Vong Tiện Đạo Phu Thê


Buổi tối, sau khi tắm sạch một thân dơ bẩn chơi vào ban ngày, hai người lại tự nhiên lặp lại đêm tân hôn, thay phiên nhau lau tóc cho đối phương.
Nguỵ Vô Tiện ôm đầu gối, ngồi ở mép giường, Lam Vong Cơ gom tóc hắn ra sau lưng, vừa dùng khăn khô lót cẩn thận, vừa dùng lược chải tóc hắn đến suôn mượt, thẳng thớm.
"Hôm nay, ta lại chọc giận thúc phụ của ngươi...."
"Nhưng chúng ta không phải cố tình sát sinh, là tổ chim kia tự rơi xuống, đập lên đầu ta, còn trách ai? Trách xương sọ ta quá cứng sao?"
"Nhưng, nói đến cùng, vẫn là lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi bắt con nhện to làm ta sợ, thì sao ta rơi từ trên cây xuống được?"
"Tiểu cũ kỷ, nhưng ngươi hư rồi, trước kia ngươi không như vậy, từ lúc nào cũng đã học được cách chơi khăm như vậy?"
"....!Được thôi, là học từ ta.

Ai biết ngươi thông minh như vậy, vừa học đã biết? Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ngươi gần đèn nhiều năm, làm thế nào vừa mới gần mực là ta đây, đã nhiễm đen ngay như thế? Cho nên mới nói, vẫn là trong bụng ngươi vốn đã có suy nghĩ xấu rồi, ta bất quá là thuận nước đẩy thuyền một chút, ngươi liền theo gió vượt sóng luôn".
"Ngươi không nói lời nào tức là chấp nhận rồi nhé, nếu ngươi nhiều suy nghĩ xấu như vậy, ngày mai, cứ tiếp tục đi theo ta làm chuyện xấu, thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện xoay đầu lại, cười toe toét nhìn y.
Lam Vong Cơ nhìn y một lát, sắc mặt trông bình tĩnh như bình thường, lơ đãng nổi lên một gợn sóng.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được bầu không khí có khác thường, nụ cười ngưng lại, nhịp đập trái tim không biết tại sao có chút hỗn loạn.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dao động rất nhỏ đến mức không thể phát hiện, rốt ruộc phá vỡ sự im lặng, "Nguỵ Anh, hôm nay, ngươi...."
Nguỵ Vô Tiện biết y muốn nói cái gì, mí mắt giựt tưng tưng vì căng thẳng, cái khó ló cái khôn, lôi đề tài ra nói: "Lam Trạm, nếu không ngày mai ngươi dẫn ta xuống núi chơi đi? Ta nghe nói gần nơi này của các ngươi có một thị trấn nhỏ tên là Thải Y trấn, là một thị trấn sông nước, rất xinh đẹp".
Lam Vong Cơ dễ dàng nhìn thấu sự bẻ lái đột ngột này của hắn, không biết tại sao, có chút thất vọng nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, hồi lâu sau, nhẹ giọng nói: "Được".
Nhìn góc nghiêng vẻ mặt giấu đầu lòi đuôi có chút đáng yêu của Nguỵ Vô Tiện, lại nói thêm một câu, "Sơn trà ở đó ăn ngon".
Nguỵ Vô Tiện thèm ăn nói: "Vậy chúng ta sẽ mua một sọt to!" Thuận tay sờ bụng, "Còn có, Thiên Tử Tiếu, ta cũng muốn uống...."

Lam Vong Cơ nói: "Được".
Nguỵ Vô Tiện trộm liếc nhìn y một cái, "Nhưng, ngươi đừng uống...!Ngươi..."
Động tác Lam Vong Cơ khựng lại, bàn tay đang để sau gáy hắn khẽ quẹt qua, nhìn chằm chằm vào chỗ da thịt đã sớm lành trên cần cổ duyên dáng mịn màng của Nguỵ Vô Tiện.
Cũng không biết có phải do Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hay không, Nguỵ Vô Tiện chợt thấy sau cổ hơi ngứa, duỗi tay gãi gãi, bàn tay đó lại đột nhiên bị Lam Vong Cơ nắm lấy.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt.
Đột ngột rút tay ra, cười ha ha nói: "Hình, hình như không bị gì đâu.

Ừ, không đau không ngứa".
Ánh mắt hơi xin lỗi của Lam Vong Cơ lấp loé, đầu lại chôn vùi xuống, làm như lại bắt đầu tự kiểm điểm.
Không khí im lặng bao trùm, lát sau, không hẹn mà ánh mắt hai người cùng nhìn về thanh kiếm Tuỳ Tiện, đã nằm giữa giường vài ngày nay, vững chắc như núi Thái Sơn.
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết mình bị làm sao, Lam Vong Cơ chỉ một lần uống rượu phát điên lại làm cho hắn tức giận nhiều ngày như vậy, ngẫm lại cũng kỳ quái.

Vốn dĩ người say là không kiểm soát được hành vi của họ, Lam Vong Cơ là một quân tử khiêm nhường như thế, vậy mà xuống tay không có chừng mực, còn vừa bá đạo vừa hung dữ ôm hắn vào trong lòng, chỉ cần khách quan bình tĩnh nghĩ lại, đã biết chuyện này không phải do ý thức bản thân y điều khiển.

Nếu phải nói, thì những chuyện điên rồ do người say làm ra bộ hắn biết ít lắm hay sao.

Ngay cả chính hắn, có một lần say đến lợi hại, cũng ôm con lừa hoa nhà bên hôn điên cuồng một hồi, theo như Giang Trừng nói, nếu không phải y kịp thời kéo ra, thì hắn chắc chắn đã bị con lừa kia thẹn quá hoá giận đá hắn tàn phế rồi.
Ngẫm nghĩ lại những việc làm không kiêng dè gì trước đây của mình, hắn không khinh bạc Lam Vong Cơ thì thôi, ở đó còn lo lắng Lam Vong Cơ khinh bạc hắn, đúng là lo bò trắng răng.


Nhưng cũng vì mấy vết cắn tàn nhẫn kia, làm cho trong lòng hắn còn sợ hãi.

Có lúc, hắn thậm chí vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm khi hàm răng run rẩy cứa vào, làn môi như có như không cọ qua, đầu lưỡi ẩm ướt và ái muội, khi thì bạo ngược khi thì triền miên ma sát lên thân thể hắn, hơi thở nóng rực ở phía sau hắn phình lên, muốn cọ ra lửa tới nơi...
Nguỵ Vô Tiện khẩn trương nuốt xuống một cái, vẩy vẩy đầu, đánh văng những hình ảnh quá mức kích thích ở trong đó.
Nhưng nếu nói đốt lửa, thì hôm nay mình....
Nụ hôn kia....
Dường như, có lẽ, đại khái, hắn cũng không phản cảm lắm khi thân mật với Lam Vong Cơ.
Mà phản ứng của Lam Vong Cơ, tựa hồ cũng không nổi giận.
Cũng có thể là, y sợ tới mức không biết phản ứng như thế nào.....
Ngược lại, không đánh hắn một chưởng chết ngay tại chỗ, chỉ nghĩ đến đó thôi, thì khí độ của Lam Vong Cơ đã tốt hơn hắn không chỉ một bậc rồi.
"Ừ, tóm lại, sau này ngươi đừng uống rượu nữa, nếu không uống say phát điên, thì thứ này cũng không cần thiết".

Nguỵ Vô Tiện nói rồi, thuận tay vứt Tuỳ Tiện sang một bên.
Bầu không khí nói chung là có chút xấu hổ, lau khô tóc xong, hai người quy quy củ củ nằm trên giường.

Nói đúng ra, là Lam Vong Cơ nằm quy quy củ củ, Nguỵ Vô Tiện thì chẳng được bao lâu, đã tự mình lăn lại, chủ động vượt qua vĩ tuyến 38 đã vẽ ra trước đó.
Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, mí mắt Lam Vong Cơ khẽ vén lên, con ngươi nhạt màu đến mức câu mất hồn phách người ta hờ hững nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng không thể an phận, giơ một ngón tay ra chọc vào mặt đối phương, vẫn mềm như vậy, giống như đêm tân hôn hôm đó....

Lam Vong Cơ cũng không phản đối, an tĩnh nhìn hắn.
Nến đỏ lặng lẽ cháy.
Nghe nói, phải đốt suốt một tháng lận đó.
Một tháng dài như vậy....
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, dưới ánh nến thấp thoáng tiểu cũ kỷ quá xá đẹp, một tháng dài như vậy, hắn làm sao có thể nhịn không khinh bạc y được đây....
Nghĩ như thế, hiện giờ hắn lại muốn làm chuyện đó rồi....
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, đôi mắt Lam Vong Cơ từng chút từng chút mở to ra, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cả người cứng đờ giống khúc gỗ vậy, Nguỵ Vô Tiện bị y lây nhiễm, thế mà cũng trở nên khẩn trương lên, mí mắt làm như bị hạt cát bay vào, chớp liên tục không dừng được.
Đúng vào thời khắc vừa hơi ái muội vừa hơi quỷ dị này, một loạt âm thanh kỳ quái kêu lên ken két, giống như có vật cứng gì đó cào cào lên đầu giường gỗ, trong đêm khuya, nghe thật rợn người.
Hai người bỗng nhiên tách ra, đầu Nguỵ Vô Tiện không dám nhúc nhích, tròng mắt cố hết sức nhìn ngó khắp xung quanh, vừa đè thật thấp giọng nói: "Lam Trạm, chỗ này của ngươi, có quỷ quậy phá sao?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, cũng chậm rãi nhìn ra bốn phía.
Bỗng nhiên, khoé mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bóng dáng của một cục tròn tròn màu trắng, nửa người hắn đè lên Lam Vong Cơ, nửa người thò ra ngoài giường, tầm mắt liếc xuống, mày nhíu lại.
Một con thỏ tròn ủm đang mài móng vuốt ở chân giường.
Tiếng ken két ngưng lại, dựng lỗ tai lên nhìn về phía hắn.
"Nhóc con này, ngươi cho rằng mình là mèo hay sao, cũng không biết bắt chuột, bắt chước người ta mài móng làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện đưa tay vớt nó lên, liếc nhìn ra xa, tiểu đồng bọn của nó, con thỏ yên tĩnh kia đã ngủ yên trong ổ, con thỏ quậy trong tay hắn, vặn tới ẹo lui, cái đầu trắng như tuyết không nhịn được nhích về phía Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện hồ nghi nói: "....!Tiểu yêu tinh, đêm khuya bò lên giường, muốn quấy rầy phu quân của ta sao?"
Lam Vong Cơ: "....."
Thỏ con vặn vẹo càng dữ dội hơn.
Nguỵ Vô Tiện làm như suy nghĩ gì đó nói: "....!Nhưng mà thôi, ta cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy, ăn dấm với một con thỏ.

Nào! Tối nay sẽ thoả mãn cho ngươi một lần!"
Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền đến một xúc cảm ươn ướt, y trợn mắt lên, một cái miệng chẻ ba màu hồng phớt đang dán sát lên môi mình, cái đầu nhỏ lông xù xù gần trong gang tấc, nhẹ nhàng dụi cọ vào chóp mũi y.


Lam Vong Cơ đẩy chủ nhân của cái miệng chẻ ba kia ra, ánh mắt khiển trách nhìn về phía kẻ đầu têu.
Nguỵ Vô Tiện một tay cầm theo thỏ con, một tay ôm bụng, nghẹn cười nghẹn đến vất vả.
"Lam Trạm, ha ha ha ha ha ngươi bị thỏ con khinh bạc rồi ha ha ha ha ha!"
Bị cười nhạo một cách trắng trợn lộ liễu, chẳng kiêng dè gì một hồi, Lam Vong Cơ nằm ra sau, hai mắt ra sức nhắm lại, làm như không bao giờ muốn để ý tới cái người vô tâm vô phế này nữa.
Nguỵ Vô Tiện cười đến mệt mỏi, lau nước mắt ở khoé mắt, ghé vào ngực Lam Vong Cơ, "Giận à?"
"....."
"Không trả lời ta?"
"....."
"Thật sự giận ha?"
"....."
"Tiểu cũ kỷ? Lam Trạm? Lam Vong Cơ? Hàm Quang Quân? Lam nhị công tử? Nhị ca ca?...."
Thấy y thật sự không trả lời, Nguỵ Vô Tiện mềm giọng, ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng kêu bên tai y: "Tiểu cũ kỷ...!Lam Trạm...!Lam Vong Cơ...!Hàm Quang Quân...!Lam nhị công tử...!Nhị ca ca..."
Liên tiếp gọi bảy tám tiếng, hơi thở Lam Vong Cơ làm như không còn ổn định nữa.
Thấy y giả chết nửa ngày, gọi thế nào cũng không thèm nhìn, người nọ dường như từ bỏ, sức nặng trên người Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhẹ đi.
Bốn phía an tĩnh khác thường.
Bỗng dưng, bờ môi của y lại bị một thứ gì đó nhẹ nhàng dán sát vào, xúc cảm ấm áp, cũng không ướt át, hơi khô ráo, nhưng vô cùng mềm mại, yên lặng một lát, bắt đầu nhẹ nhàng nghiền mài cọ xát trên môi y.
Đôi mắt Lam Vong Cơ lại mở ra lần nữa.
Cánh môi chợt tách ra, thứ gì đó lăn lông lốc ra xa, phía bên kia giường, Nguỵ Vô Tiện trùm chăn lên đầu, vẫn không nhúc nhích.
Lam Vong Cơ ngồi dậy, con thỏ con hồi nãy đang ghé trên ngực y, đôi mắt to tròn đen bóng nhìn y, hai chân vịn lên cổ y, cánh miệng chẻ ba nhẹ nhàng cọ lên khoé môi y..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui