâu rồi.
Thời gian quay ngược lại từng ngày từng ngày, tô sứ to dần dần vơi đi, đến khi cầm hai cục giấy lâu nhất, đột nhiên thấy nặng trịch.
Một con rùa ngậm lấy cục giấy kia, bị Nguỵ Vô Tiện lắc cho rớt xuống như một quả cân.
"Đây là?!" Lam Hi Thần nhìn một người một rùa bắt đầu lôi kéo.
"Buông ra! Cái con rùa thúi này, trả ta tờ giấy!"
"Cắn hư chữ của Lam Trạm, ngày mai ngươi sẽ là canh rùa hầm phục linh!"
Một con rùa đen to cỡ bằng hai bàn tay bị xách lên từ trong tô sứ to, bốn cái chân thô to ngắn ngủn cũng không nhúc nhích, cổ rùa duỗi ra thật dài, hai con mắt như hai hạt đậu bóng nhờn trắng đục nhìn xuống, cái đầu rùa nhăn nhúm cắn chặt lấy một góc tờ giấy.
Đôi mắt Lam Hi Thần mở to, "Con rùa này là?"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói, "Nuôi trong tô sứ này".
Hoá ra tô sứ to này vốn không phải là sọt rác.
Nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: "Không nhớ đã bao lâu không cho nó ăn".
Con rùa to gặp nguy không loạn, bám riết không tha ngậm lấy đồ ăn ngàn năm khó có được của nó, mặc cho chủ nhân mắng đến 18 đời tổ tông, chết cũng không há miệng.
Nguỵ Vô Tiện dùng ngón tay vẽ một cái bùa lên lưng nó, linh lực hoá thành một vệt sáng đỏ chạy ngoằn nghèo, con rùa rớt xuống mặt đất cái độp, co lại thành một cái mai rùa cứng lắc qua lắc lại.
Cũng may nó lười biếng cũng không ăn nhanh, nửa tháng, chỉ gặm mất một góc nhỏ ---
"Nguỵ Anh, ta đã được các trưởng lão trong tộc đồng ý, sau này ngươi không cần giữ gia _."
Con rùa cắn rớt cái phần vô cùng chính yếu, biểu lộ đầy đủ thái độ của nó đối với việc này, "gia _" xác thật không phải thứ gì vui, không cần tuân thủ, đương nhiên cũng không cần phải thương yêu gì.
Nguỵ Vô Tiện sau khi sửng sốt một hồi lâu, mở ra cục giấy kia ----
"Nguỵ Anh, sau này ta sẽ thay ngươi chép gia _"
"Trạch Vu Quân..." Nguỵ Vô Tiện siết hai tờ giấy, rốt cuộc phát hiện hắn đã bỏ lỡ vài tin tức quan trọng nhất, cũng là những tin tức Lam Vong Cơ từ Vân Thâm Bất Tri Xứ vội vàng đến đây muốn chính miệng nói cho hắn, bây giờ nằm trong ổ rùa cả nửa tháng, hắn và Lam Vong Cơ đều không nhận ra những lời này hoàn toàn không được truyền đạt đến đúng nơi.
Lam Vong Cơ có lẽ đến bây giờ vẫn nghĩ việc quan trọng nhất đã nói ra rõ ràng, còn lại mỗi ngày không phải đánh kiếm một chút thì là đánh đàn một chút, lặng lẽ bày tỏ tình cảm, nghĩ Nguỵ Anh tại sao còn chưa tha thứ cho y.
Lam Hi Thần vừa nhìn thấy phản ứng của Nguỵ Vô Tiện liền đoán được tám chín phần, đưa tay vỗ trán, lau chút mồ hôi lạnh vô hình kia, nghĩ thầm nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào đến thăm chuyến này, con rùa kia tuổi già nhưng chí chưa già, năm sau gặm đến một nửa tờ giấy, đoán chừng đệ đệ rề rà lề mề không nóng không lạnh, quanh co lòng vòng nói lời yêu thương kia của hắn sẽ chẳng gặt hái được thứ gì, vô cớ mất vợ trong miệng một con rùa, sau đó hội nghị gia tộc xưa nay chưa từng có diễn ra cách đây nửa tháng bất đắc dĩ bị mười từ viết qua loa của y biến thành vô ích, khiến Nguỵ Vô Tiện bơ vơ giữa đường, lúc này mỏi mắt trông chờ nhìn hắn, đợi hắn đi giải thích kỹ càng tỉ mỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...