Trong lúc phạt quỳ trực tiếp quỳ qua luôn giờ cơm trưa.
Nguỵ Vô Tiện đói bụng, vừa định xuống núi tìm quán ăn bán món Hồ Nam để ăn cho thoả thích, lại phát hiện buổi chiều còn phải đi học.
Một đám thiếu niên theo tiên sinh tu luyện nội công đi đến suối nước lạnh, không nói hai lời đã sôi nổi cởi áo tháo thắt lưng, ngay cả Lam Vong Cơ cũng lặng lẽ làm.
Nguỵ Vô Tiện đại kinh thất sắc, thầm nói, hoá ra suối nước lạnh này lại có công dụng như vầy, lần trước đã làm hắn rét cóng đến chết khiếp, thân thể suốt mấy năm nay không bị bệnh gì lớn một lần đi về là phát sốt luôn.
Hắn đưa chân dẫm vào trong bụi cỏ, định lợi dụng không ai chú ý chuồn đi, trùng hợp ánh mắt Lam Vong Cơ xuyên qua đám người tìm tới hắn.
Nguỵ Vô Tiện chậm chạp cởi đai lưng ra, tối hôm qua hắn lỗ nặng ở chỗ Lam Vong Cơ, trong lòng còn tức giận, không biết tại sao cứ âm thầm nổi máu hơn thua với y.
Lần trước ở trước mặt tiểu cũ kỷ đã ném mặt mũi về nhà, lần này xuống nước nếu vẫn lạnh đến phát run, thì thể diện của hắn biết để ở đâu? Giơ tay lên, nói với tiên sinh: "Tiên sinh! Bụng ta không thoải mái, hôm nay có thể không xuống nước không?"
Vị tiên sinh này cũng không phải là Lam Khải Nhân, suy xét đến Nguỵ Vô Tiện mới vừa vào cửa, cũng không dám quá mức gây khó xử cho hắn, phất phất tay, kêu hắn đi.
Lam Vong Cơ dường như có chút mất mát, nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của hắn, hồi lâu sau mới đi xuống nước.
Mọi người ở trong dòng suối lạnh băng vận chuyển linh khí quanh người, vừa nghe tiên sinh giảng giải thuật ngự khí, nhắm mắt tu luyện.
Ngâm khoảng một khắc, hàn khí tích tụ trên người bắt đầu tan đi một chút, bỗng nhiên có giọng nói kinh hoàng thất thố kêu lên: "Rắn! Có rắn!"
Tiếng kêu hốt hoảng này làm dậy lên một đám bọt nước tung toé, khoảng vài thước sau lưng Lam Vong Cơ, một con rắn sặc sỡ, vừa nhìn là biết không dễ chọc đang uốn éo thân mình trơn bóng rẽ nước bơi đến.
Ánh mắt Lam Vong Cơ sắc lại, trường kiếm trên bờ leng keng ra khỏi vỏ, lúc trường kiếm bay lên, không biết là ai hô lên một câu nhắc nhở: "Không thể sát sinh!"
Con rắn kia bơi một vòng quanh người Lam Vong Cơ, vạt áo bồng bềnh dưới mặt nước, con rắn đó hoảng sợ, há miệng ra, để lộ hai chiếc răng nanh dài nhọn hình móc câu.
Phía sau tầng tầng lớp lớp bụi cỏ, có một giọng nói hưng phấn thì thầm: "Cắn y cắn y, nhanh cắn y! Ai kêu tối hôm qua y cắn ta vui sướng đến như thế! Để tiểu cũ kỷ này cũng nếm thử cảm giác đó đi!"
Lam Vong Cơ nắm chặt chuôi kiếm, im lặng giằng co với nó.
Đôi mắt nhạt màu đối diện với nó.
Một lát sau, con rắn thè lưỡi, sợ hãi ủ rũ quay đầu, bơi đi mất.
Giọng nói kia làm như rất thất vọng, "Nhát cáy!"
Rời khỏi Lam Vong Cơ, con rắn đó rất oai phong mà lắc đông trườn tây, suốt đoạn đường đi khiến cho vô số người thét lên chói tai, sau khi đã đi xa, tâm tư mọi người cũng bắt đầu nghiêng ngả xiêu vẹo theo.
Lớp học đang tĩnh tu đàng hoàng, bị một con rắn khuấy động đến nỗi tinh thần không yên, thân mình trần trụi của các thiếu niên run lẩy bẩy, một chút gió thổi cỏ lay, là mông lắc qua lắc lại, sợ đứng yên một chỗ nào đó thì sẽ bị cắn.
Tiên sinh tức giận đến mức liên tục gọi tên, sau một lúc lâu nhớ tới giọng nói không biết của ai kêu "Không thể sát sinh", nghiêm khắc mà nói thì không sai, nhưng từ trên xuống dưới lộ ra một vẻ nhởn nhơ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vì thế nghi ngờ nhìn qua một chỗ bụi cỏ đang sột soạt.
"Ai ở đó?!"
Tất cả các thiếu niên mang nỗi ấm ức to lớn không có chỗ xả cùng lao qua.
Chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện chưa từ bỏ ý định bắt con rắn thứ hai trong bụi cỏ đã bị đám đông phẫn nộ túm ra ngoài, trong suối nước lạnh cực hiếm khi xuất hiện rắn, mọi người bình tĩnh lại liền bắt đầu hoài nghi kẻ chủ mưu phía sau màn, lại nhìn bộ dạng thậm thà thậm thụt đó của hắn, chẳng khác nào thẳng thắn nhận tội.
Các thiếu niên trong lớp học kiếm thuật buổi sáng nhìn thấy thân thủ của hắn so với Lam Vong Cơ xấp xỉ nhau thậm chí nhỉnh hơn một chút, không dám khinh thường đối với "Lam nhị phu nhân" có vẻ ngoài cà lơ phất phơ này, còn cảm thấy áy náy không thôi bởi vì mình từng trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ rằng cái "mặt" này thật sự là "bắt" không sai, trong ngoài như nhau, chính là một kẻ không đứng đắn, tâm trí như đứa trẻ tám tuổi, khôn vặt lại khoái đùa giỡn, chắc là lần đầu nhìn thấy sự lợi hại của suối nước lạnh, không thể lấn át người khác, nên bắt con rắn nhỏ để thể hiện oai phong.
"Ngươi trốn học thì trốn cho đàng hoàng, làm gì mà thả rắn cắn chúng ta?!"
"Đúng vậy, sợ lạnh không muốn học thì thôi đi, tại sao còn phải mưu đồ sau lưng? Muốn cho chúng ta biết ngươi lợi hại chứ gì?"
"Trên lớp kiếm thuật ngược lại rất oai phong, nhưng tại sao ở đây, lại ra sức làm mấy chuyện hèn hạ?"
Nguỵ Vô Tiện hiển nhiên không ngờ giết địch không thành, tổn hại ba ngàn, khiến cho đám đông chế giễu, vội vàng giải thích: "Ta không phải nhắm vào các ngươi, ta thả rắn là muốn nó đi cắn Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ sửng sốt.
Mọi người không biết hắn và Lam Vong Cơ có khúc mắc gì, đè nén cơn tức giận, trước hết nhiều chuyện cái đã: "Tại sao ngươi muốn cho rắn cắn y?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ai biểu tối hôm qua y cắn ta! Giống chó điên vậy!"
Các thiếu niên nhìn Lam Vong Cơ một cái, không thể nào liên hệ y với hình ảnh "chó điên" được, tò mò hỏi: "Tại sao y cắn ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ai biết, chắc là muốn cưỡng gian ---"
"Khụ khụ khụ!!" Tiên sinh ho mạnh một hơi dài.
Thiếu niên thế gia từ nhỏ phong hoa tuyết nguyệt, xuất thân cao nhã đại khái trước nay chưa nghe qua cái từ này, nhưng tóm lại biết không phải là từ hay ho gì, cả đám ngây thơ mờ mịt, nhìn về phía Lam Vong Cơ - người có liên can.
Lam Vong Cơ giống như chột dạ cúi thấp đầu.
Thấy dáng vẻ này của y, tiên sinh tựa như nửa chừng bị sặc, biến thành ho thật.
Nhiều mầm bắp cải trắng có lòng hiếu học mạnh mẽ ở bên dưới trực tiếp đặt câu hỏi: "Cưỡng gian là gì?"
Một đứa khác có vẻ hiểu biết nói: "Chắc hẳn là ý khinh bạc đúng không?"
Có đứa tỏ ra nghi ngờ nói: "Không đúng, ta cảm thấy hình như còn nghiêm trọng hơn một chút..."
Cũng có đứa trực tiếp nhận ra: "A! Chẳng lẽ là chỉ việc cưỡng ép...!cưỡng ép...!làm, làm chuyện vợ chồng??"
Tiên sinh che ngực lại, như thể sắp ho luôn cả phổi ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng lẩm bẩm, mấy đứa nhóc này có cái chuyện vậy thôi mà mất nửa ngày mới hiểu, nhìn bộ dạng thấy rắn chạy vắt giò lên cổ mới vừa rồi, là biết ngay từ nhỏ chưa từng đi chơi rong, đoán chừng ngay cả sau núi cũng chưa đi ấy nhỉ, nghĩ đến kinh nghiệm lên núi xuống biển của mình, giọng điệu không khỏi bay cao lên, "Vốn dĩ muốn cho con rắn này cắn Lam Trạm, ai ngờ nó cũng là một kẻ đội trên đạp dưới, thấy các ngươi sợ như vậy, nhe nanh mấy cái, ai biểu các ngươi sợ á, trách ta ha".
Các thiếu niên vốn đang ngẫm nghĩ những khái niệm xa lạ kia, nghe xong lời này, lòng đầy căm phẫn, trực tiếp ném hắn vào trong nước, đồng thời tự chủ trương nói: "Tiên sinh, bụng hắn không đau, có thể đi học!"
Nguỵ Vô Tiện dù sao vẫn chưa quen với môn ngự khí trong suối nước lạnh, vùng vẫy trong nước một trận, chẳng làm cho hắn ấm lên một chút nào, chẳng bao lâu, môi đã lạnh tím, đáng thương hề hề đánh bò cạp, nhưng không ai thông cảm cho hắn, còn bị tiên sinh thét lên ra lệnh: "Nhắm mắt tĩnh tâm".
Nguỵ Vô Tiện lạnh đến mức khớp hàm run lập cập, bỗng nhiên, một thứ gì đó giống mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hắn, còn mang theo một dòng nước ấm, hắn không tự chủ được nhích về phía đó.
Lát sau, cái tay kia làm như không chút do dự, nắm chặt lấy hắn, chỗ lòng bàn tay giao nhau, một dòng nước ấm dồi dào không ngừng xâm nhập, hắn phát ra âm thanh cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, nheo nheo mắt, thầm nghĩ, là tiểu đồng bọn tốt bụng nào đưa than ngày tuyết vậy.
Mới vừa hé ra một khe hở, góc nghiêng gương mặt yên tĩnh kia của Lam Vong Cơ đập vào trong mắt, sợ đến mức vung tay, lảo đảo loạng choạng lùi ra sau mấy bước, ánh mắt có chút kinh ngạc của Lam Vong Cơ giao nhau với ánh mắt hắn, Nguỵ Vô Tiện hai tay đập nước tung toé, làm như sợ y đến gần mình vậy, hoảng loạn không nhắm đường, khi lùi ra sau bị trượt chân, cả người ầm một tiếng ngã vào trong nước.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ vội vớt hắn lên, lòng bàn tay lướt que eo hắn, liền cảm giác cả người hắn lạnh cóng vô cùng, đau lòng, theo bản năng ôm trọn cả người hắn vào trong ngực.
Cũng không phải là Nguỵ Vô Tiện thà chết không chịu khuất phục, vì sĩ diện mà chịu khổ, không chịu nhận sự giúp đỡ, chỉ vì tối hôm qua hắn bị người này túm tay giữ chân giống thế này, kềm chặt cả một đêm, để lại chấn thương tâm lý nghiêm trọng.
Đừng nói là lúc này, cả ngày hôm nay, hắn đều vô tình hữu ý giữ khoảng cách với Lam Vong Cơ, rõ ràng lúc xuống nước, Lam Vong Cơ vẫn còn ở cách xa, nhưng không biết từ khi nào lặng lẽ đến bên cạnh, còn ôm chặt lấy mình, trong lòng vẫn sợ hãi, nhất thời gào thét lung tung, ba chân bốn cẳng đá Lam Vong Cơ ra.
Hai người gây ra một trận bọt nước bắn tung toé, khiến các ánh mắt đua nhau nhìn tới.
Lam Vong Cơ có ý tốt giúp Nguỵ Vô Tiện làm ấm thân thể, nhưng vô cớ gặp phải sự liều chết chống cự, nhanh chóng nhận được mấy đòn quyền cước chào hỏi, lập tức sửng sốt, chỉ đành buông lỏng hắn ra.
Tiên sinh lông mày dựng ngược: "Hai người các ngươi làm gì thế này??"
Nguỵ Vô Tiện giành cáo trạng trước: "Tiên sinh! Lam Trạm y khinh bạc ta!"
Lam Vong Cơ lặng thinh không nói.
Tiên sinh trợn mắt há mồm, lát sau, tức giận chỉ vào mũi hai người quát mắng: "Trước đám đông...!quả thực không biết liêm sỉ...!còn ra thể thống gì!"
Lam Vong Cơ lại cúi đầu một lần nữa.
Nguỵ Vô Tiện đồng ý nói: "Đúng vậy, trước đám đông, còn ra thể thống gì!"
Tiên sinh ngẩn người một giây, sau đó mắng lớn: "Nói ngươi đó!"
Nguỵ Vô Tiện đôi mắt mở to, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Ta?? Tiên sinh, ta có làm gì đâu, rõ ràng là Lam Trạm y ---!"
Tiên sinh thất khiếu bốc khói: "Câm miệng! Hai người các ngươi đi từ đường quỳ đi!"
Nguỵ Vô Tiện căm giận bất bình nói: "Tiên sinh, thật là oan giữa ban ngày nha! Ta đang ngâm êm đẹp, cái gì cũng không làm, là Lam Trạm đưa tay đến sờ ta! Mọi người ở đây đều thấy, là y muốn khinh bạc ta, vừa kéo vừa ôm!"
Tiên sinh mặt sưng thành một miếng gan heo: "Hỗn trướng! Các ngươi là phu thê, ở đâu ra khinh bạc mà nói!"
Nguỵ Vô Tiện cả kinh ngẩn người, sau một lúc lâu không nói nên lời, "Tiên sinh nói lời này thật kỳ lạ!....!Phu thê thì sao, phu thê cũng không thể dùng sức mạnh á!"
Tiên sinh làm như tức đến không nói nổi, chỉ vào mũi Nguỵ Vô Tiện, ngón tay run run, nửa ngày không mắng ra được một câu.
Nguỵ Vô Tiện thấy ông nói không được, xin đám thiếu niên giúp đỡ: "Nè, các ngươi nhận xét chút coi, giữa phu thê có thể dùng sức mạnh hay không?"
Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đề tài tình yêu nam nữ là không ai dám công khai nhắc đến, ngay cả nói thầm cũng phải giấu giếm, những kiến thức cơ bản về giới tính lạc hậu nghiêm trọng, lại có ai từng thấy trường hợp này, gặp phải vấn đề này ở chỗ nào đâu?
Những lời buộc tội kinh thiên động địa của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ vừa rồi khiến cho mọi người trợn mắt há mồm, may mà các thiếu niên ít hiểu biết, trong lúc mơ màng hồ đồ cũng không tìm hiểu sâu hơn, ai ngờ cảnh tượng hai người thân hình ướt đẫm sờ tới ôm lui giống như minh hoạ trực tiếp, rồi đến màn tra tấn linh hồn trần trụi kiểu này, ai nấy như bị sét đánh, khiếp sợ ngay tại chỗ.
Kết quả của lần gây náo loạn này của Nguỵ Vô Tiện, chính là quỳ chung với Lam Vong Cơ ở trước từ đường, cùng với tiên sinh đỏ ửng vành tai, mở ngay một buổi học kiến thức cơ bản về giới tính cho các thiếu niên, ngoài ra thanh minh giữa phu thê là nên tôn trọng nhau như khách, lời ông nói mới vừa rồi chỉ là nhắm vào sự gây rối vô cớ của Nguỵ Vô Tiện, tuyệt đối không thể xuyên tạc thành ý nghĩa khác.
***
Ngày đầu tiên gả vào Lam môn đã trôi qua trong cảnh gà bay chó sủa.
Trêu chọc Lam Vong Cơ không thành ngược lại bị phạt, Nguỵ Vô Tiện nguyên cả buổi tối đều tức giận.
Lúc đi ngủ, Tuỳ Tiện "bộp" một tiếng đặt ngay giữa giường, phân chia rõ ràng nói: "Bên này, của ta, bên kia, của ngươi, một ngón tay cũng không cho phép vượt qua, nếu không, kiếm này của ta không có mắt, hiểu chưa?"
Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, Nguỵ Vô Tiện cũng không đợi y đáp lời, tự mình lăn ra xa, vùi đầu vào trong giường, chỉ chừa lại cho y một bóng lưng.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, thân hình vẫn không nhúc nhích, lông mi hơi rũ xuống.
Dưới ánh nến đỏ tươi, một giường hai chiếu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...