Kết quả của việc Lam Vong Cơ thẳng thắn nhận tội trước mặt mọi người, chính là các trưởng bối không nói hai lời định ra hôn sự giữa y và Nguỵ Vô Tiện.
Bởi vì sự thẳng thắn này, rất có vài phần ý nghĩa uy hiếp gạo nấu thành cơm, nên việc hôn nhân này, cũng được định ra có hơi danh không chính ngôn không thuận.
Chuyện này, người không phục nhất vẫn là Lam Khải Nhân, chưa kịp hiểu gì mà đã phải chắp tay đem người mà mình lo lắng bồi dưỡng nhiều năm, bây giờ quy phạm đoan chính, sắp sửa trưởng thành giao vào tay thằng nhóc Nguỵ Vô Tiện kia.
Làm như không cam lòng, lúc Lam Khải Nhân đóng dấu niêm phong bức thư cầu hôn, nghiêm mặt nói với Lam Vong Cơ: "Đây chỉ là cầu hôn, cuối cùng hôn sự có thể định ra hay không, còn phải xem Vân Mộng bên kia, Giang tông chủ quyết định.
Nói ra có thể không ai tin, thằng nhóc hư hỏng Nguỵ Anh kia, gia đình nhà gái đến cửa cầu thân cũng không ít, hắn đã về nhà hơn một tháng, trong thời gian đó biến số có thể nhiều, có lẽ đã xác định với người ta cũng không biết chừng".
Thấy được một con đường sống cho chính mình, hàm râu Lam Khải Nhân lại bay lên sung sướng, thong thả tự đắc xoa xoa tay, hơi có chút ý tứ ngồi chờ sự từ chối, nhưng mà lúc Lam Vong Cơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng, ông lại tức khí lên.
Phong thư cầu hôn kia bị ông nắm chặt thật lâu trong tay, Lam Khải Nhân rất giống một con lừa già bướng bỉnh, chậm chạp không chịu giao ra, đánh trống lãng một hồi, nhưng đôi mắt sắc bén của Lam Vong Cơ cứ dõi theo phong thư kia một trận, hai người như thể đang âm thầm so kè, giằng co với nhau vậy.
Cuối cùng, ngay cả Lam Hi Thần cũng nhìn không được, mỉm cười nói: "Thúc phụ, bức thư này, ta giúp ngài đưa đi".
Lam Khải Nhân nheo nheo mắt, ho nhẹ mấy tiếng, suy nghĩ kỹ một lát, cuối cùng kéo dài giọng nói: "Vong Cơ, hôn sự của ngươi và Nguỵ Anh, ta có thể đáp ứng, nhưng, có vài việc ngươi cũng cần phải làm cho ta".
Lam Vong Cơ cung kính dập đầu, "Dạ, thúc phục".
Sau khi thư cầu hôn được gửi đi, Lam Vong Cơ tinh thần bất an chờ đợi một tuần, rốt cuộc nhận được hồi âm đật đầu đồng ý của Giang Phong Miên.
Căn cứ vào quẻ tượng lúc trước của lão tiên sinh, hôn sự của hai người cần phải hoàn thành trong năm, càng sớm càng tốt, lão nhân gia gấp rút tính ra được ngày, trực tiếp dí vào cuối tháng luôn.
Sau khi đã xác định được ngày, Cô Tô Lam thị bên đây liền vội vàng bắt đầu chuẩn bị sính lễ và công tác hôn lễ.
Mỗi ngày dòng người đủ màu sắc tới lui, lên xuống núi không dứt, mua tất cả các loại đồ trang trí tiệc cưới, hương nến, đèn lồng màu đỏ, màn đỏ, trái cây, đồ ăn các loại, còn nhiều nữa, Lam Vong Cơ thậm chí còn thấy mấy chục vò Thiên Tử Tiếu được mấy người đàn ông to khoẻ gánh, mang xuống hầm.
Thiệp mời nhanh chóng được gửi đến các đại thế gia, bùa truyền tin có hoa văn mây cuốn của Lam thị đốt trước lễ đường một ngày một đêm, hôn sự của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc truyền khắp tu tiên giới, hai đại gia tộc Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị liên hôn, gây ra chấn động không nhỏ trong huyền môn, tán tu nơi sơn dã, thậm chí trong bình dân bá tánh, đều lấy làm đề tài để tán gẫu.
Ngay vào lúc các gia tộc đang bàn tán sôi nổi, ở một góc trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tĩnh Thất xưa nay lạnh lẽo cô độc, cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa, màn trướng đỏ thắm treo lên, quà tặng của các nơi cùng với tiền xu leng keng rủng rẻng tượng trưng cho điềm lành, kẹo mừng bày ra, gian phòng luôn đơn giản và trang nhã, cũng trở nên bình thường trần tục giống như một gian nhà dân gian.
Kiểu thẩm mỹ này khiến Lam Khải Nhân nhìn thấy mà liên tiếp nhíu mày, ông đứng ở trong sân hờn dỗi một cách không ai hiểu được, bị các thiếu niên tới lui đụng vào nghiêng trái ngả phải, thái độ các thiếu niên hành lễ qua loa, hi hi ha ha chạy vào trong phòng.
Bọn họ từ phòng may y phục mang kiểu dáng hỉ phục đến cho Lam Vong Cơ, để y chọn lựa, sư phụ may vá hấp tấp theo sau, vừa than trách hôn sự gấp gáp đến quả thực vô lý, bà ấy phải đẩy nhanh tiến độ tới nỗi hai mắt sắp mù đến nơi, vừa mang theo sợi thước dây chọc chọc điểm điểm lên người Lam Vong Cơ, lúc đi vào suýt nữa va vào nhau với Lam Khải Nhân.
Lam Khải Nhân dường như lại quay trở lại cái ngày bị Nguỵ Vô Tiện dán bùa ẩn thân, ai nấy bận lên bận xuống, làm như không nhìn thấy ông, ông bị va chạm đến nỗi bay lên như con quay, đụng vào một góc, cuối cùng mới không ngáng đường nữa, chỉ tay lên trời, mắng mắng trách trách, đem cơn tức giận trút hết lên người của cháu dâu tương lai Nguỵ Vô Tiện ở xa tít chân trời, oán giận gia môn bất hạnh, khỉ lo việc nhà.
Trước hôn lễ một ngày, của hồi môn của Nguỵ Vô Tiện đã đến, các đồ vật có khắc hình hoa sen chín cánh được bày biện ở mọi nơi trong Tĩnh Thất, song song với các đồ vật có hình hoa văn mây cuốn, cùng mang dáng vẻ hỉ sự.
Chiếc giường gỗ chạm khắc trang nhã trong Tĩnh Thất kia, cũng được bài trí thành giường tân hôn, màn trướng chăn đệm thống nhất đổi thành màu đỏ thắm đại cát đại khánh, gia huy của hai nhà ở bên trên hòa hợp với nhau một cách kỳ diệu.
Đồ dùng cá nhân của Nguỵ Vô Tiện được Lam Vong Cơ tự mình cầm lấy, mở ra chiếc tay nải nhẹ nhàng đến đáng thương, chỉ có vài món quần áo hằng ngày nằm bên trong.
Y xếp gọn từng cái, trịnh trọng đặt vào trong tủ quần áo, vào một nửa không gian đặc biệt dành riêng cho Nguỵ Vô Tiện.
***
Ngày hôn lễ, khách khứa như mây, những nhân vật có danh dự uy tín trong huyền môn bách gia, xuất hiện ở yến hội không thiếu người nào, Vân Thâm Bất Tri Xứ nhộn nhịp như phố xá sầm uất.
Trên bậc thang đá xanh trắng ở sơn môn, Lam Vong Cơ trong bộ trang phục lộng lẫy, đẹp trai bắt mắt, bộ quần áo màu đỏ tôn lên gương mặt giống như băng của y, như chi lan ngọc thụ, ánh tuyết trong nắng, phong thái tuyệt vời.
Hai đứa bé xách theo lẵng hoa, chạy quanh bên đôi chân dài của Lam Vong Cơ, hi hi ha ha đùa giỡn, vụn giấy đỏ ném lung tung về phía đối phương, bà mối vội không ngừng trách mắng: "Ai da tiểu tổ tông của ta ơi, đợi lát nữa phải dùng hỉ giấy, rải lên trên người tân nhân, giờ các ngươi chơi dùng hết rồi, đến lúc đó người ta dùng cái gì!"
Hai bên con đường núi, không ít khách khứa cùng chờ đợi với bọn họ, ai nấy cũng đều nhón chân mong chờ.
Ngay cả Giang Phong Miên cũng không biết từ khi nào đã hạ xuống sơn môn, vốn dĩ là nên ở trên chiếu của trưởng bối trong lễ đường chờ, vừa đến nơi, đã có người chắp tay chúc mừng ông, ông lần lượt đáp lại.
Nhưng mà, đến giờ lành rồi, vẫn không thấy bóng dáng đội ngũ đón dâu.
ngôn tình ngược
Bà mối bắt đầu sốt ruột, các khách khứa cũng bắt đầu lao nhao, nôn nóng không yên.
Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bầu trời trống trải, hai đứa bé chơi mệt, đôi mắt mê man ngồi dưới đất, đầu gục xuống, dựa vào người Lam Vong Cơ giống như dựa vào tượng đá, chùi chùi khoé mắt, túm giày của y nói: "Tân lang ca ca, tân nương ca ca của ngươi có đến không?"
Lát sau, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào mảnh trời kia, xuất hiện một bóng người mặc áo đỏ, thân hình y khẽ động đậy, nhìn thấy một người gấp gáp như lửa đốt nhảy xuống từ thân kiếm, suýt nữa té gãy chân, bò dậy, kêu to về phía đám người mênh mông ---
"Không xong rồi! Nguỵ Vô Tiện hắn, hắn đào hôn ---!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...