Ra khỏi nơi ở của Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện một đường kéo Lam Vong Cơ chạy ra sau núi, vừa đi vừa nói: "Tiểu cũ kỷ, sau này nếu ngươi muốn chơi với ta, chúng ta cũng không cần phải đi học, ta thấy phía sau núi này của các ngươi, có rất nhiều thứ để chơi".
Tuy rằng thoáng cảm thấy đám động vật nhỏ ở sau núi sắp sửa gặp tai hoạ, nhưng Lam Vong Cơ lại có một vấn đề càng bức thiết hơn, ngập ngừng do dự một hồi, nói: "....!Mới vừa rồi, huynh trưởng nói với ngươi cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói rất nhiều nha".
Thần sắc Lam Vong Cơ làm như không được tự nhiên lắm, "Huynh trưởng nói gì vậy?"
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt: "Chính là nói, đệ đệ của hắn là một đứa nhỏ lầm lì, muốn chơi với người khác, không tự nói ra, một hai phải kéo người ta lên lớp học này nọ..."
Thấy vẻ quẫn bách trên mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười một hồi, đột nhiên nói: "Tiểu cũ kỷ, ngươi biết leo cây không?"
Lam Vong Cơ nói: "Leo cây?...!Nghe ra, không khó".
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái: "Vậy tức là chưa từng leo".
Vừa dứt lời, hắn dùng cả tay và chân, như con khỉ núi, roẹt roẹt hai cái đã ở trên cây, ngồi trên một chạc ba của thân cây, đung đưa cái chân dài, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lam nhị công tử, đã nói rồi, không được dùng khinh công, chỉ có thể dùng tay dùng chân leo từ dưới đất lên".
Vẻ mặt do dự của Lam Vong Cơ nói rõ y đã chuẩn bị dùng khinh công để leo lên, tay chân y dài, việc lên cây vốn dĩ không làm khó được y, nhưng loại tư thế cần dùng cả chân và tay, cực kỳ bất nhã này, thật sự là làm khó y.
Nguỵ Vô Tiện hai tay gác ra sau đầu, vừa nhìn vẻ khó xử của y, vừa thả ra những lời nhăng nhít: "Tiểu cũ kỷ, ngươi đến leo cây cũng không biết, còn chơi với ta thế nào được, sau này ta còn cùng ngươi đi bắt sơn tiêu đó, đến lúc leo vào hang chui vào ổ, lặn xuống nước nhảy xuống vực gì đó, đành phải bỏ lại một mình ngươi...."
Vì thế, danh sĩ tiên môn quy phạm nhất, Lam nhị công tử tôn quý trước mặt người khác, từ nhỏ điềm tĩnh đúng mực, cắn răng một cái, dạng chân ra, vén áo hở đáy quần, chân tay ôm lấy thân cây, nhích từng chút, cuối cùng, vừa nhấc mông --- thuận thế bị móng vuốt không quy củ của ai đó vỗ một cái - đã ngồi vững vàng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, hắn bị ánh mắt khiển trách liếc qua, đúng lý hợp tình nói: "Cái gì chứ, ta là giúp ngươi, không có cái vỗ này, ngươi còn chưa leo tới đâu".
Phía ngoài cành cây một đoạn không xa, có một tổ chim, Nguỵ Vô Tiện nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, ôm lấy cành cây định đi lấy.
"Không thể!"
Nguỵ Vô Tiện xoay đầu lại: "Cái gì không thể?"
Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ, không thể sát sinh".
Nguỵ Vô Tiện hoang mang: "Ngươi làm sao biết ta lấy tổ chim là muốn nướng lên ăn?"
Vẻ mặt ngơ ngác của hắn còn chưa hết, đã bị Lam Vong Cơ túm lấy kéo về, dùng tay áo lau lên khoé miệng lấp loáng ánh nước của hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện hít hà, nuốt nước miếng xuống, nhìn y một hồi, "Tiểu cũ kỷ, vậy ngươi nói xem, chúng ta đã leo cây rồi, không lấy trứng chim, còn có thể làm gì?"
Hai người cùng chen chúc ở một chỗ chạc ba trên cây, thân thể lại dựa vào rất gần, Nguỵ Vô Tiện nói lời này, đôi mắt đen bóng trong veo nhìn thẳng vào y, hơi thở như có như không lan toả trước mặt y, ngay cả giọng nói luôn trong trẻo kia, rơi vào bên tai, đều giống như được bao phủ bởi một lớp cảm xúc mềm mại mịn màng, lúc mở miệng trả lời, giọng Lam Vong Cơ cũng trở nên khàn đi: "Ngươi nói xem, làm gì..."
Dường như còn ngại khoảng cách giữa hai người chưa đủ gần, Nguỵ Vô Tiện dán đến trước người y, một tay sờ lên ngực y, đầu lưỡi ái muội cong lên, đè thấp giọng nói: "Vậy chỉ có thể, làm cái này...."
Nhịp tim Lam Vong Cơ dừng lại, ngay cả hô hấp cũng biến mất tiêu.
Ngọn cây in xuống một mảng nửa râm nửa sáng, đong đưa theo gió, trắng loá, chói mắt người ta.
Làm như bị những lốm đốm loang lổ này chiếu vào, Lam Vong Cơ khẽ hít một hơi, nhắm mắt lại.
Gió ngừng thổi lá đứng yên, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Một tiếng cười khẽ xâm nhập vào màng nhĩ.
Vừa mở mắt, cả thân hình Nguỵ Vô Tiện đang lắc lư nhích ra xa, Lam Vong Cơ theo ánh mắt của hắn cúi nhìn xuống, trước ngực mình không biết từ lúc nào có thêm một con sâu bự, từng chiếc chân nhỏ xíu lắc lư trong không trung, một phần nhỏ của cơ thể đã chui vào trong áo.
"....."
Ngón tay thon dài của y túm lấy con sâu bự lên, nhẹ nhàng đặt lên một chiếc lá xanh biếc, động tác thong thả, mí mắt hơi rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua, quay trở lại lên người Nguỵ Vô Tiện.
"....."
"??"
"Tiểu cũ kỷ, ngươi vậy mà không sợ sâu ha?"
Thấy y từ nhỏ cầm kỳ thi hoạ, mười ngón tay không dính bùn, trong sạch đến độ ngay cả dế cũng chưa từng nuôi, còn tưởng rằng một con sâu bất ngờ có thể làm cho y sợ hãi, thật thú vị khi nhìn thấy bộ dạng mất đi phong thái, lửa cháy đến đuôi của tiểu cũ kỷ.
Nguỵ Vô Tiện lại hậm hực nhích nửa người trở về, nhìn đi nhìn lại chằm chằm vào gương mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ, không giống như giả vờ.
Cũng phải, lần trước y cũng không sợ rắn....
Hai lần chưa làm y sợ được.
Nguỵ Vô Tiện mếu xệch: "Không thú vị...."
Lam Vong Cơ không để bụng, hỏi ngược lại: "Ngươi sợ?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, nghĩ nghĩ: "Như sâu hả, ta không sợ, chỉ sợ loại lông lá như con nhện to, đặc biệt ghê tởm...."
Làm như gợi lại hồi ức không tốt nào đó, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên kêu: "Nguỵ Anh".
Giọng nói này trầm thấp từ tính, gọi mà ngực hắn khẽ run lên, ngay sau đó, lại bị đối phương chụp tay áo kéo tới bên cạnh, dưới hàng mi đen nhánh mảnh dài, đôi mắt màu lưu ly hơi gợn sóng nhàn nhạt, lộ ra ý muốn nói lại thôi.
Bàn tay Lam Vong Cơ khẽ khép lại trên tay của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ nhẹ vào lòng bàn tay, lòng bàn tay tê tê ngứa ngứa, khiến hắn không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
Một con nhện tám chân nằm trong lòng bàn tay hắn, mỗi một tròng mắt đen như mực đều phản chiếu một Nguỵ Vô Tiện, cái chân to dài lông lá lẹp xà lẹp xẹp chọc vào chỗ thịt non trên lòng bàn tay hắn.
"Oa a ---!!!!!!"
Hai tay hai chân Nguỵ Vô Tiện quơ quào trong không trung, vung vẩy thành bóng mờ, giống con nhện tám chân bị hắn hoảng sợ ném lên trời.
"Cẩn thận!"
Nhánh cây răng rắc hai tiếng gãy đôi, còn chưa kịp kêu lên hoảng hốt, thì hai vật thể nặng nề đã ôm nhau thành một khối, té mạnh xuống, kinh động cả một đám quạ bay lên.
Mấy con thỏ hoang dựng thẳng lỗ tai, nhấc hai chân trước lên, ló đầu ra khỏi bụi cây, nhìn chằm chằm vào vật thể nặng nề kia một lát, cái mông lông xù xù lúc lắc, chạy ra xa.
Trên đầu Nguỵ Vô Tiện là một cái tổ chim, đầu váng mặt hoa đứng dậy, lá cây rơi lả tả.
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ bị hắn đè bên dưới, gần như chịu toàn bộ sức nặng rơi xuống.
Nguỵ Vô Tiện vừa nhúc nhích, mấy cọng cỏ trên đầu rớt xuống, khiến cho y hơi nhíu mày.
Nguỵ Vô Tiện vội không ngừng giúp y lấy ra, ai ngờ ống tay áo của hắn lại rung lắc làm rơi xuống càng nhiều hơn, đúng là gây trở ngại chứ không giúp được gì, hắn phồng hai má, thổi phù phù, Lam Vong Cơ bị hắn thổi đến nheo hai mắt lại, hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng rung rinh, sống mũi cao thẳng tạo thành một bóng mờ rất đẹp, hai cánh môi mềm mại khẽ khép mở.
Nguỵ Vô Tiện thổi được nửa chừng, tầm mắt không khỏi trượt xuống.
Cổ áo Lam Vong Cơ bị kéo hở ra một chút, xương quai xanh lấp ló, lúc chống thân mình ngồi dậy, mấy cọng cỏ thuận thế rơi xuống, chui vào trong cổ áo, dán lên đường cơ ngực căng đầy, phập phồng theo nhịp thở, y theo ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện cúi xuống, sau một hồi lâu do dự, làm như không biết là nên đưa tay vào trong áo lấy ra, hay là cởi áo phủi sạch, bất kể làm thế nào cũng đều mất đi dáng vẻ bề ngoài, hơi bất lịch sự.
Dưới tư thái vẫn thanh lãnh, toát ra một chút vẻ bối rối tiến thoái lưỡng nan.
Bộ dáng chật vật bất đắc dĩ này, khiến Nguỵ Vô Tiện nhớ tới đêm trăng lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau, người đẹp lạnh lùng bị kéo vào bụi cây, không hề phòng bị, chỉ chờ bị lăng nhục.
Xung quanh yên tĩnh, đối diện với ánh mắt hơi tối xuống của Nguỵ Vô Tiện, người đẹp lạnh lùng bị đẩy mạnh một cái, miệng đột nhiên dán lên hai cánh môi mềm mại.
Lam Vong Cơ giống như trúng Định Thân chú, cả người cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hơi thở ấm áp của đối phương phập phồng ở chỗ dán sát kia, va chạm với hơi thở nhẹ nhàng của chính mình, mảnh da thịt nhỏ bé đó trong nháy mắt trở nên cực kỳ nhạy cảm, giữa lúc run rẩy rất nhẹ, phảng phất truyền đến tiếng tim đập, xúc cảm ma sát vi diệu do sự run rẩy gây ra, được hắn cảm nhận toàn bộ, dường như vì thế mà đã kích khởi, một sợi dây thần kinh nào đó chưa từng được chạm đến giấu sâu bên trong cơ thể.
Nơi này không một tiếng động không một hơi thở, yên tĩnh đến mức có chút doạ người.
Lỗ tai của hai con thỏ hoang đứng yên một hồi.
Thật lâu sau, Nguỵ Vô Tiện bật người dậy, làm như bị chính mình doạ tới rồi.
Ánh mắt Lam Vong Cơ thất thần, giống như hồn đã lìa khỏi xác.
"Ta...."
Nguỵ Vô Tiện vấp váp muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày ậm ừ không ra được chữ nào.
Hắn thế mà...!đã hôn Lam Vong Cơ??
Còn chưa đợi hắn nghĩ nhiều, đầu đã bị một vật gì đó đập mạnh vào.
"Á! Đau!"
Trên đầu hắn vốn có một tổ chim, trứng chim đã bị đập vỡ tan nát, rớt sang bên cạnh, dòng chất nhầy trong suốt chảy theo mái tóc từ từ xuống đầu vai, trong chất nhầy còn dính mấy miếng vỏ trứng, hắn thầm nghĩ không ổn, quay đầu nhìn, chim mẹ cùng với chim bố đang giận dữ đập cánh, ken két kêu lên mấy tiếng, mỏ chim nhọn hoắt mổ vào hắn như mưa rền gió dữ.
"Tiểu cũ kỷ! Chạy nhanh ----!"
***
Trên con đường lát đá, mấy bóng người bạch y bay bay đang từ từ đi tới.
Người đi đầu, bề ngoài khoảng trung niên, theo sau là một đám thiếu niên, hiển nhiên là được dẫn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ để học tập.
Vị gia trưởng trung niên đó đã từng gặp Lam Vong Cơ, nhắc đến y, liền khen ngợi không dứt, quay sang Lam Khải Nhân bên cạnh nói: "Lam nhị công tử từ nhỏ chính là mẫu mực của đệ tử thế gia, với thiên tư của y, đã là nhân tài kiệt xuất trong cùng lứa tuổi, tương lai chắc chắn sẽ thành châu báu.
Hiện giờ lập gia đình, nhất định là càng thêm ổn trọng".
Nói đến đây, quay đầu nói với các thiếu niên đi theo, "Đợi sau này các ngươi gặp Lam nhị công tử, nhất định phải khiêm tốn thỉnh giáo, học tập y cho thật tốt, đã biết chưa?"
Đám thiếu niên cùng nhau lên tiếng vâng dạ.
Lam Khải Nhân vuốt râu cười, trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Bỗng nhiên, khu rừng sau núi chim rừng bay tan tác, cành cây rung chuyển, hai bóng người hoảng loạn gấp gáp leo qua bức tường đằng sau.
Một người trong đó thúc giục nói: "Tiểu cũ kỷ, nhanh chút đi, ngươi không leo tường sao? Bị thúc phụ ngươi thấy, chắc chắn đem ta đi lăng trì!"
Người kia làm như chần chừ nói: "Tại sao phải leo tường, bên kia có cửa chính...."
Người nọ suy nghĩ nói: "....!Ừ, hình như cũng có lý".
Người kia lắc đầu nói: "Ngươi đã làm quá nhiều chuyện đáng hổ thẹn rồi...."
Không cần nhìn cũng có thể đoán được là ai, sự vui mừng trên mặt Lam Khải Nhân rút nhanh như thuỷ triều, hét lên kêu hai người đứng lại.
Nguỵ Vô Tiện trên đầu là trứng vỡ, trong lúc thở hổn hển, vỏ trứng dính trên tóc lắc lư trong gió, leng keng lách cách, giống như chuông gió.
Lam Vong Cơ thoạt nhìn vẫn còn xem như là sạch sẽ, chỉ lủng lẳng một cọng cỏ nhỏ xíu, không biết đã cùng Nguỵ Vô Tiện làm cái gì, trên mạt ngạch dính nhơn nhớt một chút dịch trứng vỡ.
"Thúc phụ...." Y nhìn nhìn sắc mặt của Lam Khải Nhân, cúi đầu, bắt đầu chủ động thú nhận tội lỗi.
Những thiếu niên đó vốn đã rửa cổ sạch sẽ, chờ bị đem ra so sánh với con nhà người ta, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc hoảng hốt nhìn Nguỵ Vô Tiện nháy mắt nhăn mặt với Lam Vong Cơ, nhằm ngăn cản y thành thật.
Lam Khải Nhân nghe xong một câu, là nhịn không được nhổ một cọng râu, nghe đến cuối cùng, chỉ còn lại mớ râu chưa dài, không nhổ được, mặt đen xì quát hai người một tiếng: "Từ đường!"
Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ lôi kéo, không tình nguyện rời đi, đợi đến khi đi xa, giọng nói lải nhải truyền đến: "Tiểu cũ kỷ, ngươi chính là quá thành thật, lão nhân còn chưa hỏi, ngươi đã tố giác ta trước, vậy cũng làm được sao? Sau này đi theo ta làm chuyện xấu, nếu ngươi cứ thành thật như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải quỳ suốt à?"
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, không thể càn quấy.
Phạm sai lầm, tất nhiên là phải chủ động nói thật".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói thật? Vậy những điều phải nói chắc là nhiều lắm đó, Xuân Cung đồ ta giấu dưới gối, ngươi có phải cũng muốn nói thật ra ngoài không? Còn có Thiên Tử Tiếu ở dưới gầm giường thì sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Dưới gầm giường chúng ta...!có Thiên Tử Tiếu?"
Phía bên này, nhất thời lặng im, không ai lên tiếng.
Lam Khải Nhân sững sờ một lúc lâu, sau đó, "Khốn khiếp! Khốn khiếp! Nguỵ Anh này, quả thực là đồ khốn khiếp!"
Vị gia trưởng trung niên kia nhìn theo bóng dáng đã đi xa của hai người, lộ ra vẻ sửng sốt và cảm thán: "Từ lâu đã nghe nói đại đồ đệ của Giang tông chủ Vân Mộng Giang thị tuổi trẻ bất phàm, bây giờ xem ra, bản lĩnh thực sự không nhỏ, thật sự không nhỏ....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...